Cả đời người có ngắn có dài, có huy hoàng có suy sút, những đạo lý này Tô Minh không hiểu. Hắn chỉ biết mình phải làm như vậy, bộ lạc là quê hương của hắn.
Đánh ra một quyền kia, tay phải Tô Minh phát ra thanh âm bùm bùm, đó là tiếng xương cốt của hắn không thể thừa nhận, là tiếng máu thịt bị xé rách. Đánh ra một đấm đụng vào cửa phòng, tiếng chấn kinh thiên động địa, như khiến bầu trời biến đổi, gió tuyết chợt ngừng.
Cửa phòng lấy tốc độ mắt thường trông thấy tan rã từng tấc, hóa thành vô số mảnh vụn như là bị bão tố quét qua, tựa lá cây bay ra ngoài.
Tiếng chấn quanh quẩn tám phương. Khoảnh khắc cửa phòng triệt để vỡ ra, bên ngoài Man Tượng băng tuyết cũng hiện vô số vết rạn nhưng không nổ theo cửa phòng đã nát.
Giờ đây ở trước mặt Tô Minh, không có cửa phòng chỉ có mảnh vụn tràn đầy trên mặt đất. Nhưng giữa hắn và bên ngoài là Man Tượng băng tuyết đầy vết rạn vẫn bềnh bồng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, hóa thành tầng chụp vô hình, không tan vỡ.
Dường như cửa phòng chỉ là chống đỡ tầng vô hình này, mới khó đánh ra như vậy. Hiện tại cửa phòng vỡ, lộ ra phong ấn chân chính!
Ánh sáng không chói mắt, cũng không ảm đạm, hiển nhiên nó vẫn rất cường đại.
Tô Minh không lộ ra ngoài ý muốn. Hắn sớm đã suy đoán được, phong ấn của A Công không dễ phá vỡ như vậy, gần như khi cửa phòng vỡ lộ ra tầng chụp, Tô Minh tiến lên một bước. Một sợi máu từ người hắn tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, nhìn thoáng quá thì khi Tô Minh hành động ánh sáng đỏ như bộc phát, lần nữa đánh ra một đấm.
Một đấm này như rơi ở hư không, trên thực tế là đánh vào tầng sáng vô hình, nó mạnh run lên, ánh sáng vẫn còn đó.
Tô Minh đỏ mắt không ngừng đánh, chốc lát sau tầng sáng biến ảm đạm đến cực hạn, khóe miệng Tô Minh tràn ra máu tươi lùi ra sau vài bước. Hắn nâng lên tay phải, nhìn chằm chằm tầng sáng nhưng tay phải chém hướng chỗ trống phía bên phải!
Trảm Tam Sát!!!
Thuật này là Man thuật mạnh nhất trong Ô Sơn bộ lạc, nghe nói truyền lưu từ mấy trăm năm trước từ Ô Sơn bộ lạc chân chính!
Muốn thi triển thuật này, điểm quan trọng không phải tu luyện, thậm chí cách tu luyện thuật này cực kỳ đơn giản. Rất sớm trước kia Tô Minh đã thường ở trong đầu vẽ ra thuật này, nhưng vì không có hai trăm sợi máu nên cứ không thể phát huy.
Thuật này khó ở chỗ yêu cầu sợi máu, chỉ có đạt tới hai trăm sợi máu mới tiến hành trảm thứ nhất được! Hiện giờ sợi máu của Tô Minh là hai trăm bốn mươi ba sợi, đạt đến tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh, thuật Trảm Tam Sát luôn tồn tại trong đầu hắn, lần đầu tiên bị phát động ra!
Trảm Tam Sát, trong thái tuế sát dã! Cho nên là Tam Sát, lại xưng là Tam Sát!
Trong thời đất, tuyệt thai dưỡng tam phương, tuyệt là kiếp sát, thai là tai sát, dưỡng là tuế sát! Cho nên xưng là tam thuật kiếp sát, tai sát, tuế sát!
Thuở ban đầu Ô Sơn bộ lạc không biết từ đâu được thuật này, nghiên cứu sâu thì toàn tộc chấn kinh. Trong thiên địa lúc nào cũng tồn tại chỗ Tam Sát. Nhưng Tam Sát hư vô khó nắm bắt, không nhìn tới, chạm không được. Sự tồn tại của nó, có lẽ có, cũng có lẽ…không.
Nhưng trải qua Ô Sơn bộ lạc thời cực mạnh không ngừng nghiên cứu, dần tìm ra quy luật. Mỗi ngày không đúng giờ, hư vô Tam Sát sẽ ở vị trí khác nhau, lấy này phát động là thuật Ô Sơn năm đó tiếng tăm vang tám hướng, Trảm Tam Sát!
Trí giả của Ô Sơn bộ lạc cho rằng, trời đất có quy luật riêng, Tam Sát là một phần của nó nhưng nó đích thực tồn tại. Tất cả lực lượng đều tồn tại trong quy luật này. Nên một khi quy luật bị phá vỡ sẽ phát ra uy lực mạnh mẽ khó tin.
Còn về uy lực lớn nhỏ, dù là Ô Sơn bộ lạc cũng không thể nghiên cứu ra cụ thể. Thuật này có chút quái dị, đôi khi uy lực kinh người, đôi khi bình thường. Nhưng dù thường thường thì cũng đủ giết người!
Vậy nên lưu truyền lại thuật Trảm Tam Sát khá thô ráp, bất cứ ai chỉ cần đủ sợi máu là thi triển được. Nhưng có thể chân chính sử dụng tinh túy thuật này gần như không có.
Đây là loại lực lượng tộc nhân Ô Sơn bộ lạc không thể phân tích. Họ chỉ có thể mượn, không cách nào nắm bắt. Thậm chí năm ấy một vị Man Công Ô Sơn bộ lạc từng để lại lời nói, ai có thể chân chính khống chế Tam Sát, là có thể nắm giữ quy luật tám phương!
Hiện tại Tô Minh chính là như thế. Hắn nâng lên tay phải chém phía bên phải là bởi vì đêm khuya này, theo nguyên lý của Trảm Tam Sát, bây giờ Tam Sát quy luật trong trời đất là ở phương bắc!
Bên phải Tô Minh chính là hướng bắc! Khoảnh khắc tay hắn chém xuống, một sợi máu chồng chất trên người hắn nở rộ ánh sáng đỏ chói mắt. Sợi máu ở trong ánh sáng quái dị động đậy, dựa theo lực lượng truyền thừa Tô Minh mới có được, vòng quanh cánh tay phải chín vòng, thuận theo bàn tay rời khỏi thân thể, dung nhập vào hư không.
Đây chính là điểm quan trọng vì sao Trảm Tam Sát nhất định phải có hai trăm sợi máu. Bởi vì thuật này quái dị như thế, sợi máu sẽ chớp mắt rời khỏi người, nếu khí huyết không đủ thì khó thể hoàn thành.
Giây phút này Tô Minh có cảm giác kỳ lạ, dường như phía bên phải biến hư vô, tất cả cảnh vật đều biến mất, trở thành trống rỗng. Mình chém một cái, lấy sợi máu làm lưỡi kiếm chém trong hư không, như tách đôi nước bùn.
Đây thật là cảm xúc kỳ dị, hắn không hiểu rõ vì sao như thế, hắn biết chỉ có thực hành!
Chém xuống một cái, cảm giác kỳ lạ kia bỗng chốc biến mất, tất cả hồi phục bình thường. Nhưng cùng lúc đó, luồng sáng ảm đạm trước mặt Tô Minh bỗng chốc mạnh rung lắc. Nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy rõ, run rẩy không chỉ là luồng sáng, mà lấy Tô Minh làm trung tâm, xung quanh hắn đều đang lung lay.
Cho dù là vậy, sau khi luồng sáng hết run thì nó vẫn còn đó, tựa như tất cả hành động của Tô Minh đều không đem lại tác dụng gì nhiều. Đây dù sao là phong ấn A Công bố trí, độ mạnh của nó không phải chút thảo dược và Man Huyết có thể phá mở!
Thân thể Tô Minh mạnh rung lên. Đây là lần đầu tiên hắn thi triển thuật Trảm Tam Sát. Lấy tu vi như hắn chỉ có thể chém nhất sát, uy lực quái dị khiến tinh thần hắn chấn động. Nhưng khi thấy luồng sáng kia thì vẻ mặt hắn tuyệt vọng tận đáy lòng. Hắn nghĩ rằng đã dùng tất cả các cách, mà luồng sáng kia vẫn như khe rãnh giữa trời và đất, khiến người thấy nhưng không cách nào vượt qua.
Mặt Tô Minh tái nhợt, mất hết sức lực lùi ra sau một bước lại một bước.
Gần như cùng lúc đó, khi Tô Minh lùi lại, mặt hắn chợt thay đổi, rõ ràng cảm nhận được đất dưới chân đang chấn động.
Phương xa bên ngoài Phong Quyến bộ lạc, trên thảo nguyên, Phong Quyến Sơn bị phong ấn, giờ phút này phía trong khói đen vang lên tiếng dã thú gầm. Tiếng gầm lộ ra sự phẫn nộ, cùng với âm thanh đó, không gian bị phong ấn đột nhiên kịch liệt chấn động. Oành một tiếng, một khe hở lớn bị xé rách, bên trong lộ ra Phong Quyến Sơn đứng thẳng tận trời.
"Chẳng phải đã bị lão phu từ bên trong mở ra!" Trong tiếng dã thú gầm, truyền ra giọng nói âm trầm.
Khoảnh khắc núi lộ ra, theo không gian bị xé rách, dường như phong ấn bị xúc động, ngay sau đó, thành đá Phong Quyến phía xa, mặt đất toàn thành bỗng chấn động.
Vị trí thành đá xây dựng cùng với phong ấn của Phong Quyến Sơn có sự liên hệ kỳ lạ. Hiện giờ phong ấn ngọn núi bị cưỡng ép mở ra, xúc động liên hệ này, khiến thành đá chấn động, làm tinh thần mọi người rung động.
Theo thành đá chấn động, Tô Minh ở trong phòng rõ ràng cảm nhận được rung động ngày càng mạnh, đến cuối cùng gần như mặt đất trồi lên. Tô Minh lập tức thấy phong ấn của A Công lần đầu tiên xuất hiện ảm đạm!
Hắn nâng cao tinh thần, gầm một tiếng, hai mắt dần có bóng trăng. Nhưng hôm nay gió tuyết giăng đầy, không thấy trăng, trong mắt Tô Minh bóng trăng lại càng rõ ràng hơn.
Giây phút mắt Tô Minh có bóng trăng thì hắn vọt lên, xông thẳng tới tầng sáng. Trong động đất, tầng sáng càng thêm ảm đạm.
Chốc lát sau, khi động đất lớn đến cực độ, thành đá như sắp tan vỡ thì tầng sáng oành một tiếng vỡ hơn phân nửa, ánh sáng hoàn toàn tối đi, xem bộ dạng như sắp vỡ nát. Giờ phút này, thân thể Tô Minh mềm nhũn, nhưng rất nhanh, bên trái trống rỗng chợt lóe ánh sáng đỏ, như có sợi chỉ đỏ tự dưng xuất hiện chui vào tay phải của hắn. Trên người hắn, sợi máu do hai trăm bốn mươi ba sợi chồng chất thành một lần nữa xuất hiện.
Huyết Lân Mâu trên cánh tay phải biến hóa ra, hình thành con chim điêu màu đỏ thét một tiếng xông hướng tầng sáng.
Oành một tiếng vang tận trời, tầng sáng run rẩy bị chim điêu tấn công đã tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ nhỏ. Man Tượng băng tuyết hoàn toàn vỡ vụn, hóa thành bông tuyết bay tứ tán lên trên trời, va chạm với bông tuyết khác hóa thành một chuỗi tiếng đùng đùng vang vọng không ngừng.
Tô Minh đã đánh vỡ phong ấn!
Cơ thể hắn run rẩy, phun ra ngụm máu, rơi trên mặt đất nhìn thấy ghê người. Sợi máu do hai trăm bốn mươi ba sợi chồng chất thành bây giờ biến nhạt, giống như không ổn định, tán loạn ẩn nấp trong người Tô Minh.
Tô Minh mặt mày bơ phờ, toàn thân đẫm máu, tóc tai bù xù. Nhưng đôi mắt hắn vẫn lấp lánh tia sáng, tia sáng này là cố chấp, kiên quyết!
"Ta xông ra rồi! Phải dùng tốc độ nhanh nhất trở về bộ lạc!!!" Tô Minh hít sâu.
Hắn biết, lần này xông ra được chủ yếu là vì động đất quái dị mới rồi. Nhưng hôm nay hắn không kịp nghĩ nhiều, cơ thể mạnh xông tới trước, nhanh đến mức hóa thành cầu vồng xẹt trên mặt đất.
Điểm mạnh nhất của Tô Minh là tốc độ. Trước khi hắn thành Man Sĩ đã rất nhanh nhẹn, hiện giờ có Ngưng Huyết cảnh tầng thứ bảy, tốc độ nhanh đến kinh khủng.
Hắn lao ra chỗ Ô Sơn bộ lạc cư ngụ, lao ra con đường, trực tiếp nhảy lên tường thành đá. Hiện giờ hắn nóng lòng như có ngọn lửa bùng cháy, khiến hắn không ngừng thúc đẩy mình nhanh hơn, nhanh hơn nữa!!!
Liên tục bộc phát, bởi vì trước đó hắn hấp thu một giọt Man Huyết, cùng với rất nhiều chất lỏng La Vân Diệp khiến người khó tin, vậy nên hiện giờ trên người Tô Minh bị A Công thi triển thuật ẩn giấu tu vi đã xuất hiện sơ hở, khiến tu vi tựa như nước lũ phá băng, không thể che giấu hết.
Tuyết trên trời nếu trước kia nhiều bao nhiêu thì giờ rơi ít ỏi bấy nhiêu. Dường như bão tuyết đã tới tận cùng, trăng trên cao sắp lộ ra.
Mặt đất ánh bạc, nhưng đêm nay ánh bạc không xinh đẹp mà lộ ra sát khí. Phía chân trời mơ hồ xuất hiện vệt trắng, dường như ngày mới sắp đến.
Chỉ là đêm tối trước khi bình minh đến, không biết khi nào mới biến mất.
Toàn bộ thành đá hiện giờ xôn xao. Rất nhiều tộc nhân đều ra ngoài, mang theo sợ hãi và mờ mịt. Họ không biết xảy ra chuyện gì, thậm chí hiện tại từng gian phòng bỗng sụp đổ như là tận thế.
Tô Minh không có thời gian quan tâm những thứ này. Hắn vội vàng chạy. Giây phút hắn nhân lúc loạn nhảy ra tường thành đá thì sự nguy hiểm bao trùm lấy hắn.
"Ngươi không thể đi!" Vang lên giọng nói lạnh lùng.
Tô Minh tạm dừng bước, góc tối đi ra một người.
Người này mặc đồ đỏ, giống như là ngọn lửa tổn thương người khác, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra sự kiêu ngạo, chính là Diệp Vọng!
"Theo lệnh Man Công, tối nay bất cứ tộc nhân Phong Quyến nào đều không thể rời khỏi Phong Quyến Thành! Ngươi rất mạnh, nhưng hơi thở rất hỗn loạn, ta phụ trách khu vực này, ngươi…không phải đối thủ của ta." Diệp Vọng bình tĩnh nhìn Tô Minh, chậm rãi nói.
Tô Minh mạnh xoay người nhìn Diệp Vọng, hai mắt tràn ngập tơ máu lộ ra dữ tợn và điên cuồng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
Ánh mắt rơi vào người Diệp Vọng khiến y chấn động tinh thần. Ánh mắt này, y thấy hơi quen…