Dị Thế Tà Quân

Chương 349: Bội thu!



Quân Mạc Tà thở dài một hơi, trong vòng ba năm ta chẳng lẽ lại không thể tiến tới tầng thứ sáu, thứ bảy hay sao? Cho nên vừa rồi ca mới nói là ba năm đó.

- Đúng rồi, lần này tới đây, còn có một chuyện khác, thiếu chút nữa thì quên mất. Quân Mạc Tà chắp tay chậm rãi nói:

- Nghe các ngươi nói muốn quyết đấu cùng đám người Thiên Nam thành? Có việc này không?

- Có! Ngày kia sẽ quyết đấu!

Hạc Trùng Tiêu càng thêm cung kính hơn.

- Ừ, người của Quân gia cùng Độc Cô gia ở thành Thiên Hương cùng lão phu có chút quan hệ sâu xa, lão phu không hi vọng người của hai nhà này bị tổn thương. Hy vọng các vị có thể xem xét, coi như cấp mặt mũi cho lão phu đi.

Quân Mạc Tà dùng một loại ngữ khí chậm rãi như thỉnh cầu, thế nhưng cẩn thận nghe ra lại giống như mệnh lệnh vậy.

- Việc này dễ thôi.

Hạc Trùng Tiêu ha ha cười nói:

- Chúng ta hòan toàn không có ý định đối phó với hai nhà này.

Hắn nghĩ một lát, sau đó móc trong người ra một cái bình ngọc nhỏ, nói:

- Như vậy đi, trong lọ thuốc này có một ít bột, khi quyết đấu, người của hai nhà hãy bôi một chút bột này lên người, đảm bảo phải hết sức cẩn thận, tất cả huynh đệ sẽ không công kích bọn họ, cho dù bị hai nhà bọn họ đánh, chúng ta cũng sẽ không đánh trả.

- Như vậy rất tốt, đa tạ.

Quân Mạc Tà nhàn nhạt cười cười, cũng không biểu hiện ra là đang coi trọng việc này, cũng không làm ra vẻ quá vui mừng, bộ dáng bình thường như mây trôi nước chảy.

Chúng Thú Vương chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, cao nhân ở trong không trung đã biết mất, tiếp đó tại vị trí của Hạc Trùng Tiêu, bình ngọc trong tay hắn cũng đồng thời biến mất không thấy.

Thân pháp thần kì a!

Các vị Thú Vương càng thêm bội phục.

Rốt cục cũng làm xong hai chuyện, Quân Mạc Tà giả trang thành công, rốt cuộc đánh bạo trở về. Trước khi đi đương nhiên còn tạo ra một hồi sợ hãi cho đám Thú Vương.

Thế nhưng đi được không xa, hắn liền nghĩ tới ngày kia mới quyết chiến, thời gian vẫn còn sớm, trong Thiên Phạt sâm lâm này không ngờ còn có loại Thiên Tà Vạn Độc quả, thật sự là khiến người ta kinh dị, không biết còn có thiên tài địa bảo khác hay không? Vừa rồi bản thiếu gia sao lại không nghĩ qua nhỉ, quá vội a!

Nghĩ như vậy, khiến trong lòng hắn có chút ngứa ngáy.

Thân hình đơn giản chuyển một lần, liền triển khai Âm Dương Độn của một tiếng đã biến vào chỗ sâu nhất trong Thiên Phạt sâm lâm.

Trong rừng.

- Tam ca, Tứ ca, các huynh mau nói đi, cao nhân kia rốt cuộc là ai vậy? Sao hai người các huynh lại có vẻ như rất quen thuộc hắn thế? Lại có thể nháy mắt đảm bảo để hắn đem đệ nhất trọng bảo của Thiên Phạt sâm lâm chúng ta đi?

Xà Vương Thiên Tầm nghi hoặc nói:

- Tuy nhiên người này đúng là có thực lực bí hiểm, vượt quá xa mà muội có thể đụng tới. Thế nhưng muội xem ra các huynh lại có bộ dạng ước còn không được như vậy? Chẳng lẽ các huynh lại tin tưởng hắn như vậy? Đây chính là tâm huyết kết tinh hơn ba trăm năm của thiên phạt chúng ta đó!

Nghe những lời này tất cả đám thú đều nhìn về phía Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn. Nói thật bọn họ cũng đang ở trong sương mù. Quân đại thiếu gia ngụy trang thành cao nhân xác thực là biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ, khí thế duy ngã độc tôn, thế nhưng phần đe dọa này lại không thích hợp để đe dọa ở Thiên Phạt sâm lâm, nếu như không có lúc trước từng tiếp xúc Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn. Cho dù Quân Đại thiếu gia lợi hại hơn nữa, cho dù có thể giết chết toàn bộ đám Thú Vương, cũng không khiến bọn họ sợ hãi!

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn lại có bộ dạng rất đắc ý, dù sao cái thế cao nhân bực này một khi có thể lôi kéo, cơ bản chẳng khác nào đám huynh đệ tỷ muội sau này tiến giai cũng không thành vấn đề! Khi đó hai người mình chính là đại công thần của Thiên Phạt sâm lâm a!

Tập thể tiến giai, hơn nữa lại không có nguy hiểm gì, con đường trước mắt trải rộng thềnh thang!

Chuyện tốt bực này tại Thiên Phạt sâm lâm trong vòng vài ngàn năm cũng chưa từng có một lần!

Đây tuyệt đối là sự kiện sáng tạo lịch sử a!

Hai người đang dương dương đắc ý muốn khoe khoang hai câu, biểu hiện ra bản thân có thể giao du rộng rãi, không có chuyện gì là không làm được! Thế nhưng lúc này đột nhiên há to miệng nhưng lại không nói được câu gì.

Đúng vậy, vị cao nhân thần bí này rốt cuộc chính là vị cao nhân kia, thế nhưng hai thú cũng chỉ biết có một cái tên "Phong Thanh Dương", thậm chí còn không biết cái tên này là thật hay giả, về phần người này rốt cuộc là ai, nghỉ ngơi ở đâu, phẩm hạnh như thế nào? Những thứ này một điểm hai người cũng không biết! Đến tận lúc này hai Thú Vương mới phát hiện vấn đề nghiêm trọng!

Ta xxx!

Hai chúng ta lại đảm bảo cho một người không hề biết thông tin gì về hắn!

Lại có thể cam tâm tình nguyện, chuyện này là sao đây!

Vạn nhất nếu không có tin tức, ba năm sau không có bất kỳ tin tức gì, lão ca hai người biết làm sao, đến lúc đó đi đâu tìm ngươi để lấy thần đan đây?

Cho dù sau khi ăn thiên phạt Thánh quả rất nguy hiểm, có thể bị bạo thể, thế nhưng nó thật sự là pháp môn tăng lên thực lực. Không có nguy hiểm ổn định thăng cấp xác thực là rất hấp dẫn, thế nhưng thủy chung cũng chỉ là cái bánh vẽ trên giấy, cũng không thể ăn được, như thế chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, vạn nhất chuyện này cuối cùng thất bại, muốn đi tìm người cũng không tìm được!

Rốt cục hai đại Thú Vương đã suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng lại không biết nói cái gì cho phải, nhất thời đều đưa mắt nhìn nhau, không biết làm sao.

Triệt để là luống cuống!

Mấy vị Thú Vương đang chờ đáp án, ai cũng gấp gáp, ai cũng có thể nhìn ra sắc mặt không đúng của hai thú, có một vị khẩn trương đứng ra hỏi:

- Tam ca, Tứ ca, rốt cuộc là sao đây? Hai huynh đều nói đi. Ở đây đều là huynh đệ tỷ muội nhà mình, còn phải giữ bí mật sao!

Như thế nào? Ta cũng đâu biết đại gia hắn! Các ngươi hỏi chúng ta, chúng ta đi hỏi ai đây?

Mịa, bọn hai người lão tử cũng không phải là bị người bán sao? Một thời gian hai người đều dâng lên cảm giác bất ổn...

Hạc Trùng Tiêu buồn bực trong lòng, nhịn không được hai mắt khẽ đảo, nói:

- Lo lắng cái rắm gì! Tuyệt đại cao nhân có tu vi như vậy, chính là cao thủ xưa nay khó gặp, sao phải tới hạ mình để gạt Phạt Thiên Thánh Quả chứ? Những chuyện khác không nói, cho dù vị tiền bối kia có cứng rắn cướp đồ, chúng ta liệu có phản kháng được không? Mọi người cứ kiên nhẫn chờ mới là vương đạo, chỗ tốt khẳng định không thiếu! Gấp cái gì? Vị tiền bối kia không phải đã cho chúng ta một lời hứa ba năm sao? Ba năm đối với chúng ta cũng chỉ là một giấc ngủ mà thôi, các ngươi nguyên một đám vội vàng hấp tấp còn có nửa điểm phong phạm vương giả không? Tất cả giải tán đi thôi! Hai ngày nữa còn có trận đại chiến nữa đó!

Hùng Khai Sơn vội vàng ngắt lời nói:

- Đúng vậy, xem bộ dáng hùng hổ của các ngươi kìa, lão tử nhìn thoáng qua một cái là cảm thấy đau đầu, mau cút đi, còn đứng đây làm gì! Mau về dưỡng tinh thần cho tốt, nếu không vài ngày nữa sao có thể chiến đấu với cường địch!

Chúng Thú Vương có vẻ không vui, trong lòng thầm oán: nói đến bộ dạng hùng hổ, cũng chỉ có ngươi mới xứng, sao lại nói lên đầu chúng ta? Mắt thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai vị huynh trưởng này, cho dù có hoài nghi cũng không làm được gì, cũng chỉ có thể im lặng mà rời đi.

Trong lòng mỗi một vị đều có trông cậy vào một phần hảo sự: Tại ba năm sau có thể bình an tiến giai.

Tựa như Hạc Trùng Tiêu đã nói, đối với số ít huyền thú chi vương mà nói thời gian ba năm xác thực chỉ là một giấc ngủ mà thôi. Đối với sinh mệnh dài đằng đẵng như huyền thú, tuy vẫn chưa đến độ trường sanh bất lão, thế nhưng so với nhân loại bình thường, lại có tuổi thọ gấp mười lần, thậm chí là mấy chục lần!

Chỉ phải đợi ba băm...Là có thể đổi lấy bình yên tiến giai cùng với việc kéo dài tuổi thọ, vụ mua bán này vô cùng có lợi. Nói là đổi lấy cả bầu trời cũng không quá, tuy đám thú vương này cũng có ít nhiều hoài nghi, nhưng vị cao nhân thần bí này rất đáng để tin tưởng, không những thần bí mà còn có tu vi cường hãn nữa, người này cũng cho đám người bọn họ phục dụng một loại đan dược thần kỳ, mỗi một người đều được tăng mười năm công lực. Đồ vật này đừng có nói là nếm qua, gặp qua, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe nói!

Chỉ cần sau khi phục dụng loại đan dược này có thể tăng lên mười năm công lực, quá nghịch thiên đi. Vậy còn chuyện gì mà không thể làm được đây?

Đương nhiên sự băn khoăn của bọn người Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hoàn toàn là không cần thiết, vì cuộc trao đổi này, Quân Mạc Tà hoàn toàn không có ý định chạy làng.

Việc này đối với hắn mà nói thật sự chính là chuyện tốt chỉ thể gặp mà không thể cầu. Một khi đề đám Thú Vương này bình yên tiến giai, vậy chẳng phải bọn hắn sẽ thiếu mình một cái nhân tình sao? Chuyện này há có thể làm miễn phí?

Nhưng tất cả đều lại là đám chí tôn cấp bậc! Sướng a!

Được bảo nơi tay khiến Quân Đại thiếu gia rất sung sướng, một đường rời đi, cái miệng cười đến nỗi không khép lại được.

Thiên Phạt sâm lâm thật là xứng với cái danh bảo địa, cái gì cũng có! Thật sự là khiến người ta hưng phấn! Nguyên bản tại thành Thiên Hương tìm khắp không thấy, hao hết tâm lực cũng không thể tìm được các loại dược liệu, thế nhưng ở đây lại tìm được! Không quan tâm tới có nhiều loại dược liệu quý hay không, thế nhưng chỉ với một bãi đất hoang đã có một đống a, quả thực là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Hơn nữa dường như căn bản cho tới bây giờ cũng chưa từng có người thu thập qua.

Thật sự là sướng a! Quả thực là quá sướng đi!

Thậm chí có rất nhiều cực phẩm dược liệu để phụ giúp khi sử dụng cửu cấp Huyền Đan đỉnh phong, như Tam Sắc Linh Chi, Thiên Tinh thảo, Cửu Huyền căn ba loại hãn thế linh dược chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, trong này lại có thể tìm được một cây Thiên Tinh thảo! Đây chính là cực phẩm linh dược gần với cấp bậc của Thiên Tà Vạn Độc quả!

Điều này thật sự là vui mừng ngoài ý muốn! Giống như là thường nhân nhặt được đống vàng từ trên trời rơi xuống vậy.

Trong lòng Quân Mạc Tà nóng lên, tiếp tục bảo trì Âm Dương Độn hướng sâu vào trong, một đường đi tới, một đường nhìn thấy các loại dược liệu quý hiếm đều thu hết vào trong Hồng Quân Tháp, hắn phi thường cao hứng. Khi tiến vào không biết là bao sâu, đột nhiên hắn cảm thấy có điểm không đúng!

Bởi vì trong khu vực trước mắt này không ngờ lại hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết gì của huyền thú! Ngay cả phi điểu trên bầu trời cũng không có lấy nửa con, mặt đất rất sạch sẽ, ngay cả con kiến cũng không thấy, điều kỳ quái nhất chính là ngay cả ở dưới nền đất cũng không thấy một con giun!

Thật sự là quá mức tĩnh lặng!

Chẳng lẽ ở đây lại tồn tại một nơi giống như vạn độc chi địa?

Quân Mạc Tà nhìn nhìn hoa cỏ cây cối chung quanh, vẫn xanh um tươi tốt, hắn vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa Công hít thở một hơi, không khí vẫn rất trong lành, không có dạng gì là bị nhiễm độc cả. Hơn nữa linh khí ở đây không ngờ lại sung túc vô cùng.

Nhưng sinh cơ bừng bừng như vậy lại hoàn toàn không hề có dấu vết tồn tại của động vật?

Chuyện này cũng quá kỳ quái đi!

Quân Mạc Tà cẩn thận từng ly từng tí phiêu động tiến lên phía trước. Thế nhưng càng đi sâu vào trong, cây cối hoa cỏ lại càng thêm tươi tốt, chung quanh không có nửa điểm động tĩnh. Không khí cũng càng ngày càng tươi mát, càng ngày càng thoải mái.

Quân Mạc Tà rốt cục cũng giải trừ trạng thái Âm Dương Độn, bỗng nhiên hiện thân tại trong rừng, hắn thoải mái hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn chung quanh, đủ loại hoa đua sắc khoe màu, tuy đã là cuối mùa thu thế nhưng ở đây lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn là một mảnh xanh biếc.

Vạn vật đều yên tĩnh, Quân Mạc Tà đột nhiên có một loại cảm giác độc lập mà vi diệu. Tựa hồ sau khi bản thân tới thế giới này, tâm tình của mình trở nên rất xáo động, lúc này cũng đã bình thản lại.

Cảnh tượng vạn vật đều yên tĩnh này, lại khiến người ta dễ dàng nhớ lại chuyện cũ trước kia. Cũng rất dễ dàng làm cho người ta dường như có một loại cảm giác kỳ diệu như linh hồn được tẩy rửa.

Quân Mạc Tà giẫm lên bãi cỏ mềm mại phía dưới, phát ra thanh âm sa sa nhu hòa, tựa như là tiết tấu bản thân đi trong mộng vậy. Nhất thời vạn chuyện hỗn loạn mưu tính trong lòng bỗng dưng như lắng xuống, thân thể giống như trong mộng du.

Trong lúc bất tri bất giác Quân Mạc Tà rơi vào một loại trạng thái vô ý thức, đi tới dưới một tán cây hoa thụ, chậm rãi ngồi xuống. Động tác của hắn rất nhu hòa, dường như sợ mình có thể phát ra thanh âm sẽ phá vỡ cảm giác yên lặng trong tâm linh.

Thiếu niên cứ như vậy ngồi lẳng lặng, một tay nâng cằm, hai mắt mê mẩn ngơ ngẩn nhìn về phía trước, tựa hồ như không thấy thứ gì cả. Như mây như khói, như mộng như ảo, như si như say.

Trải qua một thời gian dài, hắn dường như đã hiểu lòng mình, lệ khí lớn lao trong linh hồn tựa hồ giống như từng giọt một bị cảnh vật bên ngoài hút ra, cảm giác huyền ảo tới cực điểm, trong ý niệm lại ẩn ẩn có một loại tư vị siêu thoát bỏ đao lập địa thành Phật vậy...

Trên hoa thụ, một mảnh hoa tàn phiêu vũ xoay tròn rơi xuống, vô thanh vô thức rơi trên vai hắn, hắn lại giống như hoàn toàn không có phát giác, gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc mềm như hòa phất phơ trước mặt hắn...

Thời gian chậm rãi trôi qua giống như một thế kỷ, lại giống như trong nháy mắt vậy.

- Hoa rơi người cô độc, mưa thổi cánh nhạn bay.

Quân Mạc Tà ngâm lên một tiếng, sau đó ngẩng đầu, hai con mắt híp lại nhìn cảnh sắc giống như thơ như mộng, hắn hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm:

- Đẹp quá, ngay cả ta toàn thân máu tươi, đao kiếm ngấm vào tim cũng có cảm giác quy ẩn siêu thoát!

Hắn lưu luyến vạn phần nhìn cảnh sắc chung quanh một chút. Quân Mạc Tà có một loại cảm giác giống như thần hồn về khiếu, hắn cười khẽ hai tiếng, tự giễu nói:

- Nếu như có một ngày có thể ẩn cư ở chỗ này, chắc hẳn cũng là một chuyện đáng mừng trong đời! Chẳng qua là nơi thế ngoại đào nguyên ưu nhã bực này thật sự không thích hợp với một sát thủ!

Thân ảnh phiêu khởi, chân không dính đất nhẹ nhàng xẹt qua bụi hoa cỏ. Quân Mạc Tà ngự gió mà đi, trong lúc thảnh thốt đã tiến nhập vào một mảnh u tĩnh này.

Phía trước chính là một mảnh rừng cây dày đặc, cơ hồ không có khoảng trống, tùy tiện tìm một gốc cây chỉ sợ cũng có mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm tuổi, chen chúc cùng một chỗ, hai gốc cây cạnh nhau cơ hồ không có khoảng cách, không ngờ lại sinh sôi cùng một chỗ, giống như được kết lại vậy.

- Ở loại địa phương này tại sao dường như lại có bóng dáng của con người?

Lòng hiếu kỳ của Quân Mạc Tà nổi lên. Xuất phát từ từ sự cẩn thận của sát thủ, hắn lập tức tiến vào trạng thái Âm Dương Độn, bay bổng xuyên vào.

- Trời ạ! Một địa phương thật xinh đẹp!

Đám cây cổ thụ vây quanh, không ngờ ở chính giữa lại là một cái hang nho nhỏ, mặc dù kiến trúc không phải là do người tạo nên, dường như là hết thảy đều do tự nhiên an bài, ngược lại càng khiên tâm hồn người ta rung động.

Hoa cỏ thấp thoáng bên trong, ẩn ẩn có một mùi thơm nồng truyền vào mũi, Quân Mạc Tà nhịn không được mà thăm dò tiến tới, hắn hít một hơi thật sâu. Chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, không ngờ lại khiến tinh thần chấn động. Theo mùi hương mà đi, mới đi được một đoạn, đột nhiên con mắt trợn trừng, hắn nhịn không được thiếu chút nữa kinh hô lên, cuối cùng kịp thời dùng một tay bưng kín miệng lại.

Mấy khối đá vụn dưới một cây đại thụ lớn trước mặt hắn, lấp ló phát ra ba màu quang mang, kim, hồng, bạch sắc khiến Quân Mạc Tà hít một hơi lãnh khí!

Là trân bảo Tam Sắc Linh Chi, tựa như là nấm mọc đầy quanh đây! Khoảng chừng bảy tám cây, hơn nữa trong góc bên cạnh còn có vài gốc linh dược quý hiếm rất khó gặp được!

Không phải mình đang nằm mơ chứ?

Tâm hồn Quân Mạc Tà như bị một loại hạnh phúc tột độ vây lấy! Hắn luôn ước ao bấy lâu, chờ khi hắn bước vào tầng thứ ba là có thể luyện được Tẩy Tủy Đan, mà tài liệu cần thiết tại thành Thiên Hương, trong mười loại cũng chưa chắc có thể tìm được một loại, nhưng chỉ một buổi tối ở Thiên Phạt sâm lâm lại có thể gom đủ! Thậm chí còn là dược vật cao cấp hơn a!

Nguyên bản Quân Mạc Tà mãi lo âu, mắt thấy bản thân sắp đột phá, nhưng dược liệu trong túi lại trống rỗng, thật sự là đau đầu, thật không ngờ khi đi vào Thiên Phạt sâm lâm. Bản thân tùy tiện một đường đi tới lại ù ù cạc cạc vớ được một đống.

Thật sự là khiến người ta kinh hỉ một cách khó hiểu. Thật không biết Thiên Phạt sâm lâm bao la này còn có thể khai quật được bao nhiêu tài nguyên quý giá đây? Nơi này chính là nơi phát ra thực lực cường hoành trong tương lai a.

Quân Mạc Tà mừng rỡ như điên lướt trên mặt đất, chỗ nào đi qua nơi đó liền trống trơn, cuối cùng còn lại hai cây, Quân Mạc Tà thoáng do dự, rốt cuộc cũng ngừng tay, sông ngòi không thể cạn, cây trong rừng không thể đốt hết, làm việc không nên quá mức tuyệt tình. Nếu như đối với loài người, Quân Mạc Tà có thể không chút do dự mà nhổ cỏ tận gốc. Thế nhưng đối với đống thiên địa linh bảo này, Quân Mạc Tà lại biết dừng lại đúng lúc.

Nếu như một khi đốn củi quá độ, rừng sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.

Quân Mạc Tà phóng mắt ra tứ phương, thình lình phát hiện, cái tiểu cốc ẩn ẩn do đám đại thụ bảo vệ ở giữa dường như có rất nhiều linh dược, hắn đang nhìn không chớp mắt bụi cỏ ở gần đó, toàn là các loại dược liệu trân quý, không ngờ tùy ý cũng có thể bắt gặp!

Chẳng lẽ ở đây có tư vị linh khí chi nguyên gì đó sao?

Quân Mạc Tà thầm nói, càng cẩn thận tìm kiếm.

Vượt qua mấy cây đại thụ, trước mắt thình lình xuất hiện một cái thạch động, cửa động bị vài gốc đại thụ bao phủ, tin tưởng cho dù là bão gió thế nào cũng không ảnh hưởng tới bên trong. Cho nên trong thạch động nhất định là rất khô ráo.

Cùng lúc đó Quân Đại thiếu gia còn mơ hồ nghe được thanh âm rất nhỏ từ trong động truyền ra. Chẳng lẽ trong này còn có người ở? Nhưng thần thức của mình vừa rồi lại không có phát hiện gì dị thường a? Quân Mạc Tà lập tức cảnh giác, nhanh chóng tiến vào trong trạng thái Âm Dương Độn, vô hình vô ảnh nhẹ nhàng đi vào.

Khi đi vào trong động rồi nhìn vào, cái miệng của Quân Mạc Tà lập tức biến thành hình chữ O.

Hiện lên ở trước mặt hắn là một hình ảnh mà hắn vĩnh viễn không cách nào nghĩ tới. Hắn vốn tưởng rằng nơi bí ẩn này không hề có bất cứ muông thú nào tồn tại. Ở chỗ này nếu có người thì chắc chắn thấp nhất cũng là một vị Thú Vương đã hóa hình người!

Như thế mới xứng với hoàn cảnh ở đây.

Thế nhưng trên thực tế hiện ra ở trước mặt hắn lại là một gian thạch thất trụi lủi, ngay cả một cái giường cũng không có. Giống y như câu "Nhà chỉ có bốn bức tường". Duy nhất trên mặt đất của thạch thất xuất hiện một cái hắc bào rộng thùng thình, nhưng lại trông giống như tấm rẻ rách. Theo như ánh mắt của Quân Mạc Tà phán đoán, cái này không thể nói là hắc bào, mà phải nói là một miếng vải đen, nhưng lại giống như hình y phục. Tin tưởng cho dù có là một con voi, xuyên qua hắc bào này cũng hẳn vẫn còn rất vừa. Về phần loài người mà nói, hoàn toàn có thể coi như là cái chăn.

Trên hắc bào còn ẩn ẩn vết máu, xem ra dường như là nhặt được từ nơi nào đó, trên hắc bào còn có một con vật nho nhỏ màu trắng đang hấp hối. Quân Mạc Tà nhìn một cái, cơ hồ tưởng đó là Tiểu Bạch Bạch.

Thế nhưng nhìn kỹ lại tiểu động vật này lại dài hơn một chút so với Tiểu Bạch Bạch! Đầu tiểu thú trước mặt này chỉ lớn bằng cánh tay con người. Toàn thân tuyết trắng, cũng không có tới nửa cọng lông, hơn nữa màu trắng này lại khiến cho người nhìn cảm thấy rất thoải mái, màu trắng rất ưu nhã bạch khiết.

Nó cứ như vậy hấp hối nhìn Quân Mạc Tà đột nhiên hiện thân ở trước mặt, trong ánh mắt không ngờ lại không có nửa điểm kinh hãi, chẳng qua là chỉ nhướng mày lên nhìn, trong mắt lộ ra một mảnh bình tĩnh, thanh tịnh, thậm chí còn mang theo một cỗ ngạo nghễ khó tả!

Sau đó nó cúi đầu tựu như nhận mệnh. An tĩnh không hề nhúc nhích, giống như hết thảy sinh tử họa phúc đều không tồn tại trong mắt nó. Nhưng thân thể nho nhỏ này cứ như vậy bất lực cuộn mình nằm trên hắc bào, làm cho lòng người sinh ra một loại cảm giác trìu mến mãnh liệt.

Quân Mạc Tà mặc dù đến bây giờ đối với dã thú cũng không có gì kỳ thị, vốn dĩ tính cách của hắn cũng tuyệt đối không có khả năng thích gì đám động vật nhỏ. Nếu không lúc trước đã không đối xử với Tiểu Bạch Bạch như vậy. Nhưng khi hắn nhìn thấy tiểu thú này, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác mãnh liệt muốn che chở.

Loại cảm giác này chính thức là không thể vứt bỏ.

- Tiểu gia hỏa đáng thương, ngươi bị thương sao?

Quân Mạc Tà dùng một loại khẩu khí ôn nhu hiếm thấy, nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống nhìn con tiểu thú trước mặt này.

Tiểu thú thờ ơ cúi đầu, căn bản không để ý đến hắn, không biết là nó hoàn toàn nghe không hiểu lời nói của Quân Đại thiếu gia hay là căn bản không thèm để ý.

Chứng kiến bộ dạng lười biếng đáng yêu của nó, Quân Mạc Tà đột nhiên nhớ tới Độc Cô Tiểu Nghệ lần này sở dĩ đi Thiên Nam, một trong những mục đích của nàng chính là muốn săn bắt Tuyết Thần Chiêu, sau đó dùng da lông làm cho gia gia của nàng một cái đai lưng.

Nhìn tiểu thú trước mặt này, thật sự là rất giống cao cấp huyền thú trong truyền thuyết, Tuyết Thần Chiêu.

Nhưng mà Quân Mạc Tà tỉ mỉ nhìn một hồi cũng không có phát hiện ra nửa điểm khí tức của huyền thú. Tự nhiên không có khả năng là bát cấp huyền thú Tuyết Thần Chiêu. Thậm chí cũng không phải bất kì loài bát cấp huyền thú nào, ngay cả huyền thú cũng không phải.

Chẳng lẽ đây chỉ là một tiểu chiêu thú nhỏ bình thường sao? Nhưng vì sao lớn lên lại xinh đẹp như vậy?

Quân Mạc Tà chậm rãi duỗi tay, nhẹ nhàng đụng đụng vào nó. Tiểu gia hỏa vẫn y nguyên buông lỏng cái đầu, không thèm nhúc nhích, thế nhưng toàn thân lại cứng đờ.

- Nguyên lai tiểu gia hỏa ngươi cũng biết sợ hãi!

Quân Mạc Tà ha ha nở nụ cười nói:

- Đừng sợ, ca ca là người tốt, là người tốt, trước tiên ta xem vết thương của ngươi cái đã, tiểu gia hỏa đáng yêu này. Để ca ca cho ngươi vài món ăn ngon nhé!

Người tốt? Quân Mạc Tà đã trải qua hai đời đến nay, đây chính là lần đầu tiên nói mình cư nhiên là người tốt.

Tuy chính xác ở trong mắt người nào đó hắn chính là người tốt!

Ôm tiểu thú này vào lồng ngực, Quân Mạc Tà liền vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa Công, yên lặng thay nó kiểm tra toàn bộ thân thể.

Hắn cũng không có chứng kiến, tại lúc hắn ôm lấy tiểu thú này, tiểu thú bỗng nhiên dựng đứng hai tai, mí mắt đột ngột chớp động, bắn ra một đạo hung quang sắc bén. Thế nhưng tiếp đó ngửi thấy tư vị thiên địa linh khí kỳ diệu trên người Quân Mạc Tà. Nó khẽ giật mình, trong đôi mắt toát ra thần sắc vạn phần mê hoặc, rốt cục lại chậm rãi nhắm mắt lại.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí