Chạy Về Phía Em

Chương 89



Gặp xong người nhà Chu Hành rồi, bên nhà Trầm Nhứ cũng phải sớm đưa vào kế hoạch. Hứa Nguyên Cầm đã bóng gió nhắc đến chuyện này vài lần, nhưng lần nào cũng bị Trầm Nhứ lấy lý do công việc bận rộn để tạm gác lại.

Mặc dù Trầm Nhứ không thực sự muốn để Chu Hành biết về những rắc rối lộn xộn trong gia đình cô, nhưng hai người đã xác định ở bên nhau, sớm muộn gì anh cũng phải biết.

Cuối tháng, Trầm Nhứ tranh thủ đưa Chu Hành về nhà họ Trầm ăn một bữa cơm. Không khí bữa cơm coi như cũng khá tốt đẹp. Hứa Nguyên Cầm vô cùng hài lòng về Chu Hành, còn Trầm Trạch Xuyên thì gọi anh một câu “anh rể” ngọt hơn cả gọi chị gái ruột.

Cơm nước xong xuôi, Trầm Trạch Xuyên tiễn Trầm Nhứ và Chu Hành xuống nhà.

“Chị, anh rể, hai người lái xe nhớ cẩn thận.”

Nói rồi, Trầm Trạch Xuyên ngẩng lên nhìn Trầm Nhứ: “Chị về đến nhà nhớ gọi điện thoại báo bình an cho mẹ đấy nhé.”

Trầm Nhứ gật đầu: “Ừ chị biết rồi, em mau lên nhà đi.”

Trầm Trạch Xuyên gật đầu đáp: “Vâng, thế em lên đây, chị, anh rể đi cẩn thận.”

Nói xong ba người chia tay, Trầm Trạch Xuyên quay người đi lên tầng, còn Trầm Nhứ và Chu Hành đi về phía cổng khu chung cư.

Chu Hành thu lại ánh mắt, vừa đi vừa lên tiếng: “Em trai em được phết nhỉ.”

Nghe vậy, Trầm Nhứ “ừm” một tiếng, rồi khẽ cười nói: “Vâng, em thấy hình như thằng bé khá thích anh đấy.”

Chu Hành hơi nhướng mày, chẳng biết nghĩ đến điều gì, thong thả bắt đầu tính sổ với cô: “Anh quen em lâu như vậy rồi, thế nào mà trước giờ chưa từng nghe em nhắc đến chuyện em còn có một cậu em ruột nhỉ?”

“……”

Im lặng vài giây, Trầm Nhứ mím môi giải thích: “Lúc bé quan hệ giữa em với em trai không được tốt lắm, nên… em không thích nhắc tới chuyện này với người khác.”

Chu Hành cụp mắt, ánh nhìn thoáng qua khuôn mặt cô vài giây rồi gật đầu, lại hỏi tiếp: “Thế lần trước ở đám cưới Kỷ Thư Điềm và Phó Ôn Niên, người đến khách sạn đón em cũng là em trai em đúng không?”

Lúc đó anh chỉ đứng từ cửa sổ tầng hai nhìn thoáng xuống dưới, khoảng cách hơi xa không thấy rõ lắm, chỉ cảm giác dáng người khá giống nhưng không chắc chắn.

Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn Chu Hành, vẻ mặt có chút mờ mịt: “Sao anh lại biết chuyện này?”

Ngừng một chút, cô không thể tin nổi hỏi tiếp: “Không lẽ là anh…”

Chu Hành thu lại ánh mắt không đáp, nhưng khóe môi hơi cong lên đã chẳng thể giấu nổi tâm trạng.

Thấy vậy, Trầm Nhứ không nhịn được bật cười nhẹ, hỏi anh: “Thế anh biết em có một cậu em trai từ lúc nào vậy? Lúc thằng bé đi tìm anh à?”

Chu Hành lắc đầu: “Không phải, sớm hơn lần đó một chút, nhưng cũng không sớm hơn là bao.”

Anh nghiêm túc nhớ lại vài giây rồi chậm rãi lên tiếng: “Chắc là cái lần anh hẹn em đi ăn, bị em từ chối, rồi sau đó lại tình cờ gặp em ăn cơm cùng Hứa Triết ở nhà hàng. Khi đó anh nghe thấy cậu ấy gọi em là chị.”

Nghe vậy, hàng mi của Trầm Nhứ hơi run lên. Được Chu Hành nhắc lại, cô mới nhớ ra giữa hai người hình như vẫn còn một chút hiểu lầm nho nhỏ chưa giải thích rõ.

Cô lập tức lên tiếng giải thích: “Lần đó thật sự em không định lừa anh hay cố tình từ chối anh đâu. Hôm ấy là sinh nhật mẹ em, em đã hứa với mẹ từ trước là sẽ ăn cơm cùng bà. Nhưng em không hề biết hôm ấy còn có người khác nữa.”

Thấy cô vội vàng giải thích, Chu Hành khẽ cong môi cười nhẹ. Anh nhẹ nhàng đan từng ngón tay mình vào giữa các ngón tay cô, siết chặt lấy lòng bàn tay cô, giọng nói trong trẻo và dịu dàng: “Không cần căng thẳng đâu, những chuyện này anh đều biết cả rồi.”

“Anh đều biết cả rồi á?” Trầm Nhứ hơi ngẩn người.

“Ừ.” Chu Hành gật đầu an ủi cô: “Lần trước em trai em đến tìm anh đã nói rõ hết cho anh rồi.”

Ngừng một lát, giọng anh trầm thấp, dịu dàng pha chút áy náy: “Là do anh hiểu lầm em, là anh sai. Lúc ấy anh nên kiên nhẫn nghe em giải thích mới đúng.”

Hàng mi Trầm Nhứ lại run nhẹ, viền mắt cũng bắt đầu nóng lên. Tình huống ngày hôm đó cô làm sao có thể không rõ cơ chứ.

Cô không biết Chu Hành làm thế nào biết được sự xuất hiện của Hứa Triết, nhưng ngày đó cô bị buổi gặp mặt mai mối bất ngờ làm cho tâm trạng trở nên cực kỳ tồi tệ, thực sự không còn kiên nhẫn nên mới đi ra ngoài hít thở không khí. Cô cũng không ngờ lại gặp Chu Hành ở đó. Nếu hôm ấy đổi sang hoàn cảnh khác, hoặc cô có thể kiên nhẫn giải thích với anh một chút, có lẽ mọi chuyện đã không trở nên tồi tệ như vậy.

Nghĩ đến đây, giọng Trầm Nhứ trở nên nghẹn ngào: “Xin lỗi anh, hôm ấy tâm trạng em không tốt, đáng ra em nên bình tĩnh nói rõ với anh mới đúng…”

Chu Hành càng siết chặt tay cô hơn. Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói trầm xuống đầy dịu dàng và thương yêu: “Chuyện qua rồi, em đừng khóc nữa. Em biết mà, anh sợ nhất là nhìn thấy em khóc đấy.”

Nói rồi, anh dừng bước, cúi đầu đưa tay nhẹ nhàng véo má cô: “Tối nay ăn no chưa? Anh thấy em hình như chẳng ăn được mấy. Giờ vẫn còn sớm, có muốn ra ngoài ăn đêm không?”

Trầm Nhứ cố kiềm chế không để nước mắt trào ra, lắc đầu: “Không cần đâu, em ăn no lắm rồi, không thể ăn thêm nữa. Em đã tăng hơn chục cân rồi đấy, mấy bộ đồ hè mới mua năm ngoái mấy hôm trước em lôi ra thử, suýt nữa không mặc vừa. Em phải giảm cân rồi, anh đừng suốt ngày dụ em ăn nữa.”

“Không cần giảm đâu, bây giờ như này là vừa xinh rồi. Quần áo mặc không vừa thì mua cái mới, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

Trầm Nhứ lắc đầu: “Anh không hiểu đâu.”

“Anh không hiểu?”

Chu Hành nhướng mày, khẽ bật cười, ngón tay nâng nhẹ cằm cô để cô nhìn thẳng vào mắt anh. Sau vài giây im lặng, người đàn ông thong thả mở lời: “Anh ôm em ngủ mỗi ngày, em thử nói xem, ngoài anh ra thì còn ai hiểu hơn?”

“……”



Từ hôm về nhà họ Trầm, chuyện ra mắt phụ huynh xem như tạm kết thúc.

Trầm Nhứ cứ tưởng mình sẽ được thảnh thơi một thời gian, ai ngờ sau khi biết Chu Hành đã tới gặp Hứa Nguyên Cầm, Chu Lệ Hoa liền bắt đầu lên kế hoạch gặp mặt thông gia, rồi tính chuyện đính hôn, đăng ký kết hôn.

Tất cả những bước ấy, tính ra cũng phải mất thêm hai tháng nữa mới xong.

Trong thời gian đó, Chu Lệ Hoa còn đặc biệt mang bát tự của Trầm Nhứ và Chu Hành lên chùa nhờ sư thầy xem giúp. Sau khi về, bà lại càng kiên định với ý định giục Chu Hành sớm cưới vợ về nhà.

Tối hôm ấy, Trầm Nhứ tắm rửa xong, rảnh rỗi nằm bò trên giường gọi video với Chu Diệp đang ở Paris.

“Mẹ em nói rồi, sư thầy ở chùa bảo bát tự của chị và anh em hợp nhau vô cùng, còn nói chị có tướng vượng phu nữa cơ.”

Giọng nói mang theo ý cười của Chu Diệp vang lên từ ống nghe.

Nghe vậy, Trầm Nhứ không nhịn được hơi sững người, như thể có chút bất ngờ, vài giây sau mới đáp: “Gì cơ, dì còn tin mấy chuyện này thật à?”

“Sao lại không tin! Em kể chị nghe nhé, trước khi thi đại học mẹ em còn lén đi xem bói xem em có đỗ được 211 không nữa kia.”

Trầm Nhứ khẽ cười: “Thế kết quả thế nào?”

Đầu dây bên kia, Chu Diệp cắn một miếng táo bỏ vào miệng: “Kết quả là sư thầy bảo em thi trượt, cuối cùng em thật sự thiếu mất hai điểm.”

Trầm Nhứ: “……”

Dù cô luôn giữ lòng tôn kính với thần linh nhưng thật ra không hay cầu xin điều gì, mấy năm qua nguyện ước duy nhất cô từng thành tâm cầu cũng chỉ có một.

Chu Diệp: “Chắc chị chưa hiểu rõ mẹ em đâu, sau này thân với bà rồi chị sẽ thấy, bà thích nhất là mấy thứ huyền học này đấy.”

Trầm Nhứ mỉm cười gật đầu, rồi hỏi han tình hình gần đây của Chu Diệp: “Dạo này bên đó thế nào rồi, ở có quen không?”

Chu Diệp suy nghĩ vài giây: “Cũng ổn. Trước khi em sang đây, bố đã mua cho em một căn hộ gần trường, ở cũng khá tốt. Chỉ là đồ ăn bên này chán quá, không quen nổi. Vẫn thích ăn đồ Trung, trời ơi em thèm lẩu với đồ nướng ở nhà lắm luôn ấy. Ở đây ngoài việc đi shopping thì chẳng có gì bằng ở nhà cả!”

Nói xong, Chu Diệp giơ điện thoại lên than thở: “Ôi chị Trầm Nhứ, chị nói xem nếu em bảo bố thuê cho em một đầu bếp Trung Quốc qua đây nấu ăn, ông có đồng ý không?”

“……”

Trầm Nhứ còn chưa kịp trả lời, thì đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp, dễ nghe nhưng pha chút giễu cợt từ phía cửa phòng ngủ vang lên: “Em nghĩ ông ấy sẽ đồng ý thật à? Hay để anh nói với chú thêm chuyện, bảo ông thuê luôn cả bảo mẫu mang sang cho em nhé?”

“……”

Nghe tiếng, Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn ra, thấy Chu Hành đang vừa lau tóc vừa đi về phía cô.

Chu Hành vừa tắm xong, trên người vẫn còn hơi nước chưa tan hết. Áo choàng lụa đen mặc lỏng lẻo, cổ áo hơi mở, lại vừa đi tới gần, lờ mờ còn có thể thấy những giọt nước chưa khô trên ngực, chảy dọc theo phần cơ bụng, lướt xuống dưới rồi mất hút.

Trên người anh còn thoang thoảng mùi sữa tắm hương gỗ nhẹ mà Trầm Nhứ đặc biệt thích.

Nghe thấy lời châm chọc kia, đầu dây bên kia Chu Diệp nhíu mày: “Ai đang nói đấy? Là anh em à?”

Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn Chu Hành một cái, sau đó lại thu mắt về, cười nói với Chu Diệp: “Ừ, là anh em đấy.”

“Ồ.”

Chu Diệp gật đầu đáp một tiếng.

Cảm xúc của cô với Chu Hành có phần phức tạp. Khi Chu Hành mới về nhà họ Chu, cô mới vào mẫu giáo. Từ bé đến lớn, cô vừa kính vừa sợ người anh này.

Trước đây ở nhà, chỉ cần Chu Hành liếc mắt một cái là cô lập tức im bặt, nhiều khi nghĩ lại thấy rất ấm ức, mà chẳng biết phải phản kháng thế nào.

Hiện tại chẳng phải cơ hội đã tới rồi sao!

Cô không tin lần này cách nhau cả một đại dương mà anh còn có thể bắt nạt được cô nữa!

Nghĩ tới đây, Chu Diệp lấy hết can đảm, đối diện với màn hình điện thoại, nhìn Trầm Nhứ mà nói: “Chị Trầm Nhứ, chị giúp em nhắn anh trai em một câu nhé!”

“Chị bảo với anh ấy là——”

“Chuyệnnnn—— connnnn—— gáiiii—— anh—— bớt—— quản—— đi!”

Không biết có phải vì khoảng cách mấy vạn cây số giúp Chu Diệp thêm gan dạ hay không, mấy từ ấy cô nói từng chữ một, rành rọt đầy khí thế.

Nghe vậy, ở đầu dây bên kia, Chu Hành hơi nhíu mày, khoé môi cong lên một nụ cười đầy thích thú, bước tới cúi người nhìn vào màn hình.

Vừa thấy Chu Hành xuất hiện trên màn hình điện thoại, Chu Diệp lập tức hoảng hốt đến mức không kịp nói thêm câu nào, chỉ nghe thấy một tiếng “tút” ngắn rồi cúp máy luôn.

Chu Hành còn chưa kịp nhìn rõ, màn hình điện thoại đã tối đen.

Thấy vậy, anh hơi cau mày, có phần ngỡ ngàng quay đầu nhìn Trầm Nhứ: “Sao lại tắt máy rồi?”

Trầm Nhứ mím môi, khẽ cười: “Chắc bị anh doạ cho chạy mất dép rồi.”

Chu Hành bật cười khẽ, chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Trầm Nhứ, hỏi: “Hai người nói chuyện gì thế?”

“Cũng không có gì đâu, chỉ là tám chuyện vu vơ thôi.”

Trầm Nhứ đáp: “Tiểu Diệp bảo dì đi xem bát tự của bọn mình, nói là em hợp mệnh, giúp chồng phát tài.”

Chu Hành hơi nhướng mày, qua hai giây mới thản nhiên thu lại ánh mắt, mở lời: “Thế thì tốt còn gì.”

Nghe vậy, Trầm Nhứ khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn anh, hơi ngập ngừng hỏi: “Anh cũng tin mấy chuyện đó à?”

“Cũng không hẳn.”

Chu Hành tiện tay đặt chiếc khăn đang lau tóc sang bên cạnh, mái tóc còn ẩm hơi rối, xõa xuống ngay trên xương lông mày, anh cụp mắt nhìn Trầm Nhứ, giọng trầm khẽ nhưng trong trẻo: “Những chuyện thế này, tin thì có, không tin thì thôi. Quan trọng là trong lòng luôn giữ sự kính trọng với thần linh là được.”

Trầm Nhứ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm.

Nói tới đây, Chu Hành như chợt nhớ ra điều gì, cúi mắt nhìn cô: “Hôm nay cô gọi điện bảo mấy hôm nữa sẽ chọn một ngày đến gặp bố mẹ em bàn chuyện cưới xin, em thấy ngày nào thì tiện?”

Nghe vậy, Trầm Nhứ thoáng sững người.

Từ sau khi đồng ý lời cầu hôn của Chu Hành, cô luôn có cảm giác như có một bàn tay vô hình đang đẩy cô về phía trước. Rõ ràng cùng thời điểm này năm ngoái, cô vẫn còn là một người chưa có bạn trai, vậy mà giờ lại sắp bàn chuyện cưới xin. Cảm giác ấy thật sự có chút không chân thực.

Lấy lại tinh thần, Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Nhanh thế à?”

“Nhanh sao?”

Chu Hành nhếch môi cười nhẹ: “Anh còn thấy là chậm đấy. Anh chỉ mong ngày mai là cưới luôn thôi.”

Trầm Nhứ nhìn anh vài giây, không nhịn được lên tiếng: “Không ngờ anh lại nóng lòng lấy vợ đến thế đấy!”

“……”

Nghe vậy, Chu Hành nhíu mày khẽ động đậy, rồi nhướng mày: “Em nói sao cũng được, dù sao thì cả đời này em cũng phải nhập hộ khẩu nhà anh thôi.”

Trầm Nhứ đỏ bừng mặt, không đáp lại câu đó, chỉ ngẩng đầu hỏi: “Thế mà còn sốt ruột gì nữa?”

Nghe vậy, Chu Hành cụp mắt nhìn cô vài giây, rồi khẽ nhếch môi, giọng anh trầm thấp, mang theo chút dịu dàng da diết: “Dĩ nhiên là vì anh muốn được cưới em sớm một chút.”



Ngày đăng ký kết hôn được chọn vào mùng chín tháng Chín, lấy ý nghĩa trường trường cửu cửu.

Sáng hôm đó, trận mưa rả rích kéo dài cả tuần bỗng dưng ngừng hẳn, trời trong xanh, nắng đẹp, không gợn mây, bầu trời lam biếc như được nước gột rửa, trong vắt đến mức khiến người ta cảm thấy tâm hồn cũng như được thanh tẩy.

Hôm đó, hai người ăn sáng xong liền rời khỏi nhà từ sớm, đến xếp hàng trước cổng cục dân chính. Cục dân chính làm việc từ tám rưỡi, vậy mà họ vừa đến tám giờ thì hàng người đã kéo dài từ cổng ra đến tận ngoài đường.

Trầm Nhứ xuống xe vội vàng chạy ra xếp hàng ở cuối dãy, hôm nay cô chỉ xin nghỉ nửa buổi sáng, buổi chiều vẫn phải quay lại làm việc.

Chu Hành lái xe đi tìm chỗ đỗ, phải vòng một đoạn mới tìm được bãi, đến khi anh đậu xe xong cũng đã qua mười phút, phía sau Trầm Nhứ lại tiếp tục có thêm cả chục cặp đôi đến xếp hàng.

Nhìn thấy cảnh đó, Chu Hành sững người vài giây, sải bước về phía Trầm Nhứ: “Hôm nay đông người thế nhỉ?”

Trầm Nhứ gật đầu: “Em cũng thấy bất ngờ, không ngờ lại có nhiều người đi đăng ký kết hôn đúng hôm nay như vậy.”

Nói xong, cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn Chu Hành: “Nhưng điều này cũng chứng tỏ ngày cô chọn cho bọn mình đi đăng ký kết hôn là ngày đẹp thật đấy!”

Nghe vậy, Chu Hành khẽ cong môi cười, nói: “Miệng em ngọt thế, bảo sao cô lại thích em đến thế.”

Trầm Nhứ bật cười, đang định nói thêm gì đó thì bất giác quay mặt đi vì chói mắt: “Ái chà, hôm nay nắng gắt thật.”

Chu Hành cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó hơi nghiêng người sang phải, che nắng giúp cô: “Bây giờ thì sao?”

Trầm Nhứ từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt Chu Hành.

Lúc này, ánh nắng trên đỉnh đầu cô đã bị Chu Hành chắn hết, thân hình anh đổ bóng xuống, tạo thành một khoảng râm nhỏ bao phủ lấy cô.

Chu Hành cúi đầu nhìn cô, khẽ nhếch môi cười: “Bây giờ thì sao? Còn chói nữa không?”

Trầm Nhứ ngước lên nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Mấy giây sau, cô lắc đầu, nở nụ cười rạng rỡ với Chu Hành: “Hết chói rồi.”

Chu Hành cong môi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: “Không chói nữa là được rồi.”

Nói rồi, anh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Sắp rồi, còn chưa đến mười phút nữa là mở cửa.”

“Ừm,”

Trầm Nhứ gật đầu: “Thủ tục chắc cũng không phiền phức lắm, biết đâu em còn kịp quay về làm việc trước giờ trưa, như vậy thì không bị trừ lương nữa.”

Chu Hành bị lời cô nói chọc cười, ánh mắt dừng trên gương mặt cô mấy giây rồi bất lực lên tiếng: “Sao anh lại không nhận ra, em cũng là một con mọt tiền nhỉ? Hửm?”

Nghe vậy, Trầm Nhứ nghiêng đầu nhìn anh, giả bộ nghiêm túc: “Thiếu gia nhà họ Chu thì làm sao hiểu được nỗi khổ của tầng lớp lao động bọn em chứ!”

“……”

Chu Hành: “Nói tiếng người đi.”

Trầm Nhứ: “Em không muốn bị trừ lương……”

“Công ty có quy định, xin nghỉ dưới ba tiếng thì không bị ghi, nếu quá ba tiếng hoặc nghỉ nửa ngày trở lên thì phải trừ lương theo thời gian. Tiền lương của em vốn đã chẳng có bao nhiêu, mà xin nghỉ thì sẽ mất luôn cả tiền chuyên cần. Nếu lại bị trừ thêm nửa ngày lương thì càng ít hơn. Mấu chốt là chuyên cần còn liên quan đến chỉ tiêu cuối năm. Nếu em không hoàn thành chỉ tiêu thì ước mơ được thăng chức của em coi như tiêu tan.”

Nghe vậy, Chu Hành bật cười: “Được rồi, cố lên nhé, chồng ủng hộ em.”

Trầm Nhứ đỏ mặt, ngẩng đầu liếc anh một cái, lí nhí nói: “Ai là vợ anh chứ, vẫn chưa đâu!”

“Chẳng phải sắp rồi còn gì.”

Trầm Nhứ: “……”

“Cho anh ứng trước một chút đi.” Chu Hành mặt dày nói.

“……”

Chẳng bao lâu sau, đến đúng tám rưỡi, nhân viên của Cục Dân chính đến làm việc, khoảng hơn ba mươi phút sau thì đến lượt Trầm Nhứ và Chu Hành.

Vào bên trong, Trầm Nhứ đưa giấy tờ của cả hai cho nhân viên, sau khi xác nhận thông tin, bọn họ có thể làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Tuy nhiên, vì họ chưa chụp ảnh chân dung trước đó nên phải chụp ngay tại Cục Dân chính.

Phông nền là tấm giấy đỏ chuyên dùng để chụp ảnh đăng ký, đỏ rực rất mang không khí hỷ sự.

“Cô gái xích lại gần bạn trai chút nào, nghiêng đầu một chút…… đúng rồi, giữ nguyên nhé, anh trai cũng nghiêng đầu sang bạn gái chút…… đúng rồi, đúng tư thế rồi……”

Tạm dừng một lúc, nhiếp ảnh gia cúi đầu nhìn ảnh chụp trong máy, cảm thấy có gì đó chưa ổn.

Mấy giây sau, anh ta lại cầm máy ảnh lên nói: “Ảnh vừa rồi không đẹp lắm, mình chụp lại lần nữa nhé. Anh trai cười lên đi nào, sắp lấy vợ rồi chẳng lẽ không vui à——”

Chu Hành: “……”

Dừng lại một lúc, anh mới kéo khóe môi ra nụ cười.

“Đúng rồi! Chính là thế đấy!”

Tách ——

Hình ảnh dừng lại tại đó.

Tốc độ rửa ảnh rất nhanh, gần như là in luôn tại chỗ.

Trầm Nhứ cầm tấm ảnh 2-inch vừa được rửa, cúi đầu xem rồi vừa đi về phía phòng làm thủ tục vừa không nhịn được cười: “Hình như đây mới là lần thứ hai em thấy anh chụp ảnh đấy!”

Nghe vậy, Chu Hành hơi nhướng mày, không lên tiếng.

Từ nhỏ Chu Hành đã không thích chụp ảnh, trong ký ức anh số lần chụp ảnh có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh nhớ hồi còn bé từng chụp ảnh kỷ niệm tròn một trăm ngày, sau đó lớn hơn chút thì chụp một tấm ảnh gia đình, bức ảnh đó từng được đặt trong phòng khách biệt thự, nhưng sau khi xảy ra chuyện, ảnh trong phòng khách bị Chu Kim Hoa đập nát, còn album thì chẳng biết thất lạc đâu mất.

Lần tiếp theo là vào thời cấp ba, có một hôm hè, anh rủ Trầm Nhứ ra ngoài dạo phố, hai người tình cờ đi ngang một tiệm chụp ảnh dán sticker. Trầm Nhứ chưa từng chụp loại này nên thấy lạ lẫm, nhất quyết kéo anh chụp cùng cho bằng được.

Trầm Nhứ không nhịn được cười khi nhớ lại: “Em nhớ lần trước em phải dỗ dành anh hơn nửa tiếng anh mới chịu chụp cùng em, đến lúc chụp mặt anh cứ cau có suốt.”

Chu Hành khẽ nhếch môi: “Chuyện lâu lắc rồi mà còn nhớ.”

Vừa nói, anh vừa cúi đầu nhìn tấm ảnh hai inch nền đỏ trong tay Trầm Nhứ: “Chứ em không đang cười vui thế là gì?”

Trong lúc trò chuyện, hai người đã quay lại căn phòng lúc nãy làm thủ tục.

Có ảnh rồi, nhân viên dán ảnh lên giấy chứng nhận, dùng máy đóng dấu thép rồi đưa lại cho Trầm Nhứ và Chu Hành: “Chúc hai bạn tân hôn hạnh phúc.”

Cả hai cười nhận lấy, lịch sự đáp: “Cảm ơn.”

Sau khi tuyên thệ xong, quy trình nhận giấy chứng nhận kết hôn xem như hoàn tất.

Làm xong, Trầm Nhứ đột nhiên muốn đi vệ sinh, Chu Hành bèn đứng ngoài chờ cô.

Nhìn hai quyển sổ đỏ trong tay mình, Chu Hành bất giác hiểu được cảm giác “không thực” mà Trầm Nhứ vừa nói.

Anh khẽ động ngón tay, nhẹ nhàng lật trang đầu giấy chứng nhận kết hôn, nhìn hai cái tên “Trầm Nhứ” và “Chu Hành” được viết nét nào ra nét nấy, khoé môi anh không kìm được cong lên.

Đây là điều anh đã mong đợi từ năm mười sáu tuổi.

Từng có lúc, anh nghĩ cả đời này không thể thực hiện được ước nguyện đó, vậy mà hôm nay, lại thực sự thành sự thật.

Rất nhanh, Trầm Nhứ từ nhà vệ sinh bước ra: “Chúng mình đi thôi.”

Chu Hành gật đầu: “Vẫn còn chút thời gian, anh đưa em đi—”

Anh chưa nói hết câu, điện thoại Trầm Nhứ đã reo lên.

Trầm Nhứ cúi đầu nhìn, là cuộc gọi của Triệu Vạn Kiều, đoán chắc là việc công ty, “Xin lỗi, có cuộc gọi công việc, em nghe máy chút.”

Chu Hành gật đầu.

Trầm Nhứ vừa nghe máy vừa bước ra khỏi cổng Cục Dân chính: “A lô. Kiều Kiều có chuyện gì thế?”

Triệu Vạn Kiều: “Nhứ Nhứ, cậu làm xong thủ tục kết hôn chưa? Mấy giờ về công ty? Chủ biên nói muốn dẫn hai đứa mình đi công tác ở Giang Thành, một tiếng nữa xuất phát.”

Nghe vậy, Trầm Nhứ hơi sững lại: “Một tiếng nữa, gấp vậy sao?”

Bên kia, Triệu Vạn Kiều hạ giọng: “Còn không phải vì Cầm Phi Phi, hôm kia cô ta đi công tác Giang Thành, nghe đâu đắc tội với một ông lớn ở bên đó. Sáng nay bên trên đã gọi điện cho chủ biên bảo phải qua xử lý hậu quả. Chủ biên chỉ đích danh tụi mình đi cùng, bảo tớ gọi hỏi cậu xong chưa.”

Trầm Nhứ: “Bên tớ xong rồi, vừa mới xong, vậy để tớ quay về công ty.”

Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng chủ biên vọng từ đầu dây bên kia: “Bảo Trầm Nhứ không cần quay về công ty, bảo cô ấy đi thẳng ra sân bay, chúng ta gặp nhau ở đó.”

Triệu Vạn Kiều: “Nghe rõ chưa Nhứ Nhứ?”

Trầm Nhứ gật đầu: “Biết rồi, tớ ra sân bay ngay.”

Nghe vậy, Chu Hành hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn Trầm Nhứ.

Cúp điện thoại, Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn anh: “Xin lỗi, công ty gọi bảo em phải đi công tác gấp ở Giang Thành, một tiếng nữa khởi hành.”

Chu Hành khẽ gật đầu: “Vậy anh đưa em về nhà lấy ít đồ rồi ra sân bay nhé?”

Trầm Nhứ gật đầu, cười tít mắt: “Cảm ơn ông xã.”

Khoé môi Chu Hành hiện lên nụ cười, hiển nhiên là rất hài lòng: “Đi thôi, lên xe nào.”

“À đúng rồi.”

Trầm Nhứ ngẩng đầu: “Lúc nãy anh định nói gì với em ấy nhỉ? Trước khi em nghe điện thoại.”

Chu Hành lắc đầu: “Không có gì đâu, đợi em về rồi nói cũng chưa muộn.”

Nghe vậy, Trầm Nhứ gật nhẹ hai cái, tưởng là chuyện không quan trọng nên cũng không hỏi thêm: “Vậy được, mình về nhà trước đi, đi công tác gấp quá, cũng không biết sẽ đi mấy ngày.”

Chu Hành thong thả đáp: “Tới nơi nhớ báo bình an cho anh. Khi nào về nhớ nói anh, anh ra sân bay đón em.”

Trầm Nhứ cười tươi gật đầu: “Biết rồi mà! Anh là tuyệt nhất!”

……

Sau khi đưa Trầm Nhứ đến sân bay tụ họp với đồng nghiệp, Chu Hành lại lái xe quay lại cổng Cục Dân chính.

Anh lấy điện thoại ra, lấy nền là trụ sở Cục Dân chính chụp hai quyển giấy chứng nhận kết hôn, rồi đăng lên vòng bạn bè.

Nội dung ngắn gọn: Chuẩn bị tiền mừng.

Kèm ảnh: [Ảnh cưới]


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí