Đại Chúa Tể

Chương 1295: Thanh Huyên trưởng lão



Trong đại thiên lâu, ánh mắt Mục Trần khiếp sợ nhìn vị cung trang mỹ phụ kia, nhìn lại mới nhận ra, mỹ phụ trước mắt này cũng có vài nét giống mẫu thân hắn.

Điều này làm lòng hắn dâng lên tâm tình cực kỳ phức tạp, nếu thật như thế, hẳn lá hắn cũng phải gọi cung trang mỹ phụ này một tiếng dì?

"Thiếu chủ, Thanh Huyên trưởng lão đúng là người của thanh mạch, có một ít quan hệ huyết thống với ngày". Lúc này, long tượng cũng thấp giọng nói, dù sao hắn cũng là người của Phù Đồ cổ tộc, tuy nói bị cách chức đẩy ra ngoài, nhưng cũng vẫn biết rõ một vài sự tình trong tộc.

"nhưng mà....". Nói đến đây, long tượng hơi ngừng lại một chút, nói "Nhưng giữa chủ nhân cùng thanh mạch cũng có chút mâu thuẫn".

Mặc dù long tượng không nói rõ ràng, nhưng mục trần cũng hiểu, những mâu thuẫn này rất có thể liên quan đến hắn, điều này làm tâm tình trong lòng hắn dần bình ổn lại, xem ra bất kể mỹ phụ trước mắt có thật là có quan hệ tỷ muội với mẫu thân hay không, hắn cũng không thể quá suy nghĩ hão huyền.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn cũng dần bình tĩnh lãnh đạm xuống.

Mà cũng chính lúc này, hắn nhận ra cung trang mỹ phụ cũng đưa mắt nhìn hắn, hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau một cái rồi lại từ từ thu hồi.

Cung trang mỹ phụ quan sát tỉ mỉ Mục Trần, mà khi nàng nhìn tới khuôn mặt của hắn thì ánh mắt lạnh như băng của nàng cũng hơi hiền hoà một chút, bởi vì khuôn mặt Mục trần cũng có nét giống mẹ hắn.

Bất quá ngay khi nàng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh mà lãnh đạm của Mục Trần, thì sâu trong ánh mắt nàng dường như cũng hơi ảm đạm trong chớp mắt, nhưng rất nhanh nàng lại trở về dáng vẻ lạnh như băng, đưa mắt nhìn hắc quang cùng ngân bào trưởng lão, thản nhiên nói:"Chẳng qua là ta muốn nhắc nhờ các ngươi quy định của Đại Trưởng lão mà thôi, nếu các ngươi thật sự muốn vi phạm, ta cũng sẽ không ngăn trở, bất quá sau cùng chọc phải hoạ gì thì các ngươi tự mình chịu đi"

Nghe đến đây, sắc mặt của ngân bào cùng hắc quang trường lão đều khẽ biến, bọn họ tất nhiên là biết phiền phức trong miệng thanh huyên trưởng lão là ý gì, bởi vì quy định không cho phép Thiên Chí Tôn xuất thủ, nghe nói được đặt ra sau khi đại trưởng lão giao thủ với thanh diên tịnh.

Nghe nói thành tựu về linh trận của thanh diên tịnh hiện giờ đã đạt đến trình độ siêu cấp kinh khủng.

Tuy nói với nội tình của Phù Đồ cổ tộc, nếu thật sự muốn đối phó thanh diên tịnh thì chắc chắn sẽ đạt được mục đích, nhưng tất nhiên bọn họ cũng sẽ phải trả một cái giá lớn, mà cái giá lớn đó sẽ không dễ dàng chịu đựng.

Nghĩ tới đây, ngân bào cùng hắc quang trường lão liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy buồn phiền, tên tội tử này lù lù đứng trước mặt họ, nhưng họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không cách nào ra tay, thật đúng là làm người khác khó chịu.

Bất quá cuối cùng, hai người chỉ có thể thờ dài một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mục Trần, lạnh lùng nói:"Lần này coi như tiều tử ngươi may mắn, bất quá lão phu vẫn khuyên ngươi nên lập tức đến Phù Đồ cỗ tộc tự thú, chớ để mẫu thân ngươi chịu thêm nhiều khổ sở!"

Mục Trần nghe vậy, trong mắt cũng nổi lên hàn quang mãnh liệt, hắn nhìn thẳng 2 vị thiên chí tôn của phù đồ cổ tộc không chút sợ hãi, cười lạnh "Các ngươi yên tâm, ta sớm muộn cũng sẽ tới Phù Đồ cổ tộc, bất quá không phải là đi tự thú, mà là tới đón mẫu thân của ta về, tới lúc đó nếu các ngươi muốn ngăn trở, vậy thì cứ đánh cho phù đồ cổ tộc các ngươi long trời lờ đất là được!"

Lời vừa nói ra, cả khu vực đều im bặt.

tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Mục Trần, rõ ràng không thể nghĩ tới người trẻ tuổi mới chỉ thượng vị địa chí tôn này lại có lá gan lớn như vậy, cam đảm đứng trước Phù Đồ cổ tộc, một trong ngũ đại cổ tộc nói như thế.

Như vậy, chẳng khác nào kiến rung cây.

"Tiểu tử này khẩu khí thật ngông cuồng", ở chỗ ôn gia, ôn gia Hà bà bĩu môi, phải biết, dù là ôn gia bọn họ, đối mặt với chủng tộc cổ xưa như Phù Đồ cổ tộc cũng sẽ cực kỳ kiêng kị, mà tên tiểu tử này mới chỉ là thượng vị địa chí tôn, ở trước mặt phù đồ cổ tộc thật giống như con kiến mà thôi.

Bất quá ở cạnh người bà, ôn Thanh Tuyền lạl khẽ nhấp cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Mục Trần, có chút kỳ dị thấp giọng nố:"Hà di, người không biết, mấy năm trước ở bắc thương linh viện, Mục Trần còn chưa đột phá đến chí tôn cảnh, mà giờ hắn đã đạt tới thượng vị địa chí tôn"

"Có lẽ trong mắt ngài thượng vị địa chí tôn cũng không là cái gì, thậm chí cũng có chút chênh lệch với thiên kiêu ồn gia ta bồi dưỡng nên, huống chi là so sánh với những thiếu chủ của Phù đồ cổ tộc.Nhưng theo ta biết, sau lưng hắn cũng không có bất kỳ siêu cấp thề lực nào ủng hộ, hắn cũng không được cung cấp bất kỳ tài nguyên nào, tất cả mọi thứ, đều là do hắn tự mình kiếm được"

"Ta nói, về điềm này, bất kể là thiên kiêu của ôn gia chúng ta hay là phù đồ cổ tộc, chỉ sợ cũng không làm được."

"cho nên cũng không nên khinh thường hắn, nếu không sợ rằng sau này sẽ hối hận không kịp"

"hả?" Nghe xong lời của ôn thanh tuyền,ánh mắt của ôn gia Hà bà cũng hơi trầm mặc xuống, nếu đúng là như thế, Mục trần này cũng đúng là một hạt giống cực kỳ xuất sắc.

nói không chừng sau này cũng có cơ hội tiến vào thiên chí tôn.

"haha, tiểu tử giỏi lắm, thật có phách lực, ta thích!". Giữa không khí yên tĩnh, đầu tiên là xích viêm lão tiên há mồm cười to, hắn vỗ vỗ vai mục trần, nói:"Nếu không phải tiểu tử ngươi có huyết mạch phù đồ cổ tộc, ta dù là dùng hết mọi cách cũng sẽ kéo ngươi vào thái linh cổ tộc, ha ha!"

"hừ, nói khoác không biết ngượng!" Ngân bào trưởng lão châm chọc khinh thường.

Những nam nữ phù đồ cổ tộc kia đem ánh mắt bất đồng nhìn Mục Trần, bất quá phần lớn là vẻ cười nhạo hài hước, dù sao một tên thượng vị địa chí tôn nho nhỏ, lại ngông cuồng nói muốn làm phù đồ cổ tộc long trời lở đất, thật quá không biết trời cao đất rộng.

Thần sắc của Mục Trần lại dần dần khôi phục, cũng không cãi cọ với ngân bào trưởng lão, lui về sau nửa bước, sắc mặt lãnh đạm.

Chuyện tương lai cứ để thực tế chứng minh, hiện tại nói nhiều cũng chỉ khiến người ta thấy buồn cười.

Hiện giờ hắn đã không còn lả thiếu niên yếu đuối năm đó còn cần phải né tránh phù đồ cổ tộc nữa, hắn bây giờ đã đủ lông đủ cánh, dù là phù đồ cổ tộc có phái ra thiên chí tôn, hắn cũng có thủ đoạn ngăn cản, cho nên hắn cũng không cần sợ hãi những thiên chí tôn của phù đồ cổ tộc này làm gì.

"Xích viêm tiền bối, chúng ta đi thôi", Mục Trần quay sang nói với xích Viêm lão tiên.

Xích viêm lão tiên híp mắt cười, gật đầu một cái, lập tức dẫn đầu đi về phía ngoài đại thiên lâu, Mục Trần cùng Lạc ly cũng đi theo.

Bước chân của Mục Trần hơi khựng lại tại chỗ thanh huyên trưởng lão một chút, nhưng hắn cũng không dừng lại, mà trực tiếp đi thẳng.

Nói đến quan hệ huyết thống, trong mắt Mục Trần chẳng qua cũng chả khác người dưng, hắn cũng không cần sự trợ giúp thế này, bởi vì những năm qua, hắn một thân một mình đã thành quen.

Cung trang mỹ phụ nhìn bóng lưng Mục Trần không dừng lại mà đi thẳng, trong đôi mắt cũng thoáng hiện vẻ phức tạp, bàn tay trong áo nắm chặt lại, cười khổ trong lòng "Muội muội à, đứa nhỏ này của ngươi quật cường giống y như ngươi vậy"

"Hừ, đúng là đồ nghiệt chướng, có mẹ sinh nhưng không người giáo dục, cuồng ngạo vô cùng, không biết trời cao đất rộng!" Sau khi Mục Trần rời đi, ngân bào trường lão vẫn giận dữ không thôi, rõ ràng lúc trước đã bị Mục Trần chọc tức không ít.

"Mặc ngân trưởng lão, tốt nhất ngươi nên cẩn thận cái miệng một chút, đường đường là trưởng lão phù đồ cổ tộc, lại khi dễ một tiểu bối như thế, cũng chẳng có gì đáng tự hào đâu, mấy lời của ngươi, nếu có gan thì tới nói trước mặt muội muội ta xem". Thanh huyên trưởng lão nghe đến đây, mặt cau lại quát lên.

mặc ngân trưởng lão nghe vậy, nhất thời khựng lại, ngay cả Đại trưởng lão cũng đã vô số phen kinh ngạc trước thanh diên tịnh, nếu hắn dám nói thế trước mặt nàng, chỉ sợ đại trưởng lão cũng không bảo vệ được hắn.

Nữ nhân kia một khi phát điên lên khủng bố đến mức nào, những trưởng lão như bọn họ là người rõ nhất.

Sắc mặt Mặc ngân trưởng lão lúc xanh lúc trắng, cả giận nói "Chẳng lẽ cứ để tội tử này chạy đi như vậy?"

"A, mặc ngân trường lão nói gì vậy.". Một tiếng cười ôn hoà từ bên cạnh truyền tới, chỉ thấy phía sau hắc quang trưởng lão, nam tử áo xanh mỉm cười lên tiếng.

"Quy củ của đại trưởng lão cũng chỉ nói là không để thiên chí tôn xuất thủ với hắn thôi, chứ cũng không nói không cho đại viên mãn địa chí tôn xuất thủ"

Nam tử áo xanh khẽ mỉm cười nói: "Một thượng vị địa chí tôn nho nhỏ mà muốn rời đi ngay trước mắt chúng ta, cũng quá mơ mộng hão huyền rồi"

"hai vị trưởng lão cứ yên tâm, Huyền La đảm bảo, đợi tới lúc chúng ta rời khỏi thánh uyên đại lục, sẽ đem tội tử này về cho đại trưởng lão định đoạt". Nam tử áo xanh ôn hoà nói, trong giọng nói cũng không chút xao động nào.

"Đã như vậy, để xem chúng ta ai là người bắt được tên tội tử đó trước". Cùng lúc đó, nam tử hắc bào sắc mặt âm lệ sau lưng mặc ngân trưởng lão cũng nhàn nhạt lên tiếng.

Huyền La nhún vai, mỉm cười nói:"Nếu Mặc Tâm ngươi ngay cả việc này cũng muốn tranh đấu với ta, vậy thử xem một chút, tội tử đó rốt cục rơi vào tay ai"

Hai người giọng nói hời hợt, hiển nhiên cũng không coi Mục Trần ra gì, chẳng qua chỉ là con mòi lật tay có thể bắt mà thôi.

Mặc ngân cùng hắc quang trưởng lão thấy vậy, chậm rãi gật đầu một cái, nếu Huyền La cùng Mặc tâm xuất thủ, có lẽ tên tội tử đó cũng không có đường thoát.

Bên cạnh, thanh huyên trưởng lão thấy vậy, trong lòng cũng không nhịn được trầm xuống, huyền la cùng mặc tâm chính là 2 người kiệt xuất nhất trong lứa trẻ Phù Đồ cổ tộc hiện nay, nếu bọn họ ra tay với mục trần, như vậy Mục Trần thật sự sẽ lành ít dữ nhiều.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí