Giọng của Hoà Hoà tuy vẫn còn non nớt nhưng lại có sức xuyên thấu cực mạnh. Khoảnh khắc giọng nói ấy lọt vào tai, đầu óc Trầm Nhứ lập tức “ong” một tiếng.
Ngay giây sau, Chu Lệ Hoa từ trong bếp vội chạy ra, giọng nói đầy bất lực: “A Hành, đừng có lúc nào cũng bắt nạt Hoà Hoà nữa!”
Chu Hành còn chưa kịp lên tiếng, Hoà Hoà đã nhảy xuống khỏi sofa, dùng đôi chân ngắn tũn chạy nhanh về phía Chu Lệ Hoa. Cô bé ngước đôi mắt tròn đen láy như hai quả nho, tủi thân nhìn bà, ngón tay nhỏ xíu chỉ về phía Chu Hành, tố cáo: “Bà ơi, chú nhỏ bắt nạt cháu hu hu hu~”
Nghe vậy, Chu Lệ Hoa kiên nhẫn cúi đầu, dịu dàng hỏi Hoà Hoà: “Chú nhỏ bắt nạt cháu thế nào, bà giúp cháu xử lý.”
Hoà Hoà bĩu môi, giọng đầy oan ức: “Chú nhỏ… chú nhỏ bảo chú ấy sẽ tát cháu hu hu hu hu~”
“……”
“……”
Khóe môi Trầm Nhứ hơi giật giật, cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn Chu Hành.
Bắt gặp ánh mắt cô, Chu Hành cong nhẹ khoé môi, ung dung nhún vai như thể chẳng ngạc nhiên chút nào.
Sau đó, anh đưa mắt nhìn sang phía Chu Lệ Hoa và Hoà Hoà, không nhanh không chậm hỏi: “Cháu có dám nói lại với bà vừa rồi cháu nói gì không?”
Hoà Hoà: “……”
Nghe vậy, Hoà Hoà sợ chuyện mình mách lẻo bị Chu Hành vạch trần, vội túm áo Chu Lệ Hoa trốn sau lưng bà, dè chừng nhìn Chu Hành, không nói tiếng nào.
Hoà Hoà từ nhỏ đã rất mê búp bê Barbie, trong nước ngoài nước đều không biết đã sưu tập đủ bao nhiêu bộ. Sau này, Chu Diệp thấy búp bê trong nhà quá nhiều, mà Hoà Hoà lại chẳng biết tự thu dọn, nên không cho cô bé mua thêm nữa, cũng không cho phép cô bé xin xỏ người khác.
Chu Lệ Hoa rất ủng hộ quyết định này của Chu Diệp, bởi người thường xuyên giúp Hoà Hoà dọn đồ chơi chính là bà. Lần nào giúp Hoà Hoà thu dọn cũng mất vài tiếng đồng hồ.
Thấy dáng vẻ Hoà Hoà núp sau lưng mình không lên tiếng, Chu Lệ Hoa cũng đoán được tám chín phần, phần lớn là Hoà Hoà đuối lý, bởi bà rất hiểu cách hai chú cháu nhà này thường xuyên tương tác với nhau.
Im lặng một lát, Chu Lệ Hoa cúi đầu hỏi lại lần nữa: “Chú nhỏ bắt nạt cháu thế nào cơ?”
Hoà Hoà ngước mắt nhìn sang Chu Hành, rồi khiêu khích liếc anh một cái, sau đó thu ánh mắt về, giọng trẻ con non nớt đáp: “Chú nhỏ với thím nhỏ phát cẩu lương, không cho cháu chơi cùng!”
“……”
“……”
Nghe vậy, mặt Trầm Nhứ lập tức nóng bừng.
Chu Lệ Hoa nghe xong cũng dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn Trầm Nhứ và Chu Hành rồi thu tầm mắt lại, kiên nhẫn dạy bảo Hoà Hoà: “Chuyện người lớn cháu không được nói linh tinh, nhớ chưa?”
Hoà Hoà cụp mắt đáp nhỏ: “Cháu nhớ rồi ạ.”
Cuộc chiến không biết lần thứ bao nhiêu giữa Chu Hành và Hoà Hoà cuối cùng cũng kết thúc với thắng lợi thuộc về Chu Hành, còn Hoà Hoà đành chịu thua.
Rất nhanh đã đến giờ ăn tối.
Trên bàn cơm không khí vô cùng ấm áp, mọi người nhà họ Chu đều đặc biệt quan tâm chăm sóc Trầm Nhứ, Chu Lệ Hoa lại càng chu đáo tỉ mỉ. Bà xới cơm cho Trầm Nhứ trước, múc canh cũng chọn miếng sườn lớn nhất đặt vào bát cô. Đến cả Hoà Hoà thường ngày rất giữ đồ ăn, cũng chia cho cô một nửa chiếc bánh nhỏ của mình. Những sự quan tâm, chăm sóc mà trước đây chưa từng cảm nhận được, lúc này đều đồng loạt ùa về.
Trầm Nhứ vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn dì, cảm ơn Hoà Hoà, thật sự là cháu ăn không hết được đâu ạ.”
Chu Lệ Hoa nghe vậy xua tay một tiếng, khẳng định chắc chắn: “Ăn nhiều vào mới tốt, cháu xem cháu gầy thế này, chắc chắn chưa đến năm mươi cân đúng không?”
Trầm Nhứ mím môi chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Có trời mới biết, từ sau khi ở bên Chu Hành, cân nặng của cô đã tăng vùn vụt, trước đây đúng là chưa đến năm mươi cân, nhưng giờ đã gần năm mươi lăm cân rồi. Lần trước xuống khỏi cân điện tử, nhìn con số năm tư kilô hiển thị trên đó, cô cảm thấy cả người sụp đổ hoàn toàn. Chiếc quần năm ngoái mặc còn rộng, năm nay mặc lại đã thấy hơi chật rồi.
Còn chưa kịp hoàn hồn, cô lại thấy Chu Hành gắp một miếng cánh gà cay từ trong đĩa đặt lên chiếc bát vốn đã chất cao như núi của cô, giọng nói trong trẻo dịu dàng còn mang theo vài phần thích thú: “Cô nói đúng đấy, em nên ăn nhiều một chút.”
Nghe vậy, Trầm Nhứ không nhịn được len lén lườm anh một cái, nhỏ giọng để chỉ hai người nghe được: “Em béo lên bao nhiêu anh không biết à!”
Chu Hành nghiêng đầu nhìn cô nhướng mày, khoé môi hơi cong lên vui vẻ: “Béo á? Anh có thấy thế đâu.”
Ngừng một chút, anh như chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt thấp thoáng ý cười nhìn cô, thấp giọng trêu chọc: “Nhưng mà phải công nhận, cảm giác sờ vào thích hơn trước nhiều đấy.”
“……”
Nghe xong, mặt Trầm Nhứ đỏ bừng lên tức khắc, cô ngước mắt lên lườm thật mạnh người đàn ông bên cạnh đang mặt dày mày dạn kia.
Đông người như vậy mà anh cũng dám nói ra! Thật quá đáng!
Nhận thấy ánh mắt bất mãn của cô, Chu Hành cũng kiềm chế lại phần nào, khẽ cười một tiếng, sau đó gắp miếng cánh gà mình vừa đặt vào bát cô ra ngoài.
Biểu cảm của anh như muốn nói: “Thế này được chưa?”
Nhưng Trầm Nhứ còn chưa kịp lên tiếng, Chu Lệ Hoa đã nhìn thấy Chu Hành gắp đồ ăn từ đĩa của Trầm Nhứ, lập tức nghiêm giọng trách: “A Hành, con bao nhiêu tuổi rồi mà đến đồ ăn của bạn gái cũng giành? Muốn ăn thì tự gắp, vẫn còn đầy đĩa kia kìa, mau đặt lại ngay cho cô.”
Chu Hành: “?”
“Con… cái gì mà đến đồ ăn của bạn gái cũng…”
Còn chưa nói xong, Chu Lệ Hoa đã sầm mặt: “Nhanh lên!”
“…”
Chu Hành cạn lời: “Được, được rồi.”
Anh cũng chẳng buồn giải thích thêm nữa.
Chu Hành với vẻ mặt kiểu “em thấy rồi đấy, anh nào có muốn”, đành gắp lại miếng cánh gà cay vừa nãy anh mới lấy ra, đặt lại vào đĩa của Trầm Nhứ.
“…”
Trong khoảnh khắc, Trầm Nhứ bỗng không biết mình nên giải thích hay cứ im lặng thì tốt hơn.
Còn chưa nghĩ ra phải làm sao, cô đã thấy Chu Lệ Hoa lập tức chuyển sang vẻ mặt dịu dàng, hiền hậu, giọng điệu vô cùng ôn hòa nói với cô: “Sau này nếu Chu Hành dám bắt nạt cháu thì cứ nói với dì, dì nhất định sẽ làm chủ cho cháu.”
Trầm Nhứ ngoan ngoãn đáp lại bằng một nụ cười: “Anh ấy đối xử với cháu rất tốt ạ.”
Nghe vậy, Chu Hành khẽ nhướng mày, sự khó chịu vì bị hiểu lầm khi nãy lập tức tan biến, thậm chí khóe môi còn thoáng cong lên đầy thích thú.
Sau đoạn xen ngang nhỏ này, bầu không khí trên bàn ăn càng thêm vui vẻ hòa hợp, cảm giác căng thẳng lần đầu gặp mặt phụ huynh của Trầm Nhứ cũng theo đó tan biến hoàn toàn. Dù sao thì người nhà Chu Hành đều rất tốt bụng.
Ăn cơm tối xong, Trầm Nhứ lại ngồi nói chuyện thêm với Chu Lệ Hoa một lát, mãi tới chín giờ tối mới cùng Chu Hành ra về.
Có lẽ bởi hôm nay tâm trạng đặc biệt vui vẻ nên bước chân Trầm Nhứ xuống lầu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chu Hành thấy vậy, không nhịn được khẽ cười nhắc nhở: “Chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.”
Trầm Nhứ cười đáp: “Không sao mà anh.”
Hiếm khi thấy cô vui vẻ đến vậy nên Chu Hành cũng không can thiệp thêm, dù sao bên cạnh cô vẫn luôn có anh, cô muốn làm gì anh đều sẵn sàng bảo vệ.
Hai người đi ra khỏi khu chung cư rồi lên xe, thấy Trầm Nhứ ngồi vào ghế rồi mà khóe môi vẫn không ngừng cong lên, dáng vẻ vui vẻ vô cùng, Chu Hành nghiêng đầu nhìn cô, không nhịn được mà hỏi: “Vui thế cơ à?”
Anh nhớ rõ, chỉ mới vài tiếng trước cũng ngay vị trí này, Trầm Nhứ còn đang lo lắng nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Liệu người nhà anh có không thích em không nhỉ…”
Trầm Nhứ mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ.”
Chu Hành bật cười nhẹ: “Không hồi hộp nữa rồi?”
Trầm Nhứ lắc đầu: “Không hồi hộp nữa, chú dì với cả chị Chu Tĩnh đều rất dễ thương.”
Nghe xong, Chu Hành cúi đầu khẽ cười: “Anh đã bảo rồi mà, kiểu gì họ cũng thích em, em còn không chịu tin.”
“…”
Trầm Nhứ khẽ mím môi, nhỏ giọng đáp: “Em đây chẳng phải là lần đầu chưa có kinh nghiệm sao, lần sau, lần sau gặp mặt gia đình nhất định sẽ không hồi hộp như vậy nữa.”
Chu Hành nhướng mày: “Thật không đấy?”
“Thật mà.” Trầm Nhứ gật đầu.
Im lặng vài giây, cô nhỏ giọng tiếp lời: “Thực ra em hồi hộp còn có một lý do khác nữa…”
“Hử?” Chu Hành hơi ngước mắt lên nhìn.
Trầm Nhứ khẽ cắn môi: “Chuyện hồi cấp ba của chúng mình chẳng phải ồn ào lắm sao…”
Ngừng lại một chút, cô tiếp lời: “Thật ra trước khi đến đây em rất sợ, lỡ người nhà anh biết em chính là người khiến anh hồi cấp ba bị đưa vào đồn công an, liệu có ghét em không…”
Từ khi Chu Hành nói sẽ dẫn cô về gặp mặt gia đình, cô vẫn luôn lo lắng về vấn đề này.
Thật ra nỗi lo của Trầm Nhứ cũng không phải không có lý; chẳng bố mẹ nào lại mong con mình ở cạnh người từng làm tổn thương nó.
Nghe vậy, Chu Hành thấu hiểu, anh bật cười nhẹ, đưa tay xoa dịu dàng lên đầu cô, giọng nói ấm áp, rõ ràng: “Sao bảo bối của anh nghĩ nhiều thế nhỉ, nhưng mà không sao, không phải sợ, họ không biết là em đâu, cho dù biết cũng chẳng sao hết. Anh đã sớm nói rõ với người nhà rồi, đời này nếu không lấy được em thì anh sẽ đi tu làm hòa thượng.”
“…”
Hai người về đến nhà đã gần mười giờ tối. Tắm rửa xong, Trầm Nhứ ngồi dựa vào sofa, cúi đầu lướt điện thoại.
Cô vừa mở Wechat ra, trên thanh thông báo ở đầu màn hình lập tức bật lên hai tin nhắn mới.
[Thím nhỏ ơi, cháu là Hoà Hoà đây.]
[Thím với chú nhỏ về nhà chưa ạ?]
Chiều nay, cô và Chu Tĩnh đã thêm WeChat của nhau. Có lẽ Chu Hành về nhà xong lại quên báo bình an với người nhà, nên Hoà Hoà mới cầm điện thoại của Chu Tĩnh nhắn hỏi cô.
Nghĩ vậy, Trầm Nhứ cúi đầu trả lời: [Bọn thím về nhà rồi nhé, làm Hoà Hoà lo lắng thật ngại quá đi mất!]
Nhắn xong còn gửi thêm một sticker LinaBell thả tim rất đáng yêu qua.
Rất nhanh, bên kia gửi tới một tin nhắn thoại dài ba giây. Trầm Nhứ mở lên, bật loa ngoài, giọng nói non nớt dễ thương của Hoà Hoà lập tức vang lên trong điện thoại——“Thím nhỏ đang làm gì đấy ạ?”
Trầm Nhứ cúi đầu vừa cười vừa nhắn trả lời: “Thím chuẩn bị đi ngủ rồi này, Hoà Hoà bao giờ thì ngủ thế?”
Thật ra, cô rất thích trẻ con, đặc biệt là kiểu như Hoà Hoà, vừa đáng yêu lại hoạt bát vui vẻ, vừa nhìn đã biết là lớn lên trong môi trường tràn đầy yêu thương rồi.
Rất nhanh, bên kia đã hồi âm: “Hoà Hoà sắp ngủ luôn rồi ạ. Thím nhỏ ngủ ngon, lần sau nhớ tới chơi với cháu nhiều nhiều nhé!”
Nghe vậy, Trầm Nhứ không kìm được khẽ bật cười.
Đúng lúc ấy, Chu Hành vừa từ phòng tắm bước ra, anh thoáng ngẩn người, sau đó vẻ mặt không tin nổi nói: “Anh nghe nhầm đúng không nhỉ? Sao anh lại nghe thấy giọng con quỷ nhỏ Hoà Hoà ở trong nhà mình thế này?”
Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn sang anh: “Anh tắm xong rồi à?”
Chu Hành vừa gật đầu vừa bước tới: “Em nhìn điện thoại rồi cười ngốc nghếch gì thế kia?”
Trầm Nhứ cười cười lắc đầu: “Không có gì, em đang nhắn tin với Hoà Hoà thôi.”
“?” Chu Hành ngẩn ra một lát, rồi nhanh chóng hiểu ra, thong thả nói: “Anh bảo rồi mà, sao vừa nãy lại nghe thấy tiếng con quỷ nhỏ kia được chứ.”
“Thế sao em lại đi tám chuyện với nó rồi?”
Trầm Nhứ đáp: “Lúc nãy về nhà anh quên báo bình an với cô đúng không? Hoà Hoà thay mẹ hỏi xem bọn mình về chưa ấy mà.”
Lúc này Chu Hành mới nhớ ra, cúi đầu cầm điện thoại lên xem một chút, rồi nói: “Ừ, anh quên mất thật.”
Trầm Nhứ nhìn anh, giọng hơi trêu chọc: “Biết ngay mà.”
Nói xong, cô cúi đầu nhắn cho Hoà Hoà một câu “Ngủ ngon nhé.”
Vừa đặt điện thoại xuống, Chu Hành đã đưa tay khoác vai Trầm Nhứ, kéo cô vào lòng mình, kề sát lại hỏi: “Vẫn đang chat với Hoà Hoà à?”
“Không ạ,” Trầm Nhứ lắc đầu, “Hoà Hoà đi ngủ rồi.”
Chu Hành khẽ bật cười, thong thả mở lời: “Anh phát hiện ra em khá là thích chơi với con quỷ nhỏ ấy nhỉ.”
Trầm Nhứ cười một chút, đáp lại: “Vâng, Hoà Hoà đáng yêu thế cơ mà. Nếu em cũng có một đứa bé dễ thương như thế, chắc ngày nào em cũng chơi với nó mất.”
Nghe vậy, Chu Hành hơi nhướng mày, vài giây sau, khóe môi anh cong lên đầy thích thú, cụp mắt nhìn Trầm Nhứ: “Cũng không phải là không thể.”
“Hả?” Trầm Nhứ hơi ngẩn người, nhất thời không hiểu ý anh là gì.
“Chẳng phải em thích trẻ con à?”
Người đàn ông cúi xuống, vòng tay ôm eo cô, giọng nói trầm thấp, dịu dàng đầy quyến rũ: “Thế thì chúng mình cũng sinh một đứa thôi.”