Lời vừa thốt ra, hai người nam nữ trên trời lập tức biến sắc mặt, lộ ra khó tin.
"Không phải cô!? Không lẽ chỗ này còn có người hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh khác!?"
"Nói vậy là lúc trước ta nhìn thấy, bao gồm chân thân Khai Trần đều là người khác dẫn động!? Cái này, cái này…"
Hai người hít ngụm khí lạnh, họ bỗng nhiên hiểu vì sao vừa lên tiếng thì xung quanh lập tức biến im lặng.
"Không phải cô thì là ai?"
"Ai có thể tại Ngưng Huyết đạt đến hoàn mỹ, dẫn động chân thân Khai Trần, được phong làm Thần Tướng Khai Trần!"
Đối mặt câu nói lộ rõ rung động của hai người trên trời, Hàn Phỉ Tử im lặng lát sau nhẹ giọng nói.
"Là một người lạ, hắn lấy Ngưng Huyết cảnh hoàn mỹ Khai Trần, luyện hóa sét làm bảo vật bổn mệnh, lấy đi chuông Hàm Sơn. Tư Mã Tín từng mượn xác đến đây nhưng không thể ngăn cản…"
Lời nói rất nhẹ nhưng rơi vào tai hai người thì tựa sét đánh, khiến hai người hơi thở rối loạn, dường như không thể tin tưởng biến đổi trái ngược này.
"Tư Mã sư huynh cũng đến? Không thể ngăn cản…người này là nam hay nữ? Lấy bao nhiêu sợi máu Khai Trần?" Người đàn ông họ Trần lập tức hỏi.
Người phụ nữ bên cạnh khi nghe đến ba chữ Tư Mã Tín liền hít ngụm khí, biểu tình kính sợ, trong kính sợ còn có sợ hãi.
"Là một thanh niên…còn về mấy sợi máu thì ta không biết." Hàn Phỉ Tử bình tĩnh nói.
"Trên chín trăm chín mươi lăm sợi!" Một thanh âm già nua phát ra từ miệng ông lão họ Lưu. Bây giờ ông thu lại tầm mắt nhìn bầu trời, xem hướng vị trí chuông Hàm Sơn vốn ở đó.
"Thật giỏi một thiên tài bố y!" Ông lão cười ha hả, vẻ mặt rất thích thú, có chút thoải mái, hai mắt nhìn phương xa, chỗ đó chỉ mình Phổ Khương Man Công biết là nơi Tô Minh biến mất.
Trong tiếng cười, mặt ông lão hồng hào nghiêng đầu nhìn Nhan Trì Man Công đứng trên núi. Ánh mắt hai người giao nhau, bà lão nhắm mắt lại.
Ông lão không nói lời nào, bước hướng chỗ Tô Minh rời đi, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng. Từ lúc ông đến tới khi rời đi, trừ liếc bà lão Nhan Trì bộ lạc một cái ra, ánh mắt đều tập trung từng vị trí Tô Minh đã đi qua.
Mãi đến khi ông lão rời đi thì hai người nam nữ mới tỉnh táo lại, im lặng bay hướng núi Nhan Trì.
Hàn Thương Tử mắt lộ tia sáng kỳ lạ, trong mắt có mong chờ và kích động. Nhìn hướng ông lão đi xa, cô mơ hồ đoán được điều gì đó.
Sự việc Hàm Sơn Thành đã kết thúc. Khi đến thì Tô Minh Ngưng Huyết, khi đi hắn đã Khai Trần!
Thân thể bay nhanh, đây là lần đầu tiên hắn dựa vào tu vi bay trên trời. Nhưng bây giờ Tô Minh không có hưng phấn mà biểu tình nghiêm trọng. Nguồn: http://truyenfull.com
Hắn nhanh chóng rời đi trừ việc chọn nơi bí ẩn để vẽ Man Văn ra, còn vì rung động bảo vật bổn mệnh bị luyện hóa trong người.
Lại thêm có liên quan đến việc hắn phát hiện hai hơi thở nhanh chóng bay tới Hàm Sơn Thành.
Bây giờ trạng thái của hắn chưa ổn định, cho nên suy tư xong lựa chọn tránh né.
Một đường Tô Minh chạy bằng tốc độ cao nhất, mấy ngày sau trước mặt hắn xuất hiện núi sâu mênh mông. Chỗ này cực kỳ yên tĩnh, hiếm thấy bóng người. Ở giữa không trung, Tô Minh cúi đầu liếc nhìn, thân thể tựa sao băng rơi xuống, biến mất trong rừng.
Một chỗ nào đó trong dãy núi vô tận, ánh sáng xanh hiện ra, Tô Minh bình tĩnh đứng đó, nhìn kiếm nhỏ xanh đằng trước bay nhanh đào ra một cái động phủ, hắn đi vào trong.
Khoảnh khắc hắn đi vào động phủ, một khối đá to trước đó bị đào ra hóa thành cửa, chặn động phủ.
Trong động phủ tối đen, Tô Minh nhìn xung quanh, tay phải đụng ngực, lập tức trong tay lấp lóe ánh sáng đỏ, hiện ra một tấm da thú rơi trên mặt đất, thoáng chốc nó hóa thành bãi cỏ đỏ phủ lên mặt đất trong động.
Mở ra Khắc Ấn Thuật, kiếm nhỏ xanh bay mé bên cửa đá, tùy thời cảnh giác.
Hòa Phong bị Tô Minh ép ra khỏi người, đứng một bên cung kính cúi đầu hướng Tô Minh, biểu tình cảm kích.
Mấy ngày trước khi Tô Minh lấy đi chuông Hàm Sơn thì gã đã thức tỉnh, tận mắt thấy Tô Minh một kiếm lấy mạng Huyền Luân. Sau khi cừu đã báo, gã càng sợ Tô Minh nhiều hơn, loại kính sợ này khắc sâu vào linh hồn. Gã không thể tưởng tượng nổi tu vi cỡ nào mới có thể một kiếm giết Khai Trần!
"Phối hợp với thanh kiếm này, canh giữ cho tốt!" Tô Minh ngồi xếp bằng, liếc Hòa Phong một cái.
Hòa Phong lập tức gật đầu, biểu tình càng cung kính hơn, thậm chí bản năng nịnh nọt liên tục bảo đảm.
Không thèm để ý Hòa Phong, Tô Minh hít sâu, vẻ mặt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng rất nặng nề. Nhắm mắt lại, hắn cảm nhận người mình hiện giờ không có sét, nhưng chỉ cần điện đất và điện trời bị luyện hóa trong nội tạng va nhau lập tức sẽ xuất hiện tia chớp.
Đây chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là khoảnh khắc tia chớp xuất hiện trong người, Tô Minh lần nữa nhìn thấy thứ lúc trước khiến hắn rung động!
Vật đó là chân thật, nhưng chỉ chân thật trong chớp mắt xuất hiện tia chớp, sau đó hóa thành lực lượng sét hư vô tản ra ngoài cơ thể.
"Mình luyện rõ ràng là sét, rõ ràng là điện đất và điện trời, rõ ràng là hai thứ dung hợp sinh ra uy lực. Sao lại xuất hiện vật đó được!" Hiện giờ Tô Minh không thể kiềm nén rung động được nữa, ngây ngốc quan sát trong người mình.
Thật lâu sau, Tô Minh mở mắt ra, lộ suy tư. Chốc lát sau, hắn lại nhắm mắt, nội tạng tỏa ra điện đất người ngoài không nhìn thấy, cùng lúc đó, điện trời trong đầu hắn chảy xuống.
Hai bên va chạm, *oành* một tiếng, thân thể Tô Minh lập tức tỏa ra nhiều tia điện, khiến Hòa Phong ở một bên kinh hô liên tục lùi ra sau, ánh mắt nhìn Tô Minh đầy sợ hãi.
Khoảnh khắc hai thứ đó va chạm, Tô Minh rõ ràng nhìn thấy bảo vật bổn mệnh của mình!
Đó là một khối đen hình đỉnh có chín lỗ!
Đây mới là bảo vật bổn mệnh chân chính của hắn. Còn về sét, tia chớp chỉ là sau khi hóa ảo ảnh lộ ra ngoài. Chỉ có khối đen hình đỉnh chín lỗ này mới là khí Khai Trần thực chất!
"Đây là cái gì…" Tô Minh vẻ mặt mờ mịt, vật này ở trong người hắn nhưng chỉ tồn tại trong giây lát liền biến mất, không thể nắm bắt.
Hắn sờ mảnh vỡ có cùng màu sắc đeo trên cổ. Hắn nghĩ tới ngọn núi nhặt được mảnh vỡ này, trong trí nhớ thì tại đó cũng trông thấy qua loại tia chớp lam.
"Trừ phi…nhưng không giống lắm." Tô Minh thì thào.
Đang lúc hắn mờ mịt suy nghĩ thì không biết rằng, trên bầu trời ngoài động có một ông lão chầm chậm đi đến. Ông lão này chính là người họ Lưu tại Thiên Hàn tông, trên mặt có mong chờ, đứng đó nhìn mặt đất.
"Lão phu cả đời chỉ thu hai đệ tử nhưng đều không thể kế thừa y bát của ta. Ta từng để ý Tư Mã Tín, nhưng người này tâm tính không tà mà như quỷ, không phải lựa chọn tốt nhất. Ta muốn chọn là tà, là loại đảo điên!" Ông lão thì thào, nhìn một chỗ trong núi sâu liên miên, biểu tình càng thêm mong chờ.
"Ngươi, có thể trở thành đệ tử của ta hay không…vậy phải xem tạo hóa." Ông lão khoanh chân ngồi giữa trời, nâng lên tay phải chỉ hướng dưới đất.
"Tiền Man ngôn, Thiên Cổ Nhất Tạo! Cấp, chậm, đến!" Ông lão nói xong mở mừng mắt, trong mắt tràn đầy vô số tơ máu, khiến cả người ông bây giờ trông khác với bình thường. Đầu tóc bạc không gió tự bay phấp phới, màu tóc cũng biến đổi, tựa như hoàng hôn liên miên không dứt, chớp mắt thành mái tóc đỏ.
Tóc đỏ bay bay, khiến ông lão giống như Tà Man, mặt nổi gân xanh, bộ dạng cực kỳ đáng sợ. Sau lưng ông như ẩn như hiện ảo ảnh, ảo ảnh đó rõ ràng là một biển máu. Sâu trong biển máu có một pho tượng đá, không thấy rõ hình dáng nhưng có tà khí kinh khủng khuếch tán.
Tu vi ông lão vốn chỉ cỡ sơ kỳ Tế Cốt, giờ phút này cũng giống vậy, nhưng khí thế tà khí kia đủ khiến người tu vi cao hơn ông phải chấn động tinh thần.
"Ngươi có thể trở thành đệ tử của Thiên Tà Tử ta không thì xem hôm nay!"
Ông lão nâng lên tay phải, ở giữa trời vẽ một hình cung mạnh rơi xuống đất. Vừa rơi xuống mặt đất không rung động nhưng cho người ảo giác đất rung núi chuyển, như chồng chất giữa tĩnh và động, khiến người không phân rõ.
Tô Minh ở trong động sâu trong rừng, bây giờ chẳng chút phát hiện. Ý thức của hắn ngưng tụ trong người, nhìn bảo vật bổn mệnh từ chân thực chuyển thành hư ảo, thuận theo tán ra ngoài người, hình thành tia chớp lượn lờ.
"Thôi, việc này nghĩ không ra…" Tô Minh mở mắt ra, biểu tình dần biến bình tĩnh.
"Bây giờ cần phải vẽ Man Văn thuộc về mình. Man Văn của mình sẽ là cái gì nhỉ." Tô Minh thì thào. Cường giả Khai Trần đa số khi chưa Khai Trần đã có Man Văn hư ảo, sau khi Khai Trần sẽ vẽ xuống khiến nó trở thành thực chất.
Nhưng có một số người không biết Man Văn bản thân, cần một lần linh cảm tự nhiên vẽ ra.
Tô Minh là loại người này.
Hắn ngồi xếp bằng lặng lẽ vận chuyển khí huyết. Khí huyết này không phải sợi máu sinh ra, bên trong ẩn chứa khí thế Khai Trần, khi di chuyển thì Tô Minh chìm trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, như là minh tưởng. Đôi tay đặt tại đầu gối, nâng đầu lên, nhắm mắt lại, tóc xõa ngang vai, vết sẹo dưới đôi mắt lộ ra ánh sáng đỏ.
"Man Văn của ta…" Tô Minh thì thào, như là đang kêu gọi.
Một người Khai Trần quan trọng nhất trừ bảo vật bổn mệnh ra, kỳ thực chính là Man Văn.
Man Văn riêng biệt, quyết định hướng đi tương lai của người Khai Trần, mỗi cái khác nhau.
Bây giờ bên ngoài rừng sâu, ông lão cũng khoanh chân tay phải chỉ mặt đất, hai mắt cũng khép lại nhưng lập tức mạnh mở ra.
"Thì ra là nguyệt…Ủa? Không đúng!"