Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 776: Bịt tai trộm chuông



Dương Thần thở một hơi thật dài, nhìn người phụ nữ tuyệt vọng đến tột cùng, vừa tự trách mình, vừa dở khóc dở cười.

- Nói xong rồi?

- Không biết, còn có thể nói gì…

- Vậy để anh nói.

Dương Thần bước về phía trước một bước, đưa tay vào túi quần, mò mò một hồi, lấy ra một món đồ nho nhỏ.

Để món đồ trên tay mình trước mặt của Mạc Thiện Ny, ánh mắt của người đàn bà ngưng đọng, nín thở.

- Đây… đây là…

Mặc dù ánh sáng không sáng sủa lắm, mặc dù tay của Dương Thần vẫn còn đọng lại một chút vết ố do ăn thịt nướng, nhưng mà, mọi thứ gần như không thể che lấp sự bắt mắt của viên kim cương trong lòng bàn tay.

Viên kim cương lớn lấp lánh màu hồng, mỗi một cạnh điều rất tinh tế, bóng nhẵn không chút tỳ vết, được khảm nạm vào chính giữa chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo, tô điểm thành vô số kim cương nho nhỏ chi chít màu hồng, dường như là một nụ hoa ê ấp sắp hé nở, trong lòng bàn tay của Dương Thần, giống như một câu chuyện cổ tích không thể nào tin nỗi.

Món đồ này dĩ nhiên là đến tường cuộc đấu giá Julian với 10 mấy triệu USD để có thể có được chiếc nhẫn kim cương màu hồng 5 kara, người phụ nữ tên là Hsiao Chih – Ching không thể nào đoạt được bảo bối, dĩ nhiên chỉ còn cách để lại trong túi của Dương Thần.

Phụ nữ nói đối với những món đồ sáng lấp lánh, là một sự hấp dẫn mà đàn ông không thể nào hiểu được, ít ra thì Mạc Thiện Ny không phải là ngoại lệ.

Cho dù là Lâm Nhược Khê đứng ở đó không xa, đã từng nhìn thấy vô số châu báu cao cấp, thì ánh mắt cũng hơi nhìn chằm chằm, còn hai người bậc trưởng bối đều là phụ nữ như Quách Tuyết Hoa và Mã Quế Phương thì miễn bàn, trong ánh mắt lộ ra một chút mê mẩn.

Khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lớn màu hồng, nước mắt của Mạc Thiện Ny cũng không còn rơi nữa, sự u ám trong đôi mắt cũng dần dần tan biến, sắc mặt lộ ra vài phần mơ hồ và mong mỏi.

Không phải là người phụ nữ tham lam của cải, chỉ là bản tính yêu thích châu báu bẩm sinh, khiến cho cô nhất thời quen mất nỗi đau đớn trong lòng.

- Anh muốn nói với em, đây chính là lý do anh gác máy đi qua Mỹ.

Dương Thần mỉm cười nói.

Dương Thần nghĩ thông suốt, bản thân mình không thể nào nói thẳng với Mạc Thiện Ny rằng mình đến Thái Bình Dương kiếm Poseidon để đánh nhau, rồi sau đó lại trải qua một trận Thái Thanh Thần Lôi Kiếp… không phải không thể nói, mà là dù nói rồi cũng không giải quyết được gì.

Lúc nói, ngược lại đối với Mạc Thiện Ny mà nói quá giả tạo, bởi vậy, nói nhăng nói cuội một chút chuyện cổ tích, mới là phương thuốc hiện giờ có thể đưa Mạc Thiện Ny bước ra khỏi bóng tối.

Ánh mắt của Mạc Thiện Ny khó khăn lắm mới xê dịch khỏi viên kim cương màu hồng.

- Ý của anh là sao?

Dương Thần với điệu bộ nghiêm túc nói:

- Đêm hôm đó, lúc anh nhận được điện thoại của em, quả thực là trong lòng hơi buồn vì lời nói của mẹ em, nhưng mà, Tiểu Thiện Thiện yêu dấu ơi, anh chẳng qua chỉ là trong lòng không vui mới nói năng hơi tục tĩu, anh không bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi em, anh làm sao có thể, anh làm sao nỡ?

- Thật không?

Ánh mắt của Mạc Thiện Ny lóe lên một tia hy vọng.

- Đương nhiên.

Dương Thần mỉm cười nói:

- Đúng lúc đó, ở bên Mỹ Christine ở trên mạng nói với anh có chuyện gấp, anh mới gác máy trước, kết quả là Christine nói, cuộc đấu giá Julian ở Beverly Hills thành phố Los Angeles có đấu giá chiếc nhẫn kim cương màu hồng nổi tiếng thế giới, hỏi anh có hứng thú mua cho người yêu không, lúc đó anh nhìn tấm hình đã thích nó rồi, bởi vậy vội vã mua vé máy bay đích thân đi mua.

- Kết quả là anh gấp quá, lúc đi quên đem theo di động, bởi vậy, không thể nào nhận được điện thoại của em, sau đó cũng nhờ Christine gọi điện về nước, báo cho những người trong nhà biết một tiếng, anh không ngờ em lại tưởng là anh cố ý tránh mặt em, em thực sự đã hiểu lầm anh đến nỗi không biết phải nói sao mới phải, oan cho anh quá.

Bộ dạng của Mạc Thiện Ny do dự, không dám tin, nhưng thấy trong tay của Dương Thần cầm chiếc nhẫn kim cương lớn hàng thật, thì lại khó mà không tin vài phần.

- Anh… anh nói thật chứ? Không phải bỏ mặc em, mà là đi Mỹ mua chiếc nhẫn này?

Dương Thần tỏ vẻ tức giận.

- Sao hả? Anh nói như vậy không đủ thuyết phục sao? Vậy cũng tốt, anh nói tiếp với em chuyện sáng nay, sở dĩ lúc anh lái xe không dừng lại nói chuyện với em, không phải anh cố ý, mà là vì anh thực sự có chuyện gấp mà em không biết, Nhược Khê đưa Trinh Tú đến trường thi, hôm nay là ngày thi đại học.

- Trên đường đi bị ba thằng quỷ sứ lui mù cố ý gây tai nạn, rồi gây sự, anh có thể không vội vàng đến đó đuổi bọn côn đồ sao? Đồng thời, anh thấy em mặc bộ đồ chuẩn bị đi làm, ai mà biết em có nhiều chuyện muốn nói với anh chứ? Còn nữa, di động của anh đang sạc pin ở trong phòng, dĩ nhiên không thể nhận được cuộc gọi của em, nếu em không tin, thì có thể đi hỏi Nhược Khê, cũng có thể đi hỏi Cục cảnh sát…

Mạc Thiện Ny nghe đến đây, cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, niềm vui bất chợt đến làm cho cô khó mà kìm chế, lắc đầu.

- Em tin, em tin rồi… Tại em quá mẫn cảm, em không nên nghi ngờ anh, là em không tốt…

Dương Thần đưa cánh trái của mình xoa nhẹ má của người đàn bà, khe khẽ vuốt ve.

- Anh thực sự đã từng mê man, đã từng bàng hoàng, nhưng bây giờ anh đã nghĩ, phải làm sao mới có thể giải quyết ổn thỏa những chuyện về sau, chứ không phải chọn lựa lùi bước, chọn lựa bỏ cuộc.

Mạc Thiện Ny điềm nhiên mỉm cười, hơi nghẹn ngào gật đầu.

Dương Thần mỉm cười, nháy mắt:

- Anh cũng biết, anh là người không có chí lớn, chỉ có một sở thích nho nhỏ chính là người đẹp… làm sao mà nỡ không cần em chứ…

Mạc Thiện Ny hờn dỗi liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt lại nhìn chiếc nhẫn màu hồng trên tay của Dương Thần, hé môi, điệu bộ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

- Có phải rất tò mò món quà này sẽ tặng cho ai phải không?

Dương Thần hỏi.

Mạc Thiện Thi bĩu môi, bỗng nhìn Lâm Nhược Khê đứng ở không xa theo bản năng, đồng thời, Lâm Nhược Khê cũng đang nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

Hai người phụ nữ cùng nhìn nhau, không có một chút khói lửa, bao nhiêu năm cộng sự, bọn họ hiểu nhau hơn cả người đàn ông Dương Thần, đôi khi cũng có khúc mắc không thể nào nói rõ.

Mạc Thiện Ny quay đầu lại, mỉm cười lắc đầu.

- Chiếc nhẫn, dĩ nhiên là cho cô ấy rồi…

Không đợi cô nói hết, Dương Thần bỗng chụp lấy tay của Mạc Thiện Ny, đặt chiếc nhẫn kim cương vào lòng bàn tay của cô ta, rồi khép bàn tay của Mạc Thiện Ny lại.

Mạc Thiện Ny ngơ ngác nhìn Dương Thần làm xong mọi việc, nhất thời không phản ứng kịp.

Dương Thần thở dài, rồi nói với giọng điệu tha thiết, nồng ấm:

- Tuy rằng, anh không thể đích thân đeo nhẫn vào ngón áp út của em, nhưng mà, không cần nghi ngờ, chiếc nhẫn này, thuộc về em, chính là của Mạc Thiện Ny.

Mạc Thiện Ny thậm chí còn nghi ngờ bản thân mình có phải đang nằm mơ, nhưng cảm thấy lòng bàn tay cứng cáp như vậy, lại tỉnh táo ý thức được, nó thực sự là của mình.

Còn Lâm Nhược Khê đứng ở bên cạnh chiếc xe, nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù đã đoán trước, nhưng khuôn mặt xinh tươi vẫn lộ ra chút tái nhợt.

Có lẽ đối với cô mà nói, cho dù là chiếc nhẫn mười mấy triệu USD, cũng chỉ là một món đồ rẻ tiền, nhưng chồng của mình lại chưa từng tặng cho mình chiếc nhẫn nào.

Giờ đây, lại tặng cho người phụ nữ khác một chiếc nhẫn kim cương lớn, đây không phải là việc hết sức mỉa mai…

Cho dù, Dương Thần không đeo chiếc nay vào ngón tay của Mạc Thiện Ny để bày tỏ sự tôn trọng của mình đối với vợ, nhưng làm như vậy chẳng khác gì bịt tai trộm chuông, chẳng khiến cho Lâm Nhược Khê cảm thấy dễ chịu hơn.

Quách Tuyết Hoa nhìn thấy tình cảnh thay đổi có thể nói là trong lòng như có đàn kiến đang bò, vừa cảm thấy vui mừng vì con trai đã an ủi được Mạc Thiện Ny, vừa lo lắng vì hành động tặng nhẫn của Dương Thần. Chiếc nhẫn này có thể tùy tiện tặng sao? Chưa nói đây còn là chiếc nhẫn kim cương lớn nữa chứ.

Nhìn thấy sắc mặt của cô con dâu Lâm Nhược Khê càng lúc càng lạnh lùng, trong lòng của Quách Tuyết Hoa khẩn trương vô cùng, nói không nên lời.

Còn Mã Quế Phương nhìn thấy Dương Thần tặng chiếc nhẫn kim cương cho con mình trước mặt Lâm Nhược Khê, cũng hơi ngạc nhiên, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô con gái Mạc Thiện Ny, thì lại rơi vào mạch suy nghĩ nào đó…

Lúc này Mạc Thiện Ny thực sự cảm thấy hạnh phúc dâng trào.

Tuy cảm thấy rất có lỗi với Lâm Nhược Khê, nhưng lúc này, cô căn bản không có tâm trí bận tâm đến người khác.

Dương Thần sẵn lòng ở trước mặt của Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa, và mẹ ruột của mình, tặng mình chiếc nhẫn, ý nghĩa bên trong còn quý hơn không biết gấp bao nhiều lần giá trị của chiếc nhẫn.

- Thích không?

Dương Thần nhìn người đàn bà vừa muốn khóc vừa muốn cười nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, nhịn không được cười, bèn hỏi.

Mạc Thiện Ny gật đầu.

- Thích lắm…

- Em đoán thử xem anh tốn hết bao nhiêu cho chiếc nhẫn này.

- Em… em làm sao mà đoán được, rất đắt…

Mạc Thiện Ny thấp thỏm hỏi.

Dương Thần đến gần bên tai của Mạc Thiện Ny, nói khẽ:

- 13 triệu 114 ngàn USD, thế nào, mức giá này, đủ chân thành…

Tay của Mạc Thiện Ny run run, xém chút nữa thì làm rơi chiếc nhẫn xuống dưới đất, hơi thở dồn dập hơn, vỗ ngực, không kìm được trách móc, nói:

- Anh… anh muốn hù chết em hả? Món đồ mắc như vậy, làm sao có thể tùy tiện đem tặng cho em chứ?

Dương Thần vô tư nhún vai:

- So với tiểu Thiện Thiện của anh là bảo bối vô giá, chiếc nhẫn này là gì chứ.

Mặc dù biết lời đường mật của người đàn ông này là phù phiếm, nhưng Mạc Thiện Ny vẫn mỉm cười vui vẻ, nhờ câu nói này mà chiếc nhẫn tuy là cảm thấy nặng trịch nhưng cũng có thể nhận được.

Nhưng Lâm Nhược Khê nhìn thấy cảnh tượng này thì không thể nào làm ngơ được nữa.

Người đàn bà sau khi lạnh lùng liếc Dương Thần một cái, quay người bước đi, mở cánh cửa của chiếc BMW, ngồi vào buồng lái, sau đó, đóng sập cửa “ầm” một cái, nổ máy quay đầu xe bỏ đi.

Quách Tuyết Hoa đứng một bên cau mày thở dài, nói:

- Con đúng là, cho dù con muốn giải thích với Thiện Ny, an ủi Thiện Ny, sao lại tặng nhẫn trước mặt Nhược Khê chứ?

Mạc Thiện Ny nghe thấy và nhìn thấy tất cả, hơi tự trách cúi đầu.

Dương Thần lau mồ hôi lạnh trên trán, gượng cười liên hồi:

- Mẹ, cần mẹ phải nói sao, tại sao không thẳng thắn đối mặt, sớm muộn gì cũng sẽ khó mà nói chuyện cởi mở, con sẽ không chia tay với Mạc Thiện Ny. Nhược Khê, cô ấy nhìn thấy mọi chuyện của ngày hôm nay, chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều hơn hồi trước.

- Cậu không chịu chia tay, thì có thể không xảy ra chuyện gì sao?

Một giọng nói lạnh lùng từ cánh cửa kế bên ở phía trước mặt vọng lại, đúng là Mã Quế Phương đã lặng lẽ bước ra, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Dương Thần.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí