Pháp tắc tối cao lúc này lại cảm thấy vô cùng buồn bực.
Sở dĩ nàng ta lại hỏi thế nguyên nhân chủ yếu là vì nàng ta nghĩ cô gái váy trắng hẳn là rất biết cách nói chuyện, dù sao Diệp Huyên có câu hỏi nào cũng đều giải đáp, hơn nữa thái độ khá tốt.
Nhưng lúc này nàng ta mới nhận ra cô gái váy trắng chỉ có thái độ tốt với thiếu niên này thôi.
Hiểu ra rồi thì Pháp tắc tối cao không khỏi nhìn Diệp Huyên một hồi, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò.
Rốt cuộc thiếu niên này là ai?
Còn Lý Huyền Thanh ở một bên vẫn chưa chết nhìn chằm chằm cô gái váy trắng, gã bỗng có linh cảm không lành, hơn nữa linh cảm này còn không ngừng lan rộng ra.
Tại sao cô gái này lại dám quở trách Pháp tắc tối cao trong truyền thuyết thế chứ?
Còn Pháp tắc tối cao này lại không dám phản kháng một lời.
Rốt cuộc nàng ta là ai?
Ở phía đằng xa, cô gái váy trắng cầm thanh kiếm của Diệp Huyên lên, nàng lướt xuống dọc theo thân kiếm, cuối cùng đến mũi kiếm nàng khẽ búng một cái.
Tiếng kiếm kêu vang vọng khắp tinh không.
Thanh Nhi đưa kiếm trong tay cho Diệp Huyên: “Đặt một cái tên đi”.
Diệp Huyên cười nói: “Gọi là kiếm Thanh Huyên đi”.
Thanh Huyên!
Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: “Tên của ta và huynh?”
Diệp Huyên gật đầu cười nói: “Được không?”
Cô gái váy trắng nhếch môi: “Được quá ấy chứ”.
Diệp Huyên bật cười: “Ta cũng nghĩ tên này khá hay”.
Cô gái váy trắng bỗng quay đầu lại nhìn Lý Huyền Thanh: “Người của ngươi đến rồi?”
Lý Huyền Thanh nhìn cô gái váy trắng: “Cô nương, chuyện này có thể nể tình Tiểu Động Thiên mà hòa không?”
Lúc này gã đã nhận ra chuyện không ổn, cô gái váy trắng trước mặt này không tầm thường.
Cô gái váy trắng nhìn Lý Huyền Thanh: “Được!”
Lý Huyền Thanh thầm thở phào, lúc này cô gái váy trắng lại nói: “Ngươi chết thì có thể hòa”.
Lý Huyền Thanh: “…”
“Các hạ khẩu khí lớn thật”.