Dị Thế Tà Quân

Chương 76: Lột xác



Dịch Giả: Shayne.

Lý Thượng cười âm trầm nói:

- Hừ, chuyện hôm nay nếu không có bệ hạ đích thân ra mặt tính kế, thì bây giờ Lý gia khắp nơi đều là thi thể, tuyệt đối sẽ không có một người sống sót! Mà Quân Chiến Thiên, hắn đã có sự tính toán từ trước rồi, nếu không, cũng sẽ không gióng trống khua chiêng điều động quân đội đâu! Nhưng trong đó, nhất định là có nguyên nhân, làm cho hắn phải thay đổi dự tính ban đầu. Mà có thể làm cho Quân Chiến Thiên bỏ đi chủ ý, toàn bộ Thiên Hương quốc, thì chỉ có duy nhất một người, đó là Hoàng Đế bệ hạ, đúng rồi, còn có một người nữa, đó là tên hoàn khố Quân Mạc Tà, lúc trước ngươi nói tên hoàn khố Quân Mạc Tà này đã chết, chỉ sợ chưa hẳn là vậy, nếu Quân Mạc Tà thật sự đã chết, cho dù bệ hạ có cản trở, Quân lão nhi này cũng chưa chắc sẽ từ bỏ ý đồ đâu. Vì vậy Quân Mạc Tà hẳn không gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, vả lại tin tức đó có lẽ Quân lão gia tử vừa mới biết.

- Cho nên chuyện ngày hôm nay cũng là do lão Quân Chiến Thiên không biết phải làm sao. Và chuyện này, chúng ta xem như không may, nhưng chắc chắn có người số còn đen hơn cả chúng ta.

Lý Thượng cười cười:

- Công chúa điện hạ bị đâm, chuyện này đã khiến bệ hạ đau đớn, cho nên, khi Quân Chiến Thiên phát điên, bệ hạ lợi dụng thời cơ này một lần nữa lật bài ngửa với ba vị hoàng tử.

- Phàm là kẻ nào đã từng dựa vào ba vị hoàng tử để mang đến địa vị cùng quan chức cho gia tộc thì đêm hôm nay thế nào cũng có một đám bị cảnh cáo, một đám bị lưu đày, một đám sẽ bị lôi ra xử trí. Mà trong hoàng cung lúc này, chỉ sợ mọi việc đều đã xong hết cả rồi, đáng tiếc sự việc xảy ra trước khi chúng ta có chuẩn bị!

- Quân Chiến Thiên lần này phát cuồng tuy là ngoài ý muốn, kỳ thật cũng là điều tất yếu thôi, nếu bố cục phía trước của chúng ta nằm trong tay của Quân Mạc Tà, thì lão nhân này sợ đã sớm phát điên rồi! Mà hoàng đế bệ hạ cũng lợi dụng lần này hắn phát điên thì sau đó…ha ha ha… hoàng đế bệ hạ có hàng tá cơ hội làm suy yếu quân quyền của Quân gia, đem sự tình hoàn toàn áp chế đi! Quân lão nhân là người phía sau Hoàng thượng! Mà chân chính tài trí nhất kỳ thật cũng là Hoàng thượng! ngươi nói, có thể lật ngược Quân lão nhi không?

Lý Du thiên thật sự có chút khiếp sợ, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, những chính trị gia giảo hoạt này lại sâu sắc đến vậy, thậm chí ngay cả tâm tư của đối thủ cũng hiểu rất rõ ràng, và nhất là cái người đứng ở vị trí tối cao tại Thiên Hương quốc kia!

- Hoàng đế bệ hạ hùng tài vĩ lược, dĩ nhiên là sẽ không nghĩ mình sẽ có người vị vô năng, cho nên hắn muốn cho ba hoàng tử tranh tài cao thấp, nhưng lại không nghĩ sự tình lại trở nên không thể khống chế như vậy, cho nên một khi quá mức, sẽ làm cho tất cả thanh điệu, một lần nữa làm lại từ đầu. Vì vậy, ba vị Hoàng tử tuy rằng lúc nào cũng đấu tranh gay gắt, nhưng chuyện trong đại gia tộc kinh thành lại tuyệt đối không tùy tiện tham dự vào. Đây chính là nguyên nhân lớn nhất!

- Nhớ cho kỹ, chuyện hôm nay phải quên ngay, trước khi thế cục chưa hoàn toàn rõ ràng thì tuyệt đối không thể tùy tiện kéo bè kết phái! Cứ nhìn tối nay thì biết.

Lý Thượng chỉ chỉ lên bầu trời nơi có khói đen bốc lên:

- Phàm là bất cứ kẻ nào kéo bè kết đảng thì lúc này đều đã chầu trời rồi.

- Nếu đã như vậy thì chẵng lẽ chuyện hôm nay chúng ta phải bỏ qua sao?

Lý Du Nhiên hỏi.

- Sao có thể bỏ qua được? Cho dù Lý gia chúng ta đồng ý, bệ hạ cũng không đồng ý đâu.

Lý Thượng cáo già cười cười:

- Ngày mai chúng ta phải cáo ngự trạng vì như vậy bệ hạ mới có lý do vừa chèn ép các đại gia tộc, để đạt được mục đích cuối cùng của hắn. Chúng ta nếu không phối hợp, sau này sẽ rất khó làm.

Lý Du Nhiên lâm vào sự miên man tự hỏi, hắn thưở nhỏ thông minh, lấy một suy ra ba, vô luận văn hay võ, đều là thiên tài trong thiên tài. Nhưng bây giờ khi nghe đến chuyện này, thì rốt cuộc mới biệt chính mình còn quá non, đúng là vẫn còn khiếm khuyết một phần giác ngộ chính trị và một phần đa mưu túc trí.

Nhẹ nhẹ xoa vào má nơi bị Quân Chiến Thiên tát, Lý Du Thiên ánh mắt trở nên như độc xà.

Quân Chiến Thiên, một cái tát này của người, cả đời này ta sẽ không quên.

Ở Mạnh gia đang xảy ra cảnh gà bay chó chạy như thế!

Mạnh gia bị phá còn thảm hơn cả Lý gia. Phòng ốc gần như bị Quân Chiến Thiên phá hủy, nhưng dù như vậy mà Quân Chiến Thiên lão vẫn cứ buồn bực không thôi. Đó là bởi vì đây không phải ý định ban đầu của lão, cũng chẳng phải là kết quả mà lão muốn nhìn.

Sự kiên lần này qua đi, chỉ sợ trong khoảng thời gian rất dài nữa, kinh thành vẫn cứ gió êm sóng lặng như bây giờ, ít nhất ở bên ngoài là thế.

Lại không biết, Mạc Tà hiện giờ ra sao nữa? Còn có thể khôi phục lại hy vọng cũ hay không? Thật sự là làm cho người ta lo lắng a. Quân Chiến Thiên thở dài một hơi. Trở mình trên mình ngựa, nhìn thoáng qua …

Nếu bệ hạ đã nói Mạc Tà chưa chết, thế thì, lão phu lần này vì bệ hạ lại làm một hồi thương, cũng đáng giá. Chẳng qua việc này, thật sự có chút đầu voi đuôi chuôt. Ý của lão phu là muốn giết sạch toàn bộ những người này, hiện tại tuy mới giết được hơn phân nửa, nhưng tốt nhất là giết, nhưng không có sát thành….

Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh bức thiết vang lên:

- Quan Chiến Thiên, lão thất phu! Ngươi làm đủ chưa!

Lập tức thân hình Quân Chiến Thiên chấn động, tựa hồ như không thể tin vào tai mình được, chậm rãi xoay người lại nhìn, lập tức ánh mắt đột nhiên lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Một lão đầu nhi ốm nhom, trong lòng ngực đang ôm một người, chạy như bay tới trước mặt hắn, thở hồng hộc, người đầy mồ hôi. Nhưng Quân Chiến Thiên đã bất chấp hắn, "Xoạt" thân hình hắn nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, chầm chậm ba bước hai bước, tòng tha hoài trung tiếp quá lai, thanh âm có chút run rẩy:

- Mạc Tà?

Hai vị này quay về thật là đúng lúc, thời điểm mọi chuyện đã kết thúc, thì bất thường trở về.

Quân Tà nhìn lão nhân mà trên khuôn mặt của lão vẫn đang biểu lộ sự ngạc nhiên, vui mừng quá độ trước mắt mình, dáng vẻ của lão rõ ràng là từ trong tuyệt vọng thoát ra, lão ôm lấy mình, giống như ôm trân bảo quý nhất thiên hạ! Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn ẩn chứa nồng đậm sự ân cần, cái cảm giác mất đi mà có lại này làm cho hắn mừng như điên, ngón tay run rẩy, cặp mắt già không ngờ đỏ bừng! Trong tim Quân Tà, sự run rẫy kịch liệt dâng lên…

Một vị tướng quân quản trăm vạn đại quân, trải qua thiết huyết sa trường, trăm trận chiến mà trở thành con người rắn rỏi, không ngờ nhìn thấy cháu của mình còn sống, đột nhiên cảm xúc vui mừng dâng trào mãnh liệt, làm cho lão nhân gầy yếu, gần đất xa trời như lão, đó chính là tình thâm, là huyết mạch tương liên, là thân tình...

Quân Tà trong lúc này, không ngờ tận đáy lòng lại nảy lên một loại cảm giác chua xót, loại cảm giac này thực ấm áp, thoải mái, còn có cảm giác chua chát… Cổ họng Quân Tà có chút nghẹn ngào, lỗ mũi giống như bị bí hơi, có cảm giác muốn khóc.

Đây chính là thân tình mà mình từng thiết tha ước mong ư?

Kiếp trước kiếp này, đã có ai từng quan tâm đến mình như vậy chưa?

Kiếp trước kiếp này, đã có ai có thể vì mình mà ngang nhiên điều động quân đội của quốc gia?

Kiếp trước kiếp này, đã có ai từng vì mình mà liều lĩnh như vậy?

Đã có ai từng vì mình mà tuyệt vọng chưa? Đã có ai từng vì gặp được mình mà vui sướng đến phát điên? Đã có ai từng vì mình mà vứt bỏ mọi thứ ngay cả tính mạng, thanh danh, gia tộc… chưa?

Nhìn lão nhân trước mặt, Quân Tà không cót chút nghi ngờ, lão nhân này, hoàn toàn có thể vì mình mà chọc thủng trời xanh! Bởi vì… mình là huy vọng duy nhất của người! Là suy nghĩ duy nhất của người!

- Gia gia….

Mũi Quân Tà cay cay, chỉ bật thốt được có hai chữ này, từ lúc đi tới thế giới này, lần đầu tiên hắn có tình nguyện từ đáy lòng gọi lên tiếng này, hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên.

Đúng vậy! Đây là gia gia của ta! Không riêng gì gia gia của Quân Mạc Tà, ông cũng là gia gia của ta, là gia gia của Quân Tà ta!

Ngay bên cạnh, Quân Vô Ý thân thể tàn tật không biết lúc nào đã ngồi xuống dưới, ngồi trên mặt đất lạnh băng như vậy, nhìn thấy Quân Tà, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, vui mừng! Còn có chút thỏa mãn, trong cặp mắt hổ, không biết khi nào đã chan chứa lệ, trộm quay đầu lại, sau đó lại quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười…

Đây là thân nhân của ta!

Chẳng lẽ ta lại còn chống lại ư??

Không!

Trong lúc này, đột nhiên Quân Tà có cảm giác như đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể này, hoàn toàn tiếp hận gia đình này! Tiếp nhạn thế giới này! Mặc kệ tư tưởng, hãy theo tâm trí của mình.

Vì lão nhân trước mắt này, Ta…

Từ này về sau, ta gọi là QUÂN, MẠC, TÀ! Ta là người của Quân gia! Thiên Hương quốc, Thiên Hương thành! Và Quân gia chính là gia tộc của ta!

Quân lão gia tử thiếu chút nữa kích động làm cho lão lệ tung hoành! Tôn tử của mình, tuy rằng thoạt nhìn không có một chút sức lực, nhưng dù sao cũng chưa chết! Hơn nữa, thương thế nhìn cũng không nghiêm trọng như lời kể.

Trời phù hộ!

Chỉ cần không chết là tốt rồi! Không chết là tốt rồi!

Niềm vui sướng khi hy vọng tưởng đã mất nhưng lại trở về làm cho hai mắt của lão nhân ướt ướt, thân hình cũng có chút run rẩy, lung lay như sắp ngã, đêm nay quả là một đêm dài …

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí