Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1704





Chương 1720:

 

Cố Dạ Cần rủ mí mắt tuấn mỹ chăm chú rửa tay, không quay đầu, bộ dạng ‘ rât lãnh khôc: “Làm sao, anh giận em tới dỗ anh à?”

 

Người phụ nữ phía sau không đáp.

 

Có Dạ Cần nhàn nhạt nở nụ cười châm chọc, nếu không đến dỗ anh, vậy quan tâm anh giận hay không giận làm cái gì?

 

Lúc này ống tay áo đang cuộn lên của anh đột nhiên di chuyển, một vật nhỏ mềm mại và quyến rũ lặng lẽ chui vào từ dưới cánh tay anh, chui vào giữa cánh tay anh và bệ rửa mặt, khuôn mặt minh diễm của Diệp Linh phóng đại vô hạn trong tầm mắt anh.

 

“Cố tổng, giờ em tới dỗ anh này.” Nói Diệp Linh giơ hai tay nhỏ lên ôm lấy cổ anh, thổi khí về phía anh: “Sao em lại cảm giác bây giờ mình lại bị kim chủ đại nhân cho quy tắc ngầm yên lặng thế ta?”

 

Cố Dạ Cần đóng vòi nước, tay ôm lấy vòng eo thon mềm mại của cô: “Em thực sự chưa từng hầu hạ kim chủ đại nhân nên đối với quy tắc ngầm có hiểu lầm gì rồi hả, hay nói bây giờ tư chất minh tỉnh đều kém như vậy, ngay cả quy tắc ngầm cũng không biết chơi?”

 

“..” Được rồi, bàn luận về đề tài này, Diệp Linh không thắng nổi.

 

“Cố tổng, anh đến tột cùng đang giận cái gì?”

 

Cố Dạ Cẩn bóp vòng eo thon của cô: “Giữa anh và em, chuyện Trần Viên Viên chỉ cần một câu nói của em, muốn Ề ĩ cô ta biên mât, em nói một tiêng là được, vì sao làm mình bị thương?”

 

Diệp Linh chớp mắt, sau đó nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng tiến tới bên tai anh: “Em muốn thử một lần, anh đến tột cùng… có yêu em hay không?”

 

Khỏang cách hai người gần như vậy làm cho yết hầu Cố Dạ Cần bỗng nhúc nhích, anh hừ nhẹ: “Nếu như, yêu?”

 

“Cố Dạ Cần, nếu để em phát hiện anh yêu em, vậy anh liền… chết chắc rồi!”

 

Diệp Linh mỗi chữ mỗi câu phát ra đều rất nhẹ.

 

Cố Dạ Cẩn câu môi, thực sự nở nụ cười, anh biết cô không đùa, con hoàng yến nhỏ mà anh nuông chiều, nếu để cô phát hiện anh yêu cô, cô nhất định sẽ cưỡi trên đâu anh làm trời làm đât.

 

Thân thủ cô đặc biệt nhạy cảm, cho cô một nắc thang, cô liền nhanh chóng leo đến đỉnh thang.

 

Bàn tay to của Cố Dạ Cần xuyên vào mái tóc dài của cô, giữ lại sau gáy cô, nhắm mắt hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô.

 

Diệp Linh khựng lại, không ngờ tới anh lại hôn mình.

 

Hai tay nhỏ bé để ở lồng ngực to lớn của anh, muốn đầy anh ra.

 

Cố Dạ Cần buông lỏng cô ra trước một bước, chiếc mũi cọ xát trên gương mặt giảo mị của cô: “Em thử đầy anh xeml”

 

Đâu ngón tay Diệp Linh cuộn lại, bị vẻ không vui của anh dọa sợ.

 

Cố Dạ Cần bá đạo khóa cô vào trong lòng mình: “Phụ nữ bên cạnh anh đã bị em đuổi chạy, hiện tại tự em nói, muốn anh đi tìm phụ nữ khác, hay là, em tới thay thế cô ta?”

 

Diệp Linh không nghĩ tới anh thẳng thắn như vậy, anh đây là… thừa dịp cháy nhà hôi của sao, cô siết năm đắm, dùng sức nện cho anh vài cái.

 

Cố Dạ Cần không chút sứt mẻ, cho cô đập, anh lưu manh nhếch môi: “Đừng giả bộ như bắt đắc dĩ nữa, anh nói rồi, em tốt nhất đừng đưa mình đến trước mặt anh, hiện tại em chẳng những đưa tới, còn chủ động chui vào trong lòng ) anh, Diệp Linh, ý của anh đôi với em không phải em không biết.”

 

Diệp Linh không nói gì.

 

Cố Dạ Cần nhìn cô thuận theo, nhướng mày kiếm một cái, sau đó hạ mắt, lại hôn cô.

 

Cả hai đều là nam nữ trưởng thành, từ lúc cô ra tay để Trần Viên Viên biến mắt, gian tầng giấy mỏng kia giữa hai người đã bị đâm thủng rồi.


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí