Cầu Ma

Chương 95: Thảo nguyên Phong Quyến!



Tô Minh cầm trường mâu đi đằng trước đám người, sau lưng hắn là tộc nhân không có Man Tượng bảo vệ, bên trong…không có người già.

Đường phía trước còn hơn phân nửa, nhưng bước chân Tô Minh ngày càng ổn định. Trong rừng để lại rất nhiều máu Ô Sơn bộ lạc, để lại từng linh hồn.

Bây giờ Man Sĩ có thể chiến đấu tiếp, trừ Tô Minh, Lôi Thần thì chỉ còn Sơn Ngân. Tộc trưởng và Nam Tùng thì được tộc nhân dìu dắt, vừa chạy vừa trị thương, họ nóng lòng muốn nhanh chóng khỏe mạnh.

Bắc Lăng thì triệt để mất đi tư cách chiến đấu. Y mất một tay, đổ rất nhiều máu, nếu không có Trần Hân thì đã sớm tụt lại phía sau.

Hiện tại Sơn Ngân cũng toàn thân đẫm máu, im lặng đi ở phía cuối bộ lạc. Vẻ mặt đôi lúc hoảng hốt, bên trong có phức tạp và ý nghĩ khó thể tả. Mỗi khi suy nghĩ này hiện ra là gã sẽ ấn chặt lồng ngực.

Dường như ở đó có lực lượng chống đỡ gã đi tiếp.

Trên bầu trời A Công Mặc Tang chiến đấu với Tất Đồ Hắc Sơn bộ lạc hóa thành tiếng nổ vang thật lâu. Mãi đến khi đêm trôi qua, bầu trời sáng ngời, chiến đấu vẫn đang tiếp tục. Dường như giữa hai người không chết không ngừng.

Vì khe hở trên mặt đất, vì tầng sáng cao tận trời, vì Man thuật Nam Tùng hiến tế sinh mạng, tất cả đều đổi lấy thật nhiều thời gian cho bộ lạc di chuyển.

Khi trời sáng, hiện giờ tộc nhân Ô Sơn bộ lạc đều cực kỳ mệt mỏi. Họ liên tục đi hai đêm, trong giá rét họ không thể cố chống đỡ bao lâu, nhưng vẫn cắn răng dùng tốc độ nhanh nhất bước đi.

Trời đã sáng tỏ, ánh nắng rơi xuống đất, rơi vào người tộc nhân trong rừng, hơi ấm áp, nhưng tuyết đọng lại lạnh tận xương.

"Dựa theo tốc độ của chúng ta, đại khái ngày mai vào giờ này là có thể tới Phong Quyến bộ lạc!" Lôi Thần đi bên cạnh Tô Minh nói khẽ.

"Còn ngày cuối cùng!" Lôi Thần siết chặt nắm tay.

"Không phải một ngày, là nửa ngày!" Tô Minh im lặng chốc lát, vừa đi vừa khàn giọng lên tiếng.

Nghe Tô Minh rốt cuộc không im lặng nữa, Lôi Thần thầm thở ra, gã rất lo lắng hắn cứ lặng im không nói.

"Tối nay là có thể đi vào phạm vi thế lực của Phong Quyến bộ lạc, rời khỏi rừng này sẽ an toàn rất nhiều." Tô Minh bình tĩnh nói.

"Hy vọng ngày hôm nay có thể bình an…" Lôi Thần ngoái đầu liếc nhìn các tộc nhân, thấy họ ra vẻ mệt mỏi, thầm than. Gã nhìn Tô Minh trước mặt, bóng lưng gầy yếu hiện tại cho gã cảm giác vững chắc như núi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai tiếng đồng hồ sau, trong đám người vang lên một thanh âm yếu ớt. Giọng nói kia kiên cường vang lên.

"Tô Minh, để tôi ở lại đi."

Người nói chuyện chính là Liễu Địch lúc trước bị trọng thương vẫn thổi nhạc. Gã được các tộc nhân mang đi, nhưng hôm nay không thể tiếp tục nữa, gã không muốn cản chân tộc nhân.

Liễu Địch giãy dụa đứng dậy nhìn Tô Minh ở đằng trước dừng bước xem mình. Gã mỉm cười đi hướng thân cây bên cạnh, ngồi xuống, động miệng vết thương khiến máu lại chảy ra.

"Các người…đi đi…" Liễu Địch lấy ra cốt Huân, đặt bên miệng như muốn thổi ra khúc nhạc, nhưng không còn sức lực nhìn lên trời chờ đợi tử vong đến. Nguồn: http://truyenfull.com

Tô Minh im lặng, cũng nhắm hai mắt nhưng nhanh chóng mở ra. Hắn không nói một lời mà nhìn chăm chú Liễu Địch, xoay người dẫn tộc nhân tiếp tục tiến lên.

Trên đường đi cũng có vài tộc nhân mỉm cười ở lại, không muốn liên lụy tộc nhân khác. Bắc Lăng cũng định làm thế, nhưng Trần Hân đã khóc cố gắng cõng y, thế cho nên lời nói kia không thể thốt ra.

Tiễn Thủ ở trên đường đã tỉnh lại, tuy nói gã mất đôi chân nhưng miễn cưỡng có sức chiến đấu. Được một tộc nhân cõng, gã không ở lại mà chuẩn bị tự nổ sợi máu Ngưng Huyết tầng thứ tám, để dành cho kẻ địch tùy thời đuổi theo.

Tô Minh luôn im lặng. Đối với mỗi tộc nhân muốn ở lại, hắn không ngăn cản, nhưng tay càng siết càng chặt. Hắn biết, A Công giao Ô Sơn bộ lạc cho mình là để mình dẫn họ đi tới chỗ an toàn, hắn nhất định phải hoàn thành.

Khi sắc trời chậm rãi tiến vào hoàng hôn, Tô Minh luôn cảnh giác phòng bị hơi thả lỏng. Họ đi ra khỏi cánh rừng mênh mông, đi tới thảo nguyên rộng lớn thuộc phạm vi Phong Quyến bộ lạc. Nơi này an toàn hơn rừng cây nhiều. Dù sao đây là phạm vi Phong Quyến, nếu Hắc Sơn bộ lạc không có lệnh mời mà để Man Sĩ xâm nhập, Phong Quyến tuyệt đối không cho phép.

Khi tất cả tộc nhân Ô Sơn bộ lạc tiến vào thảo nguyên, tộc trưởng và Nam Tùng cũng hồi phục tu vi chút ít, dường như tất cả hiểm họa sắp qua đi.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên toàn bộ mặt đất chấn động, trung tâm chấn động ở chỗ rất xa, nhưng mức độ chấn thì dù truyền tới đây vẫn khiến người cảm nhận rõ ràng.

"Phong ấn của Man Công, bị phá…" Nam Tùng nhắm mắt lại lát sau mở ra, từ từ lên tiếng.

Lời nói vừa ra, mọi người Ô Sơn bộ lạc lần nữa khẩn trương.

"Dựa theo tốc độ Hắc Sơn bộ lạc, chúng muốn đuổi theo phải mất chút thời gian. Nhưng nhất định có thể đuổi kịp trước khi chúng ta tới Phong Quyến bộ lạc. Nếu chúng ta muốn cá cược một phen Hắc Sơn bộ lạc không dám bước vào thảo nguyên Phong Quyến, có thể không để ý…" Nam Tùng khẽ nói.

"Chúng ta cá không nổi." Tô Minh dừng bước, nhìn rừng cây đen tối sau lưng, quay đầu nhìn tộc trưởng đã hồi phục tu vi một chút, nhìn gã toàn thân khô gầy như mất đi thịt. "Tộc trưởng, trên đường rất nhiều người ở lại, tôi không cản trở, đó là lựa chọn của họ. Hiện giờ, tôi nên ở lại." Tô Minh nói, đi hướng phía sau hàng người.

Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc, người đàn ông bốn mươi tuổi nhìn Tô Minh. Chàng trai này là Lạp Tô trước đây gã không quá để ý, giờ đem đến rung động cực sâu cho gã. Gã khẽ thở dài, gật đầu.

"Tôi cũng ở lại." Lôi Thần không chút do dự bước ra đứng bên cạnh Tô Minh.

Tô Minh nhìn gã, gã cũng nhìn hắn, nhếch miệng cười khờ ngốc.

"Cậu đã nói tôi không thể chết trước. Muốn chết thì anh em chúng ta cùng nhau nhắm mắt."

"Ta cũng ở lại nữa." Nam Tùng hít sâu, khuôn mặt già nua bây giờ càng nhiều nếp nhăn, trong xám trắng lộ ra màu hồng bệnh trạng.

"Còn có ta!" Tiễn Thủ mất đôi chân bỗng trầm giọng lên tiếng.

"Tôi cũng ở lại!" Bắc Lăng ép mình quay đầu đi không nhìn Trần Hân chảy nước mắt, y nhìn Tô Minh, kiên quyết nói.

"Tiễn Thủ, ngươi không thể ở lại, an toàn của tộc nhân còn cần ngươi hỗ trợ tộc trưởng bảo vệ. Khi các ngươi bình an tới Phong Quyến bộ lạc, ngươi phải dạy dỗ Lạp Tô thuật bắn tên nữa…" Người lên tiếng là Sơn Ngân.

Gã đàn ông luôn im lặng kiệm lời bước ra khỏi đám người. Bình thường gã không nói nhiều, giờ mở miệng lại là dứt khoát không cho cãi lời.

"Còn về ngươi, Bắc Lăng…" Sơn Ngân đi tới bên cạnh Bắc Lăng, vẻ mặt lần nữa biến phức tạp.

"Chú Sơn Ngân, tôi…" Bắc Lăng đang muốn mở miệng, ngay lúc này Sơn Ngân chợt nhấc lên tay phải chém xuống cổ Bắc Lăng, khiến y im bặt, hôn mê ngã xuống.

"Ngươi là hy vọng tương lai của bộ lạc, ngươi không thể đi. Ta ở lại." Sơn Ngân bình tĩnh nói, đi hướng Nam Tùng, đứng đó nhìn từng khuôn mặt quen thuộc trong bộ lạc, thật lâu sau, cúi đầu.

Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc im lặng tiến lên, từ trong ngực móc ra xương thú cỡ nắm tay trẻ sơ sinh. Xương thú màu trắng bệch, thoạt nhìn rất bình thường. Gã đưa xương này cho Tô Minh.

"Cầm lấy nó đi, xương này là một đôi, có tác dụng kỳ diệu. Khi màu sắc của nó biến thành đỏ, ý nghĩa chúng ta đã tới Phong Quyến, đã bình an."

Tô Minh lặng lẽ nhận lấy, trân trọng bỏ vào ngực.

Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc nhìn chăm chú mấy người ở lại, khẽ thở dài xoay người dẫn dắt tộc nhân kiên cường đi hướng Phong Quyến. Tộc nhân Ô Sơn bộ lạc bình thường thì không tổn thất nhiều, nhưng trên đường cảnh tượng trông thấy khiến mỗi tộc nhân vừa đi vừa ngoái đầu nhìn bốn người đứng đó, không ngừng chảy nước mắt.

Không biết ai là người thứ nhất vung tay lên, rất nhanh, các tộc nhân đều vừa khóc vừa vẫy tay từ biệt bốn người Tô Minh. Họ biết, bốn người này có lẽ không ai sống sót được. Họ giống như những tộc nhân đã hy sinh, chuẩn bị dùng sinh mệnh dựng lên tường thịt cuối cùng bảo vệ tộc nhân.

"Tô Minh ca ca." Trong đám người tiến lên truyền ra một giọng nói non nớt. Chỉ thấy cô bé tên là Đồng Đồng chạy ra. Tô Minh tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống sờ mái tóc hơi khô của bé.

"Tô Minh ca ca, đợi mọi thứ đều trôi qua, A Công trở lại, lúc đó ca ca có thể giúp Đồng Đồng tìm lại Bì Bì không?"

Tô Minh mỉm cười, hôn trán cô bé, gật đầu.

Cô bé lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhìn Tô Minh, bỗng nhiên nhỏ giọng nói bên tai hắn.

"Tô Minh ca ca, em có một bí mật ngay cả mẹ và a ba, Bì Bì cũng không biết. Ca ca nhất định phải trở về, sau đó em sẽ nói bí mật này cho nghe." Cô bé nói, cắn môi không cho nước mắt rơi xuống, xoay người chạy hướng đám người.

Tô Minh nhìn cô bé hòa trong đám người phất tay với mình, dần theo tộc nhân đi xa, nụ cười trên mặt hắn chậm rãi biến mất.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, trăng trên cao từ từ rõ ràng. Trăng tối nay là tròn. Trăng tròn xoe giắt trên bầu trời, dung hợp với mặt đất tĩnh lặng có chút tiêu điều.

Ánh trăng càng sáng hơn trước, rơi trên thảo nguyên chiếu ra bóng bốn người, trong cô độc có quyết tuyệt.

Tô Minh ngồi xếp bằng, bên cạnh hắn là Lôi Thần. Phía trước họ là Nam Tùng nhắm mắt lại. Còn về Sơn Ngân thì ở không xa một mình ngồi, ngẩng đầu nhìn trời, không biết đang nghĩ cái gì.

"Lôi Thần, hãy ngồi sau lưng ta, tu vi của ngươi không đủ, chiến đấu không đủ mạnh mẽ. Hãy để ta mượn khí huyết của ngươi, cũng bảo đảm ngươi bình an." Nam Tùng chậm rãi mở miệng.

Lôi Thần không do dự, lập tức đứng dậy đi tới đằng sau người Nam Tùng, khoanh chân ngồi xuống. Không biết Nam Tùng làm cách gì, chỉ thấy một tầng sáng đỏ hiện ra bao phủ hai người.

Sau đó không ai nói chuyện nữa. Họ đang đợi, chờ truy binh Hắc Sơn bộ lạc đến. Tô Minh im lặng ngồi, tay trái chộp tuyết trên mặt đất, rửa sạch lòng bàn tay trái không có miệng vết thương. Tay trái thật sạch rồi hắn từ trong ngực móc ra một bình nhỏ, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, nắm ở tay trái, nhắm mắt lại.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, bốn tiếng sau, khi thời điểm trăng sáng nhất thì Tô Minh nhắm hai mắt có cảm giác máu đang sôi trào.

"Chúng đến rồi!" Nam Tùng mở miệng.

Tô Minh mạnh mở mắt ra.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí