Sắc mặt Trương Văn Tú lạnh đi: “Nàng ta định chơi bời đến khi nào nữa?!"
Diệp Huyên: “...”
Ông lão áo đen: “Có lẽ phu tử đang có việc gấp”.
Advertisement
Trương Văn Tú cười khẩy: “Gấp ư? Lười như nàng ta thì gấp được cái gì”.
Nhận ra đây không phải việc mình có thể xen vào, ông lão bèn chọn cách im lặng.
Lúc này, Trương Văn Tú mới nhìn sang Diệp Huyên: “Ngươi đến đây làm gì?"
Advertisement
Diệp Huyên hạ giọng: “Văn Tú cô nương, hy vọng cô có thể giúp ta hoàn toàn tu bổ tháp Giới Ngục”.
Nàng ta đưa tay ra. Diệp Huyên cong ngón tay, để tòa tháp xuất hiện trên tay nàng ta.
Quan sát nó một hồi, Trương Văn Tú khẽ cau mày: “Ai lại khiến nó bị thương nặng thế này?"
Tòa tháp run run như đang truyền đạt gì đó.
"Kiếm tư ư?"
Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên: “Có phải là cô gái váy trắng đứng sau ngươi không?"
Hắn gật đầu: “Phải”.
Trương Văn Tú thầm than: “Lợi hại thật”.
Nàng ta ngừng một lát rồi tiếp lời: “Muốn sửa chữa nó thì phải đi đến tận sâu trong lòng Học Hải, lợi dụng Tài Khí ở đó để tu bổ linh hồn nó”.
Đôi mày Diệp Huyên cau lại: “Tài Khí?"
Trương Văn Tú gật đầu: “Tài Học Chi Khí,
Trong lòng Học Hải hội tụ vô vàn Tài Khí, năm xưa tháp này cũng từ đó mà sinh ra, vì vậy để nó hoàn toàn khôi phục thì phải đi đến đó”.
Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ta nói cho ngươi một chuyện. Cái tháp này bướng vô cùng, trừ thầy ra thì không nghe lời ai, ngay cả phu tử cũng không sai khiến nó được. Một khi hoàn toàn khôi phục, có lẽ nó sẽ không nghe sự điều khiển của ngươi nữa”.
Nào ngờ tháp Giới Ngục run lên như biểu đạt điều gì.
Trương Văn Tú giơ tay tát nó: “Câm mồm!"
Cái tháp biết nghe lời ngay.
Diệp Huyên bỗng nói: “Cô cứ giúp nó khôi phục đi”.
"Ngươi chắc chứ?"
"Ta chắc”, hắn gật đầu.
Trương Văn Tú: “Một khi hoàn toàn khôi phục, nó có thể sẽ thoát khỏi sự khống chế của ngươi, ngươi sẽ mất nó vĩnh viễn”.