Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1154: Thật là trùng hợp



Dương Thần vỗ vỗ bả vai nhân viên phục vụ:

- Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi cảm thấy các người nên lôi tên này ra ngoài trước, để tránh được việc làm tắc ngoài cửa.

Hai người đàn ông kia phẫn nộ, nhìn Lôi Hoành, xác nhận không có gì nguy hiểm đến tính mạng xong, đỡ Lôi Hoành đứng lên.

- Tên tiểu tử kia, có tí sức mạnh là đã không biết mình đã làm gì rồi à? Mày có biết Lôi gia của chúng ta có lai lịch như thế nào không? Tối nay mày đừng hòng ra khỏi đây một cách yên lành.

Theo lý mà nói thì Dương Thần mặc kệ những lời khiêu khích, nhưng quay đầu nhìn vào trong phòng, thấy mọi người bị hù dọa đến nỗi run rẩy, biết rằng nếu không giải quyết triệt để việc này thì hôm nay sẽ không thể nào chơi vui vẻ được.

Ngẫm nghĩ một chút, Dương Thần vẫy tay ra hiệu cho đám người Tuệ Lâm biết rằng không có vấn đề gì, rồi sau đó bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

- Các người ở phòng nào, dẫn đường trước đi, tao muốn qua đó.

Hai gã đàn ông sửng sốt, nhìn Dương Thần như nhìn một thằng ngốc.

- Ha ha, đúng là một kẻ lỗ mãng, không ngờ còn muốn tự mình đến nữa. Được, theo chúng ta.

Nhìn thấy Dương Thần cùng hai gã đàn ông kia rời khỏi, nhân viên phục vụ vội vàng trốn đi, anh ta phải đi báo cáo cho Giám đốc biết, nhưng lại không thể lại xảy ra huyên náo gì được.

Dương Thần cùng với hai gã đàn ông kia đến một gian phòng khác, sau khi mở cửa, ập vào mũi là mùi thuốc lá nồng nặc.

Trong căn phòng, khói bay mù mịt, tiếng cười của những đôi trai gái đến chói tai, căn bản là không có ai hát hò gì, đám người ở đó đang chơi bài, những gã đàn ông thì ôm lấy những phụ nữ vuốt ve, sờ soạng, làm đủ trò.

Trong đó, ngồi ở phía trong cùng là một gã đàn ông béo lùn, tóc hoa râm, mặc tây phục, ngậm xì gà, trông khoảng chừng 50 tuổi, đang ngạo nghễ nhìn những người khác chơi.

Trong lòng người đàn ông đó có ôm một cô gái nhỏ xinh, thoạt nhìn đó là một cô gái khoảng chừng 20 tuổi, mặc một chiếc váy màu đen mỏng, cô đánh mắt màu tím đậm, trông vô cùng kiều diễm.

Mọi người nhìn thấy hai gã đàn ông ôm Lôi Hoành đang hôn mê vào trong phòng thì cùng ngừng mọi hành động lại, buồn bực nhìn hai gã đàn ông kia.

- A Chính, A Hoành sao vậy?

Một gã đàn ông trung niên lông mày rậm đứng dậy hỏi.

Trong đó có một gã hướng mắt về phía Dương Thần:

- Tam gia, Lôi gia bị tên tiểu tử kia hãm hại, đụng phải vách tường nên đã hôn mê bất tỉnh.

- Sao cơ? Không phải là đi mời Tuệ Lâm đến hát cho đại ca nghe sao? Sao lại ra nông nỗi này?

- Chết tiệt, tên tiểu tử thối kia, mày là ai? Chán sống rồi sao?

Lại có một gã nữa đứng lên, quát vào mặt Dương Thần.

Dương Thần giơ tay lên trước mặt quơ quơ, mùi thuốc lá và khói thuốc mù mịt trong phòng khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

Trước khi tiến lên, Dương Thần quét mắt một lượt những người ở đây, thản nhiên nói:

- Trong số các người ở đây, ai là cha của tên tiểu tử này?

Tam gia kia phẫn nộ nói:

- Đồ khốn, còn dám vác mặt đến tìm đại ca đây à? Dám đánh A Hoành, lão đây sẽ tính sổ với mày?

Nói xong, gã đàn ông trung niên liền xông lên, đấm một đấm vào mặt Dương Thần.

Dương Thần cũng không thèm nhìn, giơ một tay ra chụp lấy nắm đấm của gã, quăng Tam gia ngã gục xuống đất.

- Mẹ kiếp… dám đánh Tam gia?

Một vài gã đàn ông cũng quan tâm đến người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ông này, kéo cánh tay người đàn ông này lên, không ngờ là Thái Nghiên?

Thái Nghiên kẹp ghim lên mái tóc ngắn của cô, đeo thêm một chiếc kẹp nơ, mặc một chiếc váy tầng màu đen, gắn liền là chiếc áo được dệt bằng tơ, lộ rõ nét quyến rũ của cô, hoàn toàn không nhìn ra một cô cảnh sát nóng nảy trong bộ đồng phục thường ngày.

Lúc này, Thái Nghiên như một cô gái thuộc phần tử trí thức, kéo cánh tay của người đàn ông kia, cười nói thản nhiên.

Nhưng khi Thái Nghiên quay đầu lại, nhìn thấy Dương Thần ở phía đối diện, cô liền ngây người tại chỗ, há hốc mồm, không nói nên lời.

Dương Thần liền nhớ tới việc Thái Nghiên vội vã đi ăn cơm cùng người khác hai ngày trước, lúc này lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Dương Thần cũng không có cáh nào để giải thích chuyện này.

Sắc mặt sầm xuống, trong mắt lộ vẻ tức giận, cố nén cơn kích động lại, Dương Thần trầm giọng cười lạnh nói:

- Thật là trùng hợp, ở đây mà cũng có thể gặp nhau được.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí