Diệp Huyên cười toe toét: “Ta phải dùng mạng mới đổi về được đấy?"
Mục Tiểu Đao nhìn hắn: “Dùng mạng?"
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: “Thật! Vì lấy được nó mà suýt nữa ta đã chết đấy!"
Advertisement
Mục Tiểu Đao: “Nhưng ta vẫn luôn đuổi giết ngươi, ngươi đưa ta làm gì?"
Ma Y cướp lời trước khi Diệp Huyên kịp mở miệng: “Đừng hòng dụ Tiểu Đao đầu hàng! Nàng sẽ không bao giờ theo ngươi!"
Hắn chỉ cười: “Đâu ra nhiều lý do như vậy, ta thích thì đưa thôi”.
Advertisement
Đoạn hắn quay sang Thần Quan và những người khác: “Thật không dám giấu diếm, Diệp Huyên ta hôm nay đến đây là để tiêu diệt Thần Đình Vũ Trụ các ngươi”.
Không ai nói gì.
Thần Quan lắc đầu: “Trò đùa này không vui”.
Diệp Huyên vung kiếm chỉ vào gã: “Nghe nói ngươi là người đứng thứ nhì nơi này, ta khiêu chiến ngươi!"
Khiêu chiến Thần Quan ư?
Những người còn lại lắc đầu.
Thần Quan từ vạn năm trước đã đạt đến Phá Phàm Cảnh đỉnh cao chân thật, thậm chí còn có lời đồn gã đã vượt qua cảnh giới ấy.
Còn Diệp Huyên, cho dù mạnh thì có thể đạt đến mức nào cơ chứ?
Có thể nói hắn căn bản không có tư cách khiêu chiến Thần Quan.
Vào lúc này, một người trong bộ trang phục đen đứng gần đó lên tiếng: “Ngươi không có tư cách ấy. Để ta chơi với ngươi”.
Diệp Huyên chỉ vung kiếm ra, thu kiếm về.
Xoẹt một tiếng, đầu của tên kia đã bay ra ngoài, không mang theo một âm thanh nào, máu phun như suối.
Trước việc hắn giết người trong chớp mắt này, những người khác ở Thần Đình Vũ Trụ biến sắc.
Thần Quan: “Phá Phàm”.
Tuy Diệp Huyên có lòng muốn giấu nhưng chiêu vừa rồi đã khiến người khác nhìn ra thực lực hắn sâu cạn đến đâu, không thể giấu được.
Nếu trước kia hắn còn không đủ để họ đặt vào mắt, thì bây giờ đã không còn như vậy nữa.
Cho dù là ở Thần Đình Vũ Trụ, cường giả Phá Phàm Cảnh cũng đã quý hiếm như lông phượng sừng lân.
Mục Tiểu Đao và Ma Y đều không nghĩ rằng hắn lại đạt đến Phá Phàm Cảnh, vì vậy khiếp sợ vô cùng.
Làm sao hắn có thể đột phá được?
Như vậy là từ nay về sau mình không thể bắt nạt hắn được nữa sao? Mục Tiểu Đao ngơ ngẩn.