Cầu Ma

Chương 880: Man Thần đời thứ bốn



Tô Minh thốt lời lập tức khiến tất cả tu sĩ trong phòng đấu giá biến sắc mặt, đặc biệt là ông lão khách khanh và thanh niên gia tộc Thái Từ lộ vẻ không thể tin.

Bọn họ cho rằng Tô Minh là người Ngọc gia, vậy thì Tô Minh cúi đầu dường như tương đương với cùng gia tộc Liệt Sơn Tu kết minh. Mặc dù gia tộc Thái Từ khổng lồ, không quá để ý hai gia tộc trung đẳng liên kết, nhưng hai người dù sao ở trong phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu.

"Thì ra vị đạo hữu này là bạn cũ của gia tộc Liệt Sơn Tu, hiểu lầm...hiểu lầm..." Ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ ho khan, cười ha hả chắp tay hướng Tô Minh.

"Chuyện này là gia tộc Thái Từ ta có sai, hy vọng Ngọc gia và gia tộc Liệt Sơn Tu đừng để ý, ta..." Ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ phản ứng cực nhanh cười làm lành, bày ra bộ dạng yếu thế. Lão nghĩ rằng gia tộc Liệt Sơn Tu sẽ không làm ra hành động tiêu diệt hai người, dù gì không đáng.

Nhưng lão chưa nói xong thì Phong lão đứng trước mặt Tô Minh nhướng mày.

" Ồn ào!" Thanh âm lạnh băng phát ra từ miệng Phong lão, lập tức hóa thành tiếng sấm rền vang vọng trong phòng đấu giá.

Chấn động ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ tinh thần run rẩy, miệng mũi chảy máu, liên tục lùi vài bước, mặt biến trắng bệch.

Thanh niên bên cạnh biểu tình sợ hãi, run rẩy càng lúc càng kịch liệt. Gã sợ, đây là từ khi gã sinh ra, có thể nói là lần đầu tiên thật sự sợ hãi. Gã bỗng vô cùng hối hận, nhưng tất cả đã muộn. Gã không biết gia tộc Liệt Sơn Tu giữ gã lại là có mục đích gì, đến nay gã vẫn không thể tin gia tộc Liệt Sơn Tu dám khai chiến với gia tộc Thái Từ.

"Câu sư phụ dạy trong trời đất này, khung trời này chỉ có một người có thể gọi lão phu, người này lẽ là ngươi, có lẽ... Không phải ngươi." Phong lão nhìn Tô Minh, mặt vẫn mang nụ cười nhưng đáy mắt ẩn giấu do dự, lão không thể đáon ra thân phận của Tô Minh.

Phong lão cảm thấy điều này gần như không thể nào, vì nếu Tô Minh là thân ảnh xạ lão để lại ở Man tộc tìm được người thừa kế thì lão phải cảm ứng sâu sắc mới đúng. Nhưng hiện nay lão cảm ứng Tô Minh tồn tại, nhưng bên trong còn tồn tại uy nhiếp khiến khí huyết của lão sôi trào. Điều này khiến Phong lão nghi ngờ.

"Thử liền biết." Tô Minh lại chắp tay, cúi đầu, đứng thẳng người, tay phải chậm rãi giơ lên, năm ngón chĩa lên như đang hư nắm cái gì.

Mắt Phong lão sáng lên, nụ cười càng hiền lành. Lão cũng giơ tay phải, làm động tác giống y như Tô Minh.

Hình ảnh này hấp dẫn ánh mắt người xung quanh, đặc biệt là tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu nhìn chằm chằm. Khi thấy động tác của Tô Minh và Phong lão giống y như đúc thì họ nghĩ đến lời lão từng nói về đệ tử của mình.

" Khai Dương!" Tô Minh vụt ngẩng đầu, tay phải chộp lên trên. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Phút chốc trong phòng đấu giá dấy lên cuồng phong vô tận, những luồng gió rít gào ngưng tụ trên tay phải của Tô Minh, trông như tay phải biến thành mắt bão. Cuồng phong ở trong tay hắn xoay nhanh, lực lượng bàng bạc khuếch tán ra.

" Khai Dương." Phong lão mỉm cười, cũng phát ra tiếng. Tay phải tùy ý vung, chỉ thấy một phong tuyền giống y như mắt bão của Tô Minh xuất hiện trong bàn tay phải của lão.

Hai người cùng tiến lên một bước, chớp mắt gần nhau.

*Ầm!*

Tiếng nổ điếc tai khoảnh khắc quang quẩn tám hướng, là va chạm giữa Khai Dương cùng Khai Dương, đó là Phong Man đời thứ nhất luận bàn với Phong Man đời này, là trắc nghiệm giữa người thừa kế cùng người nhận thừa kế.

Trong tiếng nổ, Tô Minh thụt lùi hơn mười mét, mắt sáng ngời nhìn Phong lão cách mấy chục mét, giơ lên tay phải đánh ra một đấm hướng không khí bên trên phòng đấu giá. Nắm đấm đánh ra, hắn vọt tới trước. Thân thể Tô Minh không lao theo đường thẳng mà là hắn xoay tròn, từng vòng từng vòng. Thân thể Tô Minh xoay tròn khiến người không thể đếm được số lượng, tầng tầng cuồng phong phát ra tiếng rít gào, lấy thân thể của hắn làm trung tâm dựa theo hướng của hắn xoay nhanh.

Cùng lúc đó, khí nóng tản ra trên người Tô Minh theo xoay tròn, cuốn vào vòng xoáy gió, khuếch tán bốn phía. Chính lúc này, trên đầu Tô Minh, một đấm hắn đánh ra không biết tại sao dẫn động nhiều khí lạnh. Khí lạnh và khí nóng bên dưới lấy gió xoay tròn làm trung tâm một cái lên, một cái xuống, va chạm vào nhau. Tiếng nói của Tô Minh và tiếng gió cùng phát ra.

"Táng... Âm! "

Phong lão cười to, tiếng cười vui vẻ từ tận đáy lòng. Lão giơ lên tay trái tùy ý vung ở đỉnh đầu, lập tức trên đầu lão lấy tay trái làm trung tâm, khí lạnh tỏa ra ngoài. Tay phải của lão vung bên dưới, có khí nóng từ tay phải tỏa ra. Hai tay lão hợp lại trước mặt, nóng lạnh giao nhau, gió...nổi lên!

"Táng âm của người còn chưa đủ lượng, chỉ nắm giữ sơ sơ, chưa cảm ngộ đến tinh tùy, xem ra ngươi không nghiêm túc tu hành." Hai tay Phong lão hợp lại, gió rít gào.

" Xem kỹ, đây mới là... Táng Âm! "

Đôi tay hợp lại của Phong lão tách ra, cùng lúc đó một quả cầu gió xoay tròn sinh ra trong đôi tay. Phong lão đẩy tới trước, phong cầu lao hướng Tô Minh, khoảnh khắc va chạm với lão tố mà hắn thi triển Táng Âm hình thành.

*Bùm bùm bùm!*

Liên tục ba tiếng nổ chấn động nguyên phòng đấu giá, thân thể của Tô Minh trong ba tiếng nổ mỗi lần lùi hơn mười mét. Ngoài người hắn gió Táng Âm đều tan vỡ, bị phong cầu Phong lão đẩy ra hủy diệt hết. Phong cầu đến trước mặt Tô Minh, nhưng nhìn tình hình thì không có ý định tổn thương hắn, sắp đụng tới trán hắn thì tự động tan biến, hiển nhiên là Phong lão hơi bất mãn về Ly Phong Tam Thức của Tô Minh nên dạy cho bài học. Giống như trưởng bối thấy vãn bối không chăm chỉ tu hành thì trừng phạt một chút.

Tô Minh mắt chợt lóe, hắn là Phong Man nhưng thân phận khác là Man Thần đời thứ bốn, còn có một thân phận nữa là Ách Thương phân thân trong khung trời thiên địa, hắn còn là tộc nhân dòng chính Tố Minh tộc.

Các thân phận trừ Phong Man ra còn lại không cho phép Tô Minh mặc kệ phong cầu rơi vào trán mình. Vậy nên mắt chợt lóe, Tô Minh không hề lùi, khi phong cầu tới gần thì mắt hắn bỗng xuất hiện Nhật nguyệt tinh thần, xuất hiện một mảnh phù văn thần nguyên, dung hợp dẫn động Tô Minh dung nhập vào trong Nhật nguyệt tinh thần huỹen của hắn, lực lượng kỳ lạ đến từ Tam Môn Đạo Thiên.

" Ở trạng thái bình thường thì vãn bối không thể thi triển Ly Phong, nhưng khi thần thông của ta phối hợp thì có thể thi triển một loại thuật pháp tương tự như Ly Phong!" Tô Minh bình tĩnh nói, nhật nguyệt trong mắt hắn sáng rỡ.

*Ầm!* một tiếng, lấy Tô Minh làm trung tâm, ánh sáng nhật nguyệt rực rỡ, dưới chân của hắn xuất hiện từng điểm ngôi sao. Mấy ngàn người trong phòng đấu giá tinh thần rung động, tầm mắt biến mơ hồ có ảo giác trời đất đảo ngược, bị cưỡng ép kéo vào không gian nào đó.

Thé giới mỗi người trông thấy là khác nhau, căn cứ ký ức trong đầu họ không muốn nhớ lại nhất sáng tạo ra thế giới, mọi người đều không thể khống chế rơi vào.

" Nhật nguyệt tinh thần, ly phong." Tô Minh khẽ nói.

Phong cầu trước mắt hắn chợt khựng lại, cách Tô Minh chỉ vài tấc nhưng dường như biến thành chân trời cách biệt, không thể vượt qua.

Ly Phong thật sự là khiến thế giới mình ở, vì mình là thủy tổ của gió nên có thể một ý nghĩ làm nguyên khung trời không tồn tại gió.

Như một thế giới.

Tô Minh không làm được điều này, nhưng hắn dùng Nhật nguyệt tinh thần huyễn, phối hợp lực lượng kỳ lạ của Tam Môn Đạo Thiên, có thể tạo ra một thế giới ảo. Trong ảo thuật thế giới này hắn có thể khiến nơi đây không có gió.

Nếu chỉ là như vậy thì ảo thuật chính là ảo thuật, tất cả rốt cuộc là giả. Nhưng lực lượng tồn tại trong Tam Môn Đạo Thiên là thứ cho đến nay Tô Minh vẫn không thể hoàn toàn nắm giữ, thăm dò rõ ràng, nó là lực lượng kỳ lạ có thể biến hư thành thật, khiến ảo cảnh trở thành chân thực.

Như vậy là ảo cảnh của Tô Minh không phải toàn bộ hư ảo, nó tồn tại một tia chân thật.

Điều này quyết định bởi trọng điểm ảo cảnh thật giả, không do Tô Minh mà là mấy ngàn người trong ảo cảnh, bọn họ chỉ cần hơn phân nửa tin ảo cảnh là thật thì nó chính là chân thật!

Tất cả điều này nói thì huyền diệu nhưng sự thật là Tô Minh vẫn đang trong quá trình lần mò thuật này. Có thể nói bây giờ là hắn lần đầu tiên thi triển ra. Tô Minh không thể kéo dài thuật này lâu, lệ quỷ xứng tượng nói ba giây, không biết có phải là trùng hợp, hắn thi triển thuật này chỉ giữ được ba giây.

Thời gian ba giây khoảnh khắc kết thúc, thế giới ở trước mắt mỗi người đều tan vỡ. Khi tất cả hồi phục lại, người ở chỗ này biểu tình mờ mịt, chỉ mình Phong lão là mắt sáng ngời nhìn Tô Minh. Phong cầu trước mặt Tô Minh biến mất.

"Đây là một loại thuật Ly Phong khác mà lão phu chứng kiến. Ngươi không tệ, rất khá. Đại đạo vô thường, tồn tại nhiều biến đổi, không phải nói chỉ có cảm ngộ của lão thu mới chính xác, mà là thích hợp nhất chính mình, đó là con đường chính xác nhất. Ngươi thay đổi Ly Phong, rất khá!" Phong lão mặt lộ nụ cười, cười rất vui vẻ, đã mấy vạn năm lão không vui sướng đến như vậy.

Phong lão cười cười lắc đầu, bỗng biểu tình nghiêm túc, thụt lùi vài bước nhìn chằm chằm Tô Minh, chậm rãi chắp tay cúi gập người hướng hắn.

"Phong Man Man tộc, kính bái...Man Thần! Không biết người là Man Thần đời thứ mấy? "

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí