Lúc Đường Thiên tìm đến, Tỉnh Hào đang lau kiếm của mình.
Tỉnh Hào nhìn Đường Thiên, thần sắc như thường: "Có chuyện gì?"
"Ta muốn rời nơi này." Đường Thiên nói thẳng: "Ta muốn đi Bạch Hồng tinh."
"Ba tháng sau, sẽ có sương xa (xe có mái hiên) tới đây, nếu như ngươi đạt tới thực lực ngũ giai, có thể theo sương xa mà ly khai." Tỉnh Hào thản nhiên nói.
"Ta muốn đi ngay bây giờ." Đường Thiên chân thành nói.
Tỉnh Hào không để ý đến hắn, vẫn lau kiếm của mình, động tác của hắn nhu hòa, thần sắc chăm chú, coi Đường Thiên như không tồn tại.
"Không có cách nào sao?" Đường Thiên không cam lòng hỏi.
"Không có." Tỉnh Hào không dừng động tác lại: "Nếu như không đạt tới cấp năm, một mình ly khai ngoại doanh, ngươi sẽ phải chịu sự đuổi giết của võ hội."
Đường Thiên trên mặt lộ ra vẻ giận dữ: "Đáng giận!" Nghĩ đến không thể lập tức nhìn thấy Thiên Huệ, tâm tình của hắn lập tức trở nên cực kỳ tệ hại.
"Ngươi vì sao lại tới đây?" Tỉnh Hào buông kiếm, nhàn nhạt hỏi.
Đường Thiên liền đem chuyện phát sinh trên đường hết thảy đều nói một lần, lúc Đường Thiên nói đến Nhược Điểm võ trường, trên mặt Tỉnh Hào hiện lên một tia dị sắc. Xem ra đối với Đường Thiên, dọc đường căn bản không có chuyện gì phát sinh.
"Rõ ràng rồi." Tỉnh Hào thản nhiên nói: "Khổng Hữu Lâm làm người rất thực dụng, Nhược Điểm võ trường, hắn một mực coi là kiệt tác ưng ý, ngươi đem nó hủy đi, khó trách lại bị đưa đến đây."
Hắn đối với Khổng đại nhân dường như rất quen thuộc.
"Không. . . Không thể nào. . ." Đường Thiên lắp bắp, vẻ mặt ngốc trệ, hắn hoàn toàn không ngờ vấn đề vậy mà xuất hiện vì lí do này, hắn còn cảm thấy Khổng đại nhân làm người rất khá.
"Nếu như thiên phú của ngươi xuất sắc, tương lai tiền đồ rộng lớn, tổn thất nhiêu đó, hắn cũng sẽ không để trong lòng, ngược lại sẽ đối với ngươi rất tốt. Nhưng thiên phú của ngươi lại kém cỏi, mà lại có thể phá hủy nhược điểm võ trường, chỉ sợ hắn sẽ cho rằng ngươi sở dĩ có thực lực như bây giờ, là bởi vì ngươi có huyết mạch." Tỉnh Hào hiếm thấy mà tuôn ra một tràng lời nói.
"Huyết mạch?" Đường Thiên vẻ mặt mờ mịt.
"Khổng Hữu Lâm nhìn lầm rồi." Tỉnh Hào thản nhiên nói, nhưng Đường Thiên lại thấy trong mắt hắn có chút hả hê.
"Huyết mạch là cái gì?" Đường Thiên đưa ra vấn đề.
Tỉnh Hào nhíu mày: "Ngươi trước đây học tập ở đâu?"
"Ta trước đây học tại thành Tinh Phong thuộc Vũ An tinh tọa." Đường Thiên thành thật nói: "Chẳng qua thành tích của ta rất kém, ta luyện năm năm vũ kỹ cơ sở, lúc đầu học ở học viện An Đức, về sau bị trường học khai trừ, sau đó chuyển tới học viện Sa Kỳ Mã ."
"Ngươi luyện năm năm vũ kỹ cơ sở?" Tỉnh Hào ngồi ngay ngắn lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ.
"Đúng vậy a." Đường Thiên gật đầu.
"Thật đáng tiếc. . ." Tỉnh Hào trong mắt hiện lên vẻ tiếc hận cùng tán thưởng. Thật đáng tiếc a.... . . Hắn lại không tu kiếm. . .
"Không tiếc a...?" Đường Thiên lắc đầu: "Ta cảm thấy vũ kỹ cơ sở rất hữu dụng."
"Ngươi nói không sai." Thần sắc Tỉnh Hào trở nên ôn hòa lên, nhưng chợt cười lạnh: "Đám gia hỏa Khổng Hữu Lâm kia chỉ vì cái trước mắt, bọn hắn chỉ thừa nhận căn cốt thiên phú. Yên tâm, bọn hắn sẽ hối hận. Cái gọi là huyết mạch, là chỉ lực lượng ẩn chứa trong máu huyết của ngươi. Chẳng qua, ta khẳng định ngươi không có huyết mạch."
Ngữ khí Tỉnh Hào chậm dần: "Xem ra phải giảng giải cho ngươi một chút sự tình bên trong Quang Minh hội. Quang Minh hội là một tổ chức khổng lồ, trong nội bộ, phe phái rất nhiều. Một số là do quan điểm khác biệt, nhưng phần lớn lại do lợi ích dẫn đến, lớn nhỏ có khoảng hơn mười phe phái a."
Đường Thiên nghe được trợn mắt há mồm: "Hơn mười. . . Đây chẳng phải là chia rẽ nội bộ sao?"
"Ngươi nói không sai." Tỉnh Hào không có phản bác, ngược lại đồng ý với Đường Thiên, liền giải thích tiếp: "Quang Minh hội lúc mới thành lập, chính là một tổ chức rất rời rạc, trước đây lại càng rời rạc. Nhìn chung, quyền lợi đại thể đều được nắm giữ trên tay bộ trưởng các phân bộ. Muội muội của Khổng Hữu Lâm, chính là bộ trưởng phân bộ tại Anh Tiên tinh tọa. Chẳng qua, nếu như ngươi muốn thăng cấp nhanh, ngươi có thể đi Thiên Lộ khai hoang, nơi đó mặc dù nguy hiểm, nhưng tích lũy công lao vượt xa với hậu phương."
Đường Thiên lắc đầu: "Ta không thích Quang Minh hội ."
"Bởi vì ngươi bị đưa tới đây?" Tỉnh Hào lườm Đường Thiên một cái: "Ở nơi nào cũng có chuyện như vậy. Trường học không có sao? Chẳng qua nặng nhẹ khác nhau mà thôi."
"Nói thế cũng đúng." Đường Thiên nghĩ đến Chu Bằng, trong long lập tức cảm thấy thoải mái, Đường Thiên nắm chặt nắm đấm: "Nhưng ta nhất định sẽ cho bọn hắn một trận!"
"Ngươi sẽ có cơ hội." Tỉnh Hào không có ý tứ khuyên can, ngược lại còn có chút khích lệ: "Nếu như ngươi muốn đi, ta có một biện pháp."
"Biện pháp gì?" Đường Thiên tinh thần chấn động.
"Bọn hắn chỉ cấp cho ngươi thân phận ngoại doanh, đối với ngươi lại là điểm tiện lợi. Ta có thể cho ngươi thân phận Hắc Thiết võ giả." Tỉnh Hào không chút do dự nói: "Nhưng, điều kiện tiên quyết là ngươi phải gia nhập vào phe phái của ta."
"Gia nhập phe phái của ngươi?" Vẻ mặt Đường Thiên hồ nghi nhìn Tỉnh Hào.
"Ta rất coi trọng ngươi." Tỉnh Hào không che dấu chút nào, thản nhiên nói: "Hơn nữa vũ kỹ ngươi kế thừa chính là của Nông tiền bối, Nông tiền bối khi còn sống cũng là thành viên trung kiên của phe này, thu nạp ngươi sẽ không có ai sẽ phản đối. Phe phái này của chúng ta, đều một mực truy cầu lực lượng, bình thường không có việc vặt gì. Liên hợp lại, cũng chỉ vì bảo hộ lợi ích của chúng ta trong hội. Về phần ân oán của ngươi cùng Khổng Hữu Lâm, võ hội chắc sẽ không quản đến, chúng ta cũng sẽ không quản, ngươi tự mình giải quyết."
Đường Thiên nghe vậy tim đập thình thịch: "Hắc Thiết võ giả, tức là ngũ giai a."
"Nói thế cũng đúng. Chẳng qua, ta xem trọng ngươi, dùng quyền hạn của ta, cho ngươi thân phận Hắc Thiết cũng không vấn đề gì." Tỉnh Hào ý vị thâm trường nói: "Hơn nữa, ngươi bây giờ thực lực tứ giai, cách ngũ giai cũng không xa."
"Tốt!" Đường Thiên không do dự: "Nhưng mà ta muốn đi Bạch Hồng tinh!"
"Không vấn đề, ta có thể đưa ngươi ra ngoài." Tỉnh Hào bình tĩnh nói: "Nhưng ta cũng khuyên ngươi không nên rời đi ngay."
"Vì sao?" Đường Thiên vẻ mặt bất thiện.
"Thực lực của ngươi quá kém." Tỉnh Hào không có nửa điểm kiêng kỵ: "Lực chiến đấu của ngươi so với tứ giai bình thường mạnh hơn, nhưng so với ngũ giai bình thường còn có chênh lệch. Bạch Hồng tinh mặc dù không phải tinh cầu lợi hại gì, nhưng cũng có một chút đấy, thực lực đều từ cấp năm trở lên, ngươi đến đó quá thua thiệt. Nếu như ngươi kiên nhẫn ở lại đây ba tháng, ta tin tưởng sẽ giúp ngươi tăng lên một cấp."
"Đi mà lừa gạt quỷ!" Đường Thiên vẻ mặt không tin, ba tháng tăng lên một cấp, ngay cả Binh đại thúc cũng không dám khoác lác như vậy.
"Ngươi có biết vì sao ta lại đến nơi này?" Tỉnh Hào hỏi lại.
"Đầu trọc nói do ngươi đắc tội với người khác." Đường Thiên nói.
"Ta mặc dù chỉ là Thanh Đồng võ giả, nhưng còn chưa tới lượt người khác sung quân ta." Thần sắc Tỉnh Hào vẫn bình tĩnh, nhưng trong giọng nói tự nhiên lại toát ra sự ngạo nghễ, hắn nói tiếp: "Ta sở dĩ tới đây, bởi vì nơi này đối với tu luyện có chỗ rất tốt."
"Đối với tu luyện có chỗ rất tốt?" Đường Thiên sửng sốt một chút.
Tỉnh Hào gật đầu: "Ngày mai ngươi theo ta đến một chỗ sẽ biết."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Thế giới dưới lòng đất không có chuyện phân biệt ngày và đêm, bóng tối ở khắp mọi nơi, nếu như không phải khắp nơi sinh trưởng loại rêu cỏ có thể phát sáng, nơi đây chỉ sợ vĩnh viễn đều là bóng tối.
Tỉnh Hào nhìn Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu của Đường Thiên, ngẩn người, trong mắt lần đầu tiên hiện lên vẻ tò mò: "Đây là. . . Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu?"
Đường Thiên trong tâm thoải mái, đắc ý vô cùng nói: "Đúng vậy a!"
Tỉnh Hào đi quanh Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu dò xét, trên mặt nào có nửa điểm lạnh nhạt bình tĩnh lúc bình thường, tựa như một kỳ bảo, chỗ sờ sờ, chỗ nhìn ngắm. Đường Thiên thấy rất ngạc nhiên, không nghĩ tới Tỉnh Hào lại có một con người khác như vậy.
"Cỗ máy này thật là lợi hại! Đã nghe nói qua, nhưng chưa được thấy tận mắt, trước đó còn có chút không tin. Hiện tại chỉ có thể bội phục trình độ cổ nhân, lợi hại a...." Tỉnh Hào phát ra sự tán thưởng tự đáy lòng, đứng lên, liền nói tiếp: "Thu lại đi."
"Thu lại?" Đường Thiên sững sờ, vội vàng nói: "Khinh công của ta chỉ có cấp ba, có thể không theo kịp ngươi."
"Nó gây động tĩnh quá lớn, sẽ kinh động Tinh Hồn thú dưới lòng đất." Tỉnh Hào lườm Đường Thiên một cái nói: "Hơn nữa, thân là võ giả, cần phải chú ý tăng thực lực chính mình lên, không cần phải mượn ngoại lực. Đây là Quang Minh Hắc Thiết bài của ngươi, chứng minh ngươi là Hắc Thiết võ giả. Phúc lợi hàng tháng của ngươi, đúng giờ sẽ tự chuyển vào bên trong, nó giống với một cái Thủy Bình Vũ Quỹ có thể truyền tống cự ly xa. Ngươi nếu có vật gì muốn bán đi, cũng có thể thông qua nó, truyền đến võ giả khác."
"Ah." Đường Thiên tò mò bắt đầu đánh giá, Hắc Thiết bài ước chừng to bằng nửa bàn tay, tính chất kỳ lạ vô cùng, cầm vào tay thập phần trầm trọng*, mặt ngoài được phủ bởi những hoa văn đẹp đẽ. Hoa văn ở trung tâm là hình một mặt trời.
*Ý nói rất nặng.
Đầu ngón tay Tỉnh Hào chỉ Hắc Thiết bài nói: "Đợi ngươi ngưng ra Võ Hồn, thì có thể thông qua nó, cùng những người khác trong hội liên hệ với nhau. Công năng của nó còn có rất nhiều, ngàn vạn lần chớ làm mất."
Quả nhiên, Đường Thiên thử dùng võ hồn liên hệ với Hắc Thiết bài, lập tức bên trong xuất hiện một loạt danh tự, Tỉnh Hào cũng ở trong đó, chẳng qua những người khác đều là màu xám, chỉ có Tỉnh Hào là sáng. Tâm niệm Đường Thiên vừa động, liền liên hệ với Tỉnh Hào.
Tỉnh Hào khẽ giật mình, lấy ra Thanh Đồng bài của mình, mặt trời ở chính giữa Thanh Đồng bài đang nhấp nháy.
Hắn liền liên hệ với Thanh Đồng bài, lập tức ngơ ngẩn, là Đường Thiên!
Tỉnh Hào không cách nào tiếp tục giữ được bình tĩnh, bỗng dưng mở to mắt, la lên thất thanh: "Ngươi đã ngưng ra Võ Hồn?"
"Đúng vậy a, khoảng thời gian trước mới ngưng ra." Đường Thiên tùy tiện nói, tâm niệm hắn chỉ vừa động, lời nói liền truyền đến nội tâm Tỉnh Hào. Đường Thiên cảm thấy thứ này cực kỳ thú vị. Đường Thiên trước đó đối với Quang Minh hội luôn cảm thấy không tốt, cảm thấy bọn hắn không lợi hại như lời đồn, nhưng khi thấy Hắc Thiết bài này, hắn mới chính thức hiểu được, Quang Minh hội lợi hại đến cỡ nào.
Tỉnh Hào kinh ngạc nhìn Đường Thiên, hắn tương đối xem trọng Đường Thiên, bằng không cũng sẽ không dùng Hắc Thiết võ giả trực tiếp lôi kéo Đường Thiên. Nhưng hắn thật không ngờ, Đường Thiên thế mà đã ngưng ra Võ Hồn. Đường Thiên nói rõ khoảng thời gian trước ngưng kết ra, như vậy nói cách khác, hắn vào lúc thực lực cấp ba đã ngưng kết ra Võ Hồn!
Cấp ba ngưng kết ra Võ Hồn, nếu không tận mắt nhìn thấy, Tỉnh Hào nhất định sẽ không tin. Nguồn: http://truyenfull.com
Cái này tuyệt đối không phải huyết mạch có thể làm được!
Tỉnh Hào bỗng nhiên ý thức được, lần này đúng là nhặt được bảo vật rồi.
Hít sâu một hơi, chấn động trong lòng Tỉnh Hào mới lắng xuống, hắn ngẩng đầu: "Đi thôi, về sau chính là thời gian học tập của ngươi."
Đường Thiên nghe vậy, liền đem Hắc Thiết Quang Minh bài thu vào.
Hai bóng người, biến mất trong đêm tối.