Cầu Ma

Chương 908: Trở về



Khi Tô Minh đứng dậy thì không gian ảo ảnh yên lặng xuất hiện từng khe nứt, tiếng két két vang vọng. Thế giới giống như mặt gương, ở xung quanh Tô Minh vỡ ra.

Thân hình Tô Minh cũng theo đó thành bốn, năm mảnh, mãi đến khi hóa thành mảnh vụn biến mất trong hư vô mênh mang.

Giây phút thân hình Tô Minh tán đi thì trong không gian mảnh đá đen, đường hầm trong ngọn núi thứ hai, trước cửa sơn môn to lớn, Tô Minh tay phải ấn vào cửa đá, người mạnh run lên.

Đôi mắt từ khép kín chợt mở ra, Tô Minh hít sâu, giống như hồn quay về xác.

Biểu tình của Tô Minh thay đổi, tay phải ấn cửa đá run rẩy khó thể kiềm chế. Tô Minh cảm giác hồn và thân hình vào khoảnh khắc này không phối hợp, cho hắn cảm giác rất xa lạ.

Loại cảm giác này có phần nhỏ là từ xác thjit, nhưng đa phần là vì thời gian lưu động.

Không gian ảo và chỗ này dù khác nhau nhưng Tô Minh là điểm giao thác. Hắn từ không gian tĩnh lặng trở lại đây, thật tự nhiên có loại mãnh liệt không thích ứng.

Tô Minh cúi đầu nhìn tay phải của mình, hắn thấy bàn tay run run. Tô Minh im lặng, nỗi lòng dần ổn định lại, trong mắt lóe tia sáng.

" Không biết ở không gian ảo đã qua bao nhiêu năm, dù nói là tĩnh lặng nhưng trong đó năm tháng lắng động vẫn mang theo tang thương. Tám vạn loại phối phương chuyên môn đối phó quần Đề Đào Thú, ta rốt cuộc luyện chế ra Đề Đào đan! "

Tô Minh hít sâu, mắt nhìn cửa đá, chợt lóe. Tô Minh nhấc chân tiến tới trước, tay phải giơ lên lại ấn vào cửa đá.

Giây phút tay phải của Tô Minh đụng vào cửa đá thì cửa chấn động, bên trên tơ sáng xanh như mạng nhện lấy điểm sáng lam nhạt làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, vào giây phút này nó bỗng co rụt, co đến một điểm thì hóa thành vòng xoáy lam nhạt.

Cùng lúc đó, từng viên đan dược bay ra khỏi vòng xoáy, bềnh bồng trước mặt Tô Minh. Những đan dược này là thật lâu trước kia Tô Minh hiến thế, cũng là hắn ở trong không gian ảo dùng đan dược để thí nghiệm, số lượng vô tận. Nhưng hiển nhiên lần này đan dược xuất hiện không còn là vô tận, chỉ có bao nhiêu đó.

Đối với Tô Minh dù không còn cung cấp vô tận thì cũng không sao, hắn đã tìm ra phương thuốc hoàn mỹ, lần này có thể luyện chế thành công.

Ánh mắt lướt qua những Tô Minh, Tô Minh vung lên tay phải, lập tức lấy ra một viên đan dược, bóp nát nó, chỉ lấy phần vỏ, lại cầm viên đan dược khác bóp nát lấy đi ba phần, cứ như thế, dùng cách phức tạp. Cuối cùng Tô Minh dựa theo phương thuốc thử nghiệm ra, tay bốc lên ngọn lửa, một tiếng đồng hồ sau thành thạo luyện chế ra Đề Đào đan.

Đan dược đỏ thắm như máu, trông thấy ghê người, dường như đó không phải viên đan dược mà là huyết cầu. Đề Đào đan tỏa ra hơi thở tà ác, có mùi ngọn ngào đậm đặc tỏa ra xung quanh.

Mùi ngọt này nếu thoáng ngửi thì sẽ mê say, nhưng nếu hít vài lần thì trong người khó thể ức chế buồn nôn, như muốn ói ra hết mật xanh mật vàng.

"Đề Đào Thú, Tô ta trở về đây. "

Mắt Tô Minh lộ ra sát khí, lắc người, hóa thành cầu vồng chớp mắt rời khỏi đường hầm, rời khỏi ngọn núi thứ hai, rời khỏi mảnh vỡ không gian.

............

Vòng ngoài bên ngoài rìa thần nguyên tinh hải, một mảnh trời sao rực rỡ có ngân hà, từng tiếng rít gào như trẻ sơ sinh khóc nối tiếp nhau, vang vọng tám phương. Nếu có thể từ đây nhìn xuống thì sẽ thấy rõ tồn tại hơn mười vạn Đề Đào Thú, mười mét, trăm mét, thậm chí là ngàn mét. Đề Đào Thú biểu tình điên cuồng, tham lam và máu me. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Có mười ba chiến thuyền bị hơn mười vạn Đề Đào Thú bao vây, trong tiếng gầm rống và điên cuồng, những Đề Đào Thú phát động từng đợt trùng kích mười ba chiến thuyền.

Mấy ngàn tu sĩ ngăn cản chúng nó, khuôn mặt họ mỏi mệt, mang theo vết thương nặng nhẹ khác nhau, nhưng họ không hề lùi bước mà cắn răng cố chống. Dù cho tu vi sắp tiêu hao hết, dù cho pháp bảo đã toái, dù cho không còn hy vọng.

Nhưng bọn họ còn đứng đó.

Minh Ân Cửu Lão, chín ông lão vốn nhắm mắt giờ đều mở ra, ánh sáng trắng toát ra từ mắt họ. Tu vi của chín ông lão đều tới hậu kỳ vị giới, họ vòng quanh chín hướng mười ba chiến thuyền, hết sức chống cự Đề Đào Thú trùng kích.

Nếu như không có chín người họ thì Đề Đào Thú sớm ập tới, nhấn chìm mười ba chiến thuyền và toàn bộ tu sĩ.

Nhưng dù là vậy thì vẫn có Đề Đào Thú từng đợt trùng kích, tu sĩ không ngừng bỏ mình, thân hình của họ bị Đề Đào Thú xé rách, ở trước mặt các tu sĩ cắn xé, phân thây ăn.

Hình ảnh máu me mang theo rung động xen lẫn tuyệt vọng.

Miêu Nữ đã thi triển tốc độ đến cực hạn, dùng tốc độ vòng quanh mười ba chiến thuyền, lần lượt hóa giải nguy hiểm, dùng giết chóc giảm bớt áp lực.

Chiến thuyền thủ hộ bùng phát ra cột sáng có thểp há hủy tất cả, nhưng mỗi lần bắn ra cột sáng đều chỉ có thể phá hủy sương khói Đề Đào Thú, không thể tổn thương thân hình chúng nó.

Dù sao có quá nhiều Đề Đào Thú, số lượng hơn mười vạn nói thì không thấy hùng hồn bao nhiêu nhưng chính mắt thấy thì là vô biên vô hạn.

Phía xa có hai con Đề Đào Thú tám ngàn mét đang gào thét, tỏa ra sương khói ngập trời. Khói như sóng biển thực chất oanh kích tám hướng. Phía trước chúng là Hứa Tuệ có mười bảy cái bóng.

Hứa Tuệ mặt tái nhợt, tu vi của cô rất khó cùng lúc đối kháng hai tồn tại cường đại có thể so với kiếp nguyệt canh. Coi như Đề Đào Thú là mãnh thú, có rất nhiều thần thông không bằng tu vi nhưng hai Đề Đào Thú ngàn mét vẫn mang đến áp lực rất lớn cho Hứa Tuệ.

Hứa Tuệ hoàn toàn rơi vào thế yếu, thậm chí mấy lần gặp hung hiểm. Xem như là hiện giờ miễn cưỡng chống đỡ, nhưng cũng chống đươnc bao lâu. Quan trọng hơn là phía xa, thiên thạch khổng lồ bềnh bồng trên trời sao, Đề Đào Thú vạn mét đứng trên đó, lười biếng ngồi, ánh mắt lạnh băng mang theo châm chọc và đùa cợt xẹt qua Hứa Tuệ và các tu sĩ.

Bên cạnh nó còn có hai con Đề Đào Thú tám ngàn mét, nếu chúng nó cũng ra tay thì Hứa Tuệ rất khó chống lại.

Hứa Tuệ mặt tái nhợt, lòng chất chứa tức giận, không phải hận Đề Đào Thú mà là đối với Tô Minh, cũng chính là Đạo Không.

Lúc trước đối với việc Tô Minh chọn ở lại, chủ động ra tay khiến Hứa Tuệ bất giác thay đổi ấn tượng với hắn, nhưng cô không ngờ tất cả chỉ là giả tạo. Tính cách của Đạo Không không có gì biến đổi, gã vần là kẻ giả nhân giả nghĩa, làm bộ làm tịch. Mặt ngoài lời nói đường đường chính chính, sự thật là lúc lao ra không biết gã dùng cách gì bỗng nhiên biến mất. Dù không có dao động truyền tống nhưng Đạo Không biến mất, trừ bị truyền tống đi thì không còn giải thích nào khác.

Trừ tức giận ra Hứa Tuệ còn có bi thương và thất vọng, cô biết vận mệnh đời cô đã liên kết với Đạo Không, không thể mở ra, cô nhất định sẽ trở thành đạo lữ song tu cùng đối phương. Hứa Tuệ từng muốn thay đổi nhưng không thể thành công, từng muốn sửa đổi Đạo Không nhưng vẫn thất bại. Bây giờ nhìn Đạo Không một mình bỏ trốn, nỗi thất vọng khiến khuôn mặt tái nhợt của Hứa Tuệ lộ ra cay đắng và thê lương.

Tương đối với Hứa Tuệ cay đắng thì tu sĩ trên mười ba chiến thuyền bị bao vây ai nấy im lặng. Họ không rống gầm, không cười khổ mà là im lặng, dùng sinh mệnh chém giết với Đề Đào Thú.

Còn Minh Ân Cửu Lão, người ngoài không biết trong lòng họ nghĩ gì, nhưng họ đôi khi liếc chỗ Tô Minh biến mất, có thể thấy ra nỗi lòng hoặc thất vọng, phức tạp của họ.

Chín người đã rất mệt mỏi, không ngừng chém giết làm họ dù không bị thương nhưng tiêu hao tu vi, ý chí bị hành hạ, phía xa Đề Đào Thú uy hiếp, quan trọng nhất là không có hy vọng mà tuyệt vọng, những điều này trở thành độc dược độc nhất giết chết ý chí của mọi người.

Cách Tô Minh biến mất khoảng một tiếng đồng hồ, trình độ chém giết kịch liệt hơn cả lúc trước, đạt đến đỉnh điểm.

Nếu không có bên ngoài tham gia thì có lẽ họ vẫn có thể chống đỡ tiếp, nhưng phía xa hình như Đề Đào Thú vạn mét đùa chán rồi, vung tay phải. Phút chốc hai con Đề Đào Thú ngàn mét bên cạnh nó ngẩng đầu, nhe răng cười phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, biến thành hai cầu vồng lao hướng mười ba chiến thuyền.

Chúng nó đến, kết thúc lần săn bắn này.

Trong đôi mắt trắng của Minh Ân Cửu Lão lộ vẻ bình tĩnh, đó là sự bình tĩnh nhìn thấu tất cả sinh tử trước khi chết. Người Miêu Nữ run rẩy, cười khổ, cũng chuẩn bị cho cái chết. Sống như thế này không bằng chết đi, nhưng tiếc nuối trong lòng ả không có cách nào lấp đầy.

'Hứa đạo hữu, chúng ta sẽ đốt cháy linh hồn tự bạo, mượn cơ hội này mở ra con đường chạy trốn cho ngươi, đến lúc đó ngươi phải mau chóng rời đi.'

Giọng của Minh Ân Cửu Lão Vu nhânag vọng trong tinh thần Hứa Tuệ.

'Không chỉ có chín người chúng ta, còn có tất cả tu sĩ Đạo Thần Tông và mười ba chiến thuyền đều sẽ tự bạo, để sinh ra đồng quy vu tận, chắc sẽ khiến các ngươi đi được.'

"Tìm thiếu chủ, đừng trách hắn, hắn vẫn còn là con nít, cần rèn luyện và trưởng thành. Chín người lão phu...chúc phúc các ngươi, từ nay thiếu chủ giao cho Hứa đạo hữu. Hắn có chút tùy hứng, hy vọng Hứa đạo hữu bao dung. Tìm hắn, dẫn hắn...về Đạo Thần Tông.'

Hứa Tuệ tinh thần rung động. Minh Ân Cửu Lão luôn phớt lờ cô, mà cô cũng khinh thường chín tu sĩ giống như lão nô, giữa họ chưa từng nói câu nào, nhưng bây giờ chín người này có quyết tâm như vậy, dùng đồng quy vu tận lấy cơ hội cho cô chạy trốn.

Hai con Đề Đào Thú ngàn mét bỗng nhiên tới gần, uy nhiếp ập đến. Ngay khi chín ông lão lựa chọn tự bạo, mười ba chiến thuyền sắp tự hủy tan vỡ tất cả tu sĩ chuẩn bị hết sức lực đồng quy vu tận với Đề Đào Thú thì bỗng nhiên...

Chỗ lúc trước Tô Minh biến mất, ở đó tỏa ánh sáng trắng chói mắt ngập trời. Ánh sáng bùng phát hấp dẫn sức chú ý của các tu sĩ, của Đề Đào Thú, của Hứa Tuệ, của chín ông lão, càng hấp dẫn bốn con Đề Đào Thú ngàn trượng kinh ngạc và Đề Đào Thú vạn mét con ngươi co rút.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí