Đại Chúa Tể

Chương 1296: Gặp gỡ trong đêm



Đêm tối như mực dần dần bao phủ toà thánh uyên thành khổng lồ này, bất quá thánh uyên thành này đúng là nơi náo nhiệt nhất trên toàn đại lục, cho dù là đêm khuya, trong thành thị vẫn nơi nơi đèn đuốc sáng trưng.

Linh trận khổng lồ trên bầu trời thành thị, khiến cho nó trở thành một trong những điểm an toàn hiếm hoi có thể đếm trên đầu ngón tay trong toà đại lục vô cùng hung hiểm này, cũng chỉ khi bước vào nơi đây, tất cả mọi người mới có thể gạt bỏ sự căng thẳng đề phòng, thả lỏng thản thể.

trong một toà đình viện u tĩnh, Mục Trần lẳng lặng ngồi xếp bằng, khép hờ 2 mắt, tiếu tục tìm hiểm những cảm ngộ cùng kinh nghiệm về linh trận mà mẫu thân hắn lưu lại.

Trong khoảng thời gian này, cho dù cả ngày đi đường, hắn cùng chưa từng dừng cách tu luyện này, mà hiệu quả của nó cũng tương đối khá, Mục Trần có thể cảm nhận được, càng đi sâu tìm hiểu, trình độ linh trận của hắn càng thêm thâm sâu.

Cảnh giới cao cấp tông sư đã ở ngay trước mắt.

Tìm hiểu suốt một canh giờ, Mục Trần cũng từ từ mở 2 mắt ra, đôi bàn tay hắn vung lên, nhất thời có từng đạo linh ấn như sao trời hiện đầy trên lòng bàn tay hắn, những linh ấn này liên kết với nhau, dần dần tạo thành một toà linh trận cực kỳ phức tạp.

Bành!

Bất quá ngay lúc linh trận khắp hình thành, đột nhiên hơi chấn động một cái, trực tiếp làm cho cả linh trận rung động, vỡ vụn ra.

Mục Trần nhìn toà linh trận đã tiêu tán, sắc mặt lại rất bình tĩnh, toà linh trận này chính là toà cao cấp tông sư trận mẹ hắn để lại:

- Viêm Hoàng trận.

Trong khoảng thời gian này, hắn ngày đêm chuyên tâm nghiên cứu toà linh trận này, cũng đã cực kỳ thuần thục, chỉ bất quá đại đa số lần thử nghiệm đều là thất bại.

Cao cấp linh trận cũng không thể bố trí ra dễ dàng như vậy!

Bất quá, tiến bộ của Mục Trần cũng cực kỳ thần tốc, hắn cũng đã từ từ nắm giữ tất cả điểm trọng yếu của toà linh trận này, theo hắn phỏng đoán thì việc có thể hoàn toàn nắm giữ nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hả?

Lúc Mục Trần thí nghiệm thất bại, sắc mặt hắn chợt động, ngẩng đầu lên nhìn giữa không trung, thản nhiên nói:

- Nếu đã tới, cần gì phải ẩn núp?

Âm thanh vừa dứt, chỉ thấy vùng không gian nơi đó chợt dao động, sau đó liền thấy 2 bóng người lơ lửng trên không, phía trước là một thản ảnh áo trắng trâm cài xinh đẹp, chính là cô gái lạnh như băng mà hồi sáng đi cùng vị thanh huyên trưởng lão kia.

Bên cạnh người của nàng cũng có một cô gái trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ kia chắc cũng là người trong đoàn của thanh huyên trưởng lão.

- Phù Đồ cổ tộc, Thanh Mạch Thanh Sương

Mỹ nhân lạnh lùng đứng trước mặt mục trần, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, giọng nói của nàng cũng giống hệt cái khí chất lạnh như băng kia, đều lạnh lẽo không chút xao động. 

- Thanh mạch thanh linh.

Cô gái bên cạnh cũng tự giới thiệu, bất quá lại có vẻ hơi ngạo nghễ.

Mục Trần cười cười nóiCác ngươi nói mấy thứ này với ta, ta cũng đâu có biết"

Chẳng qua trên nụ cười của hắn cũng chẳng có mấy nhiệt tình, ngược lại tràn đầy ý xa cách.

- Các ngươi tới tìm ta, nếu có chuyện thì cứ nói đi, dĩ nhiên nếu các ngươi cũng muốn bắt tội tử như ta về Phù Đồ cổ tộc, thì cũng phải xem cỏ bản lĩnh này hay không đã.

Cô gái trẻ tuổi tên Thanh Linh kia hiền nhiên có chút tâm cao khí ngạo, nghe được ý lãnh đạm trong cảu nói của Mục Trần, nhất thời không vui nói: “Hừ, ngạo khí của ngươi còn mạnh hơn cả cái thực lực thượng vị địa chí tôn đỏ”

Bản thân nàng cũng có thực lực thượng vị địa chí tôn, hơn nữa nội tình không kém, thượng vị địa chí tôn tầm thường căn bản cũng không phải đối thủ của nàng, cho nên thấy Mục trần cũng chỉ là thượng vị địa chí tôn mà bày ra ngạo khí như thế trước mặt nàng, dĩ nhiên trong lòng thấy khó chịu.

Mục Trần cũng không để ý đến nàng, trong 2 người này, cô gái Thanh Sương lạnh như băng kia hiển nhiên mới là kẻ chủ sự, vì thế hắn nhìn nàng, nói:”Nếu các ngươi tới đây để nói những điều này, vậy mời đi đi cho”

Ánh mắt Thanh Sương chăm chú nhìn Mục Trần, từ từ nói:”Là Huyên di bảo ta tới tìm ngươi,, người muốn ngươi mau rời khỏi thánh uyên đại lục”

Mục Trần nhíu mày, không chút do dự nói:”Điều này sợ rằng không thể được”

Thanh Sương nhíu mày, nói “Mặc dù dựa theo quy củ, Thiên chí tôn của Phù Đồ cổ tộc không thể ra tay với ngươi, nhưng hiện giờ Huyền La, Mặc Tâm đã tính toán bắt ngươi, bọn họ đều là kẻ siêu việt nhất trong lứa trẻ Phù Đồ cổ Tộc, tương lai có khả năng tiến vào Thiên Chí Tôn, ngươi hiện giờ mới là thượng vị địa chí tôn, nếu bị bọn họ bắt được thì chắc chắn khó thoát!”

“Huyền La, Mặc Tâm sao?”

Ánh mắt Mục Trần loé lên, lúc trước hắn đã nghe từ long tượng, Huyền La cùng Mặc Tâm này chính là 2 vị Thiếu Chủ có cơ hội lớn nhất đảm nhiệm chức vị Tộc Trưởng.

Mà Cố Sư Hoàng lúc trước chính là thuộc hạ của vị Huyền La Thiếu chủ kia.

Ánh sáng trong mắt Mục Trần dần dần thu lại, hắn nhẹ nhàng gật đầu với thanh sương, nói:”Ý tốt của các ngươi, ta xin ghi nhận, bất quá ta sẽ không đi, nếu bọn họ muốn ra tay, vậy cứ việc tới đây cũng được”

Mặc dù hai vị Thiếu chủ kia có nội tình kinh người, nhưng nếu coi Mục Trần hắn là bùn nhão muốn nặn sao thì nặn, chỉ sợ cũng tính toán lầm rồi.

“Ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng!”

Thanh Linh nghe vậy cũng nhíu mày lại, cả giận nói: “Hiện giờ trong Phù Đồ cổ tộc,ai người kia như mặt trời ban trưa, dù là thanh sương tỷ cũng kiêng kỵ cực kỳ, ngươi còn dám muốn tranh đấu với họ, thật đúng là không biết chữ chết viết thế nào sao?”

“Chúng ta đã có lòng tốt nói tin tức cho ngươi biết, ngươi không thể thức thời một chút à?”

Mục Trần ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào nàng, cười nhạt nói “Những năm gần đây, nếu ta biết chữ chết viết ra sao, chỉ sợ cũng không đạt được đến bước này”

Trong những năm này, hắn dựa vào chính mình từng bước tu luyện, mỗi lần đối mặt với cường địch, có lần nào không phải tìm đường sống trong tử lộ? Nếu hắn chỉ một lòng muốn tránh né, làm sao có thể đạt được đột phá từ trong sinh tử?

Hắn không có tài nguyên như những tên thiếu chủ này, xoè tay ra là đủ loại linh đan, thánh vật, thần thông, tất cả đều là hắn phải tự mình lăn lộn giữa sinh tử mới tranh đoạt được.

Đối với lời nói bình thản của Mục Trần, Thanh Linh cũng hơi khựng lại, bởi vì dù là nàng cũng có thể hơi cảm giác được, câu nói kia của Mục Trần đã thể hiện rõ ràng sự ngoan cường cùng quyết tâm của hắn.

Người thanh niên nhìn qua tuổi tác không chênh lệch nhiều với nàng này, những thứ hắn từng trải qua các nàng cũng không thể so sánh được.

Khuôn mặt lạnh như băng của Thanh Sương lúc này cũng hơi xao động, nàng ngưng mắt nhìn thanh niên trước mặt, nụ cười bình thản của hắn làm nàng có chút khâm phục.

Mặc dù hắn có một mẫu thân cực kỳ cường đại, nhưng hắn cũng không có được bất kỳ sự trở giúp nào, ngược lại còn vì thế mà đối mắt với nguy hiểm, đúng như lời hắn nói, hắn có thể đạt được mức này hoàn toàn là dựa vào nỗ lực của bản thân hắn.

Những thiếu chủ như bọn họ, nếu vứt đi bối cảnh Phù Đồ cổ tộc, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể so với Mục Trần trước mắt này.

Trong lòng thanh sương nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nàng nhẹ giọng nói:”Chúng ta tới chỉ để báo tin cho ngươi biết, ngươi lựa chọn thế nào là chuyện của chính ngươi”

Nói đến đây, nàng hơi ngừng lại, nói tiếp: “Nếu ngươi vẫn muốn ở lại thánh uyên đại lục thì cẩn thận một chút, nếu thật sự gặp huyền la, mặc tâm thì có thể tìm ta, ta sẽ giúp ngươi”

Mục Trần nhìn nữ nhân lạnh lùng trước mắt, ánh mắt vẫn luôn lãnh đạm rốt cục cũng có chút xao động, Thanh Sương này mặc dù bề ngoài lạnh như băng, nhưng trong lòng cũng không giống như vậy.

Bất quá ngoài mặt, Mục Trần cũng đành gật đầu một cái, nói: “Nếu không cỏ việc gì, vậy mời các người về đi thôi”

Mặc dù hắn có thể cảm nhận được ý tốt của bọn Thanh Sương, nhưng nói cho cùng hắn vẫn có chút khoảng cách với phù đồ cổ tộc, cho nên hắn cũng không định tiếp nhận sự trợ giúp của bọn họ.

Nghe câu tiễn khách của Mục Trần, Thanh Sương cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Mục Trần một cái rồi xoay người đi, ngược lại Thanh Linh lại dẫm dẫm 2 chân, hơi giận dữ liếc Mục Trần một cái, sau đó mới đi theo.

Thanh linh đuổi theo thanh sương, không cam lòng nói:”MụcTrần này thật quá tự đại, chúng ta hảo tâm muốn giúp hắn, hắn lại không thèm để ý chút nào!”

“Hắn không biết Huyền La, Mặc tâm rốt cục lợi hại thế nào sao, dù là đại viên mãn địa chí tôn gặp bọn họ cũng không chiếm được lợi lộc gì, thượng vị địa chí tôn như hắn đụng phải người ta, khác nào lấy trứng chọi đá!”

Hiển nhiên nữ tử ngày thường tâm cao khí ngạo này rất hiếm khi gặp người lãnh đạm như Mục Trần, hơn nữa các nàng mang hảo ý tới, nhưng sắc mặt Mục Trần cũng chẳng dễ coi được tý nào, điều này làm cho nàng rất ấm ức.

Thanh Sương thì lại lắc đầu một cái, nói: ”Tĩnh di bị giam cầm nhiều năm, hai người họ mẫu tử chia lìa, tất nhiên là hắn có oán khí với Phù Đồ Cổ Tộc, hơn nữa hắn cũng là người tâm cao khí ngạo, không chấp nhận sự trợ giúp của chúng ta cũng là điều dễ hiểu”

Thanh Linh bĩu môi nói: ”Nhưng như thế không phải là cậy mạnh sao!”

Hai mắt Thanh Sương lúc này híp lại một cái, nàng quay đầu đi, liếc mắt nhìn đình viện phía sau, lẩm bẩm nói: ”Cậy mạnh sao? Sợ rằng không hẳn đã như thế”

“Một thượng vị địa chí tôn mà thôi, có cái gì mà không hẳn chứ?”. Thanh Linh cũng không thấy đúng, bĩu môi nói.

Thanh Sương hơi cau mày lại, nói: ”Dù không biết tại sao, nhưng ta cảm thấy trên người của hắn, mơ hồ có một khí tức nguy hiểm, loại khí tức này không khác lắm khi ta gặp bọn Huyền La, Mặc Tâm”

Thanh Linh nghe vậy, nhất thời vẻ mặt khoa trương nói “Làm sao có thể chứ Thanh Sương tỷ? Tỷ cũng quá đề cao tên kia rồi, hắn làm sao có thể so sánh với 2 tên biến thái Huyền La, Mặc Tâm chứ?!”

Thanh Sương hơn nhấp đôi môi nhỏ nhắn, chần chờ gật đầu một cái, có lẽ là do nàng ảo giác mà thôi.

Mục Trần nếu so với hai người Huyền La, Mặc Tâm thì đúng là còn kém không ít a...

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí