Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 386: Nước sông Hằng



Vách núi cao hàng chục thước, xem ra người bình thường khó có thể leo lên được, nếu như ngày trước, có trạm gác tại đậy, chỉ cần phát hiện có người là mấy khẩu súng máy nhắm vào người, nhưng giờ đây đã chẳng có người đứng gác nữa.

May mắn là Dương Thần bốn người bọn họ võ công cao cường, thế nên cái vực cao này chẳng có khó khăn gì, mấy người bọn họ lợi dụng những ngách đá để leo lên.

Khi đến phía vách dựng đứng, ở một nơi tương đối bằng, nếu không quan sát cẩn thận, thì không phát hiện ra ở một góc có một chiếc thang máy.

Cái thiết bị này chắc chắn không bị hư hỏng, ngay cả bọn địch nếu có đi vào thì cũng không tự chặt đường rút của mình, không có mấy người có thể dựa vào sức mình để leo lên cái vách dựng đứng này.

Dương Thần bốn người bọn họ đi vào trong thang máy, Thái Ngưng ngó nghiêng rồi ấn nút điều khiển, thang máy dần dần đi xuống vực sâu.

Khoảng ba mươi phút sau, tới một chỗ góc khuất, lại có một tấm sắt dày từ chỗ lồi ra của vực sâu chắn ngay cửa ra vào.

Khu vực này rõ ràng là được thiết kế, từ phía ngoài nhìn vào nó giống như một phần vách của cái vực này, do đó nhiều người sẽ không phát hiện sự huyền diệu ở chỗ này.

Dọc theo phía bề mặt của tấm thép, bốn người Dương Thần bọn họ ngẩng đầu nhìn xung quanh, cách cửa điện tử hợp kim đã bị mở từ lâu.

- Quả nhiên bọn chúng đi vào rồi.

Vân Miểu sư thái thở dài nói.

- Đây là điều xấu nhất rồi, bọn chúng đã phá vỡ toàn bộ nơi này rồi, đi.

Ngọc Ki Tử nói.

Dương Thần bất giác hỏi.

- Mấy người đã từng đến đây rồi à?

Ba người lắc đầu, Thái Ngưng nói:

- Nếu không phải là nhiệm vụ lần này, chúng ta không thể biết nơi này là cứ địa mẫu hạm bí mật.

Dương Thần trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói:

- Chúng ta đi vào.

Khi bước vào, bốn người bọn họ phát hiện, cái đường hầm dài hơn trăm mét, đi tận vào trong lòng núi, ánh sáng ngày càng chói lọi, hiển nhiền là bên trong có rất nhiều thiết bị chiếu sáng.

Đi qua cửa, trước mặt là một không gian rộng lớn, dẫn vào một lối đi khác.

Lối đi rộng lớn, cao trên trăm mét, dài hơn, toàn bộ được sử dụng khung thép chịu lực, và kết hợp dùng bê tông.

Bốn xung quanh để đầy các thiết bị điện tử kĩ thuật cao, ở phía giữa được thiết kế một khu vực sông nhân tạo rộng lớn, có thể là để dùng cho việc chứa thân tàu ngầm trong quá trình chế tạo.

Chỉ có điều, làm mọi người khó hiểu rằng, chẳng phát hiện ra dấu tích gì của mẫu hạm.

- Lẽ nào, chiếc tàu ngầm đang trong quá trình chế tạo đã bị đưa đi?

Thái Ngưng lẩm bẩm, hiển nhiên là phát hiện có mùi rất lạ.

Nếu là đang đánh nhau ở đây, hoặc là bị phá hoại, bốn người bọn họ còn cảm thấy bình thường, nhưng nhìn cảnh tưởng này có nhiều điểm bất thường.

- Xem lại lần nữa xem, rõ ràng là có người đã đến đây.

Ngọc Ki Tử nói.

Bốn người đi thêm đoạn nữa, trong không gian rộng lớn như một thế giới dưới lòng đất, không giống như bọn họ tưởng tượng là thảm sát máu me và đồ đạc bị phá hoại, ngược lại, mọi thứ đều rất sạch sẽ, tĩnh mịch không có người, giống như tất cả mọi nhân viên ở đây đã tan ca từ lâu.

- Đợi chút.

Dương Thần dừng bước, ngước lên trên chỗ cao.

Ba người còn lại nhìn theo hướng chỉ của Dương Thần, và giật mình, một bóng người mặc quân phục, ngồi trên ghế, toàn thân đang bị trói chặt, hình như đã bị đánh cho hôn mê.

- Tướng quân?

Thái Ngưng hoảng hốt kêu lên, đó chính là Lâm Chí Quốc, đang bị Brahma Thiên Vương bắt cóc.

Trên đài cao rộng rãi, lập tức biến thành một khán đài, hai mấy bóng người đột nhiên xuất hiện, cả một lũ người đủ kiểu ăn mặc nhìn bốn người bọn Dương Thần với ánh mắt đầy khiêu khích.

Đứng đầu là một thằng đàn ông da trắng, mặt mũi hốc hác, độ tuổi cũng không nhỏ, đội chiếc mũ hoa văn rắn màu kim, người mặc bộ áo dài màu trắng, tay đeo chiếc vòng phật mã não, một tay cầm chiếc bình xem ra rất bình thường, nhưng không biết bên trong đựng cái gì.

- Bọn mày có thể đến được đây, có lẽ đã đánh bại từng thằng hạ thủ của ta, đáng khen.

Cái tên đó cười lớn mà nét mặt không cười.

Dương Thần nhìn cái cách ăn mặc của cái thằng đó, nhíu mày hỏi:

- Người chính là Brahma Thiên Vương?

Brahma Thiên Vương có chút sửng sốt, rồi hỏi:

- Ngài có phải là Minh Vương kế nhiệm? Không ngờ lại trẻ tuổi đến vậy, bản thân chờ đợi đươc diện kiến ngài từ lâu.

- Đừng có phí lời, muốn đánh thì đánh.

Vân Miểu sư thái, chứng kiến cảnh Lâm Chí Quốc bị trói chặt, hô mê, lòng đang rất lo lắng, tuy rất hận Lâm Chí Quốc, nhưng trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng, đã bao năm nay một mình đưa con cháu lên núi ẩn cư, nhưng vẫn không đoạt tuyệt quan hệ với Lâm Chí Quốc, nhưng cứ hễ gặp nhau là cãi nhau, nhưng trong lòng vẫn không muốn đoạt tuyệt quan hệ chồng với Lâm Chí Quốc.

- Hây, cái đồ bại tướng mà vẫn dám đứng đó lộng ngôn.

Một giọng nói khàn khàn lạnh lùng, đó chính Đêm Đen, kẻ đang đứng bên cạnh Brahma.

Thái sư Vân Miểu cầm kiếm chỉ vào tên Đêm Đen:

- Vừa rồi mày chạy thoát, để xem lần này tao xử lý bọn mày thế nào!

- Sư thái, đừng kích động, địch đông ta ít.

Ngọc Ki Tử vội vã đỡ lời.

- Vậy thí nên đánh kiểu gì thì đánh kiểu ấy.

Vân Miểu kêu lên một tiếng, rồi bay lên cao, nhấc tay quét kiếm qua đám người đó.

Nhưng, đường kiếm Thục Sơn cắt ngọc sắc bén, không thể đánh gục toàn bộ lũ người đó.

Chỉ nhìn thấy Brahma Thiên Vương bỏ chiếc vòng mã não vào bình nước, rồi dùng tay vung ra, nước trên vòng mã não bắn tóe ra hướng về đường kiếm của thái sư.

- U u u....

Tiếng kêu như quỷ khóc sói kêu dần dần kêu lên, những giọt ngọc nước dần biến thành những xác chết cô hồn kêu gào, mở miệng gặm chặt lấy thanh kiếm.

Khi lưỡi kiếm và những xác chết va chạm vào nhau không khi bật chợt im lặng, nhưng sức mạnh của bọn xác chết di động này không ngừng giảm mà ép dần về phía Vân Miểu sư thái.

Cảnh tượng đó không khác gì ma thuật, Vân Miểu sư thái là người học kiếm, chẳng bao giờ được chứng kiến cái kiểu đánh trận như thế này, hơn nữa lại là phụ nữ, rất sợ ma, lúc đó đứng ngây người ra, suýt chút nữa thì nguy to.

- Sư thái lùi lại.

Ngọc Ki Tử nhanh như chớp lao đến trước thái sư, một tay che lấy sư thái, môt tay viết lên thân một lá bùa Thiên Chính, rồi tung ra một luồng nguyên khí màu đỏ giống như máu bắn lên không trung.

- Bùa pháp Côn Luân, lùi lại.

Hàng loạt những lá bùa in chặt lên những xác chết, và phát ra một luồng ánh sáng màu vàng kim, làm cho những xác chết đó biến thành những hồn khí tiêu tan trong không khí.

Môn phái Côn Luân lấy võ thuật, bùa phép, luyện đơn làm nguyên tắc phát triển, trong đó việc trừ yêu diệt quái, việc sử dụng bùa pháp để trừ tà ma, lúc này những bùa pháp lại là khắc tinh của bọn xác chết kia.

Dương Thần không ngờ Ngọc Ki Tử lại còn ngón đòn này, thế nên lại càng thêm ngưỡng mộ ông ta hơn, rồi nói:

- Nếu tôi đoán không nhầm thì trong cái bình của Brahma, chính là nước sông Hằng trong truyền thuyết, Brahma sáng tạo ra sinh mệnh đều dựa vào nước sông Hằng, trong truyền thuyết sông Hằng là dòng sông cổ quái, trong thời cổ đại, hằng năm tại sông Hằng rất nhiều người tự sát tại đây, thi thể chìm xuống đáy sông. Do vậy từ xưa đến nay trong mỗi giọt nước sông Hằng đều chứa đựng một lượng lớn tử khí, do vậy đạo trưởng và sư thái nên cẩn thận.

- Minh Vương các hạ kiến thức thật uyên thâm.

Chiêu pháp hàng bao năm của mình bị phá, Brahma Thiên Vương cũng không hề lộ ra vẻ giận giữ mà trái lại còn có chút hứng thú nói:

- Hoa Hạ rộng lớn này thật là nơi ngọa hổ tàng long, sức mạnh của tử khí kết tinh trong từng giọt nước sông Hằng bị chúng mày dễ dàng phá vỡ.

- Hừ, chỉ là chút tài mọn, bần tăng thấy ông cũng chẳng phải là Thiên Vương gì cả, rõ ràng là đồ yêu nghiệt.

Ngọc Ki Tử tức giận nói, lấy từ đằng sau thanh kiếm gỗ đào tuổi đời hàng ngàn năm, vì dù sao dùng kiếm gỗ vẫn hiệu quả hơn.

- Thiên Vương, tên đạo sĩ này để thủ hạ đối phó.

- Lúc này, tướng mạo có phần kì lạ, giọng nói yểu điệu giống đàn bà kêu lên một tiếng rồi ước ra.

Gã đàn ông này với dáng vẻ tuấn tú, trắng trẻo, với bộ tóc đặc trưng của người tu hành Ấn Độ, đầu quấn một chiếc khăn màu vàng, tai đeo khuyên tai sáng chói, trên cổ là chiếc vòng với đủ loại đầu lâu, mỗi cái đầu lâu đều mở rộng miệng như muốn nuốt chửng người đối diện.

Nửa thân trên của người đàn ông này không mặc gì, phía dưới quấn một chiếc khố da hổ, nhưng điều làm người khác kinh hãi là vòng quanh lưng là một con rắn hổ mang đang thở phì phò.

Ngọc Ki Tử chẳng thèm quan tâm khiêu chiến là cao thủ nào, múa thanh kiếm trên tay, chỉ thẳng vào cái thằng đàn ông có phần quái dị đó.

- Hừ.

Người đàn ông đó gừm lên môt tiếng, mở rộng miệng với đôi môi màu tím, thở ra một luồng khí.

- Hú

Một tiếng động lớn phát ra từ miệng thằng đàn ông đó, theo sau đó là những luồng gió mang theo cả những tia lửa điện màu xanh lam được phun ra.

- Yêu nghiệt.

Ngọc Ki Tử kêu lớn một tiếng khi bị luồng điện đó đánh trúng người, rồi đau đớn lùi lại.

Sắc mặt Dương Thần và Thái Ngưng đều thay đổi, Thái Ngưng không biết đám người kia thân thế thế nào, nhưng Dương Thần khi đã đoán ra được đám người này là ai, lập tức hét lớn:

- Đạo trưởng, đó là một trong ba vị đại thần Ấn Độ - Shiva, người có khả năng kêu mưa gọi gió.

- Ha, ha, ha, ha, ngươi chỉ có chút tài mọn đó đâu?

Shiva kiêu ngạo nói, rồi, bay người đến phía trước mặt Ngọc Ki Tử.

Ngọc Ki Tử đã vận công đến mức cực điểm xong cũng không dám tấn công, bày trận Ngọc Long Bát Quái kiếm, nhanh chóng tấn công vào hai bên của Shiva.

Con rắn hổ mang quấn quanh người của Shiva đột nhiên vặn mình phun ra một luồng tia điện màu đỏ, há rộng cái miệng đầy máu tươi, rồi lại phun ra một luồng lửa màu xanh lam đầy ma thuật.

- Nếm thử sức mạnh của lửa quỷ hủy diệt thế giới của ta đây.

- Thằng nhãi, mày cũng dám ra lửa quỷ hủy diệt?

Ngọc Ki Tử tức giận cực độ, thanh kiếm của ông ta bị nhiễm máu tươi thì thiên kí nổi lên ầm bầm, tạm thời làm giảm sức công phá của ngọn lửa quỷ hủy diệt, đồng thời một ánh kiếm cắt ngang qua cổ của Shiva.

Shiva cũng chẳng né tránh, ngửa người về phía sau, cả thân người tạo thành một hình vòng cầu né tránh nhát chém của Ngọc Ki Tử.

- Nhu đạo Ấn Độ?

Dương Thần nhận ra ngón đòn đó.

Nhưng, cuộc chiến giữa Ngọc Ki Tử và Shiva vẫn chưa kết thúc thì trên bục cao một số thằng thuộc hạ của gã không chịu ngồi yên, năm sáu thằng đã nhảy xuống, mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thần ba người bọn họ.

Đêm Đen và hai anh em nhà Ma La cũn có mặt trong số đó, bọn chúng mặt đối mặt với Vân Miểu sư thái, lộ ra nụ cười đầy nham hiểm.

Đêm Đen nói:

- Lúc nãy chúng tao vẫn chưa ra hết sức, vì thời cơ chưa đến, bây giờ tao sẽ cho mày chết một cách tâm phục khẩu phục.

Vân Miểu cười nhạt:

- Có bản lĩnh gì thì đem ra.

Tuy sức lực đã bị hao tốn không ít, nhưng nhìn trận đánh trước mắt, thái sư Vân Miểu không hề sợ hãi.

Đồng thời trước mặt Thái Ngưng cũng xuất hiện một người con gái thân hình kì dị, da trắng, toàn thần phát ra một luồng sát khí mê hoặc đối phương.

Người con gái này đi chân đất, tay đeo một chiếc vòng bạc dài to, lúc nào cũng phát ra ánh mắt tà ma, cái kiểu xinh đẹp này chẳng chút tự nhiên gì cả, nhưng cũng chẳng nhận ra có gì là khác lạ cả.

- Khàng khàng khác....

Cái người con gái đó nhìn Thái Ngưng và nói:

- Nghe nói trong Viêm Hoàng Thiết Lữ có Bát Bộ, thì Brahma của bọn ta cũng có Bát Bộ. Tao là một trong những Bát Bộ- Asura. Em gái, hôm nay chị sẽ dạy cho em vài chiêu.

Trong thần thoại Ấn Độ, Thiên đại diện cho thiên thần, Tula đại diện cho ác quỷ, cùng đều là thành viên trong Bát Bộ.

Trong Tula, người con trai cực kì xấu xí, người con gái cực kì xinh đẹp, trên trời thì có món ăn ngon, nhưng không có người đẹp, nữ tu Tula thì có người đẹp không có đồ ăn ngon, vì thế sự tranh giành của thiên thần và ác quỷ không ngừng xảy ra.

Người con gái trước mặt cực kì xinh đẹp và tự xưng là Tula, thì có thể dễ hiểu.

Chỉ có điều, đối với Thái Ngưng mà nói, nó cũng chỉ là một kẻ địch mà thôi, nhưng có điều lại là một kẻ địch mà cô ấy không thể dò xét, những đòn đánh của đối đánh của đối phương rất kín kẽ, điều này làm cho Thái Ngưng cảm thấy bất an.

Dương Thần nhìn ba người xung quanh, thấy họ cũng không gặp nguy hiểm, chỉ chăm chú nhìn vào hai người ở trước mặt.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí