Đoàn người tiếp tục lên đường.
Sắc mặt Diệp Huyên như được phủ băng suốt đường đi, tay phải siết chặt thanh kiếm trong vỏ.
Đây là kiếm của người đàn ông áo xanh.
Nhị Nha liếc nhìn hắn: “Tiểu Huyên Tử, đừng tức giận”.
Hắn thì thào: “Ta không giận”.
Hắn nhìn về phương xa, nói: “Chúng ta ngự khí phi hành đi”.
Ngự khí phi hành!
A Mộc Liêm: “Ngươi chắc chứ?"
Hắn cười: “Cứ thong thả chậm rãi thì bọn họ cũng đâu dừng lại, đúng không?"
A Mộc Liêm gật đầu: “Cũng phải”.
Diệp Huyên ngự kiếm bay lên chân trời, dõi mắt nhìn xuống dưới, nhanh chóng nhìn thấy hồ nước mà cha từng nhắc đến. Ở bên hồ kia quả thật có một ngôi miếu cũ kỹ.
Chính là miếu thần!
A Mộc Liêm xuất hiện bên cạnh, cũng nhìn về ngôi miếu: “Kia chính là mục tiêu của ngươi lần này?"
Diệp Huyên gật đầu.
A Mộc Liêm quan sát một phen. Bốn bề quanh miếu trống trái vô cùng, ngay cả ngọn núi lớn gần đó cũng cách hơn mấy dặm.
Ở phía trước miếu còn có một pho tượng.
Diệp Huyên: “Chúng ta đi”.
A Mộc Liêm gật đầu.
Đương lúc họ chuẩn bị tiếp tục tiến lên, bỗng nghe thấy một tiếng thét phẫn nộ vang vọng khắp núi non: “Gan to bằng trời! Lại dám trắng trợn...”
Diệp Huyên lập tức lao vọt xuống. Một khắc sau, tiếng kiếm ngân vang lên khắp sơn mạch, một cái đầu nhoe nhoét máu bay vút lên tầng mây rồi chậm rãi rơi xuống.
Diệp Huyên trở lại bên cạnh A Mộc Liêm, kiếm trong tay còn đang nhỏ máu.
Hắn nói: “Tiếp tục”.
Bọn họ tiếp tục lên đường.
Lần này yên tĩnh hơn rất nhiều.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đi đến bên bờ hồ. Đúng lúc ấy, mặt nước bỗng dưng sôi trào.