"Thất bại!!!"
"Thất bại đoạn thứ bảy tương đương với chết, hắn không có thuật sống lại!"
"Đoạn thứ bảy này không ngờ nguy hiểm như vậy, ta thậm chí không biết vì sao hắn như thế. Nếu dựa theo biểu hiện đoạn thứ sáu của hắn thì không nên như vậy."
Tiếng bàn tán dấy lên, mọi người đều đứng dậy. Đám Nam Thiên hít sâu, lộ ra khó tin.
"Đoạn xích thứ bảy dù khó khăn nhưng hắn có thể cướp đoạt chuông cổ với Tư Mã đại nhân, cứ như thế…thất bại?"
"Ta biết đoạn thứ bảy kỳ lạ nhưng không biết kỹ càng, người này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì…"
Tiếng bàn tán không ngừng, xôn xao nổi lên bốn phía. Dưới ánh mắt mọi người, Tô Minh một bước đạp hư không, không đạp trên Hàm Sơn Xích mà rơi một bên, thân thể lảo đảo té xuống!
Hình ảnh này dấy lên chấn động và tiếng kinh hô mãnh liệt. Bốn người Nam Thiên không chút suy nghĩ cùng bay lên nhìn chằm chằm giữa không trung.
Dưới mái hiên tầng thứ hai Hàm Sơn Thành, khuôn mặt Hàn Phỉ Tử ẩn dưới khăn che biến tái nhợt. Cô không động đậy, đứng đó ngơ ngác nhìn phương xa.
"Mặc kệ hắn có phải là Mặc Tô không, thất bại ở đoạn thứ bảy không ai cứu được…" Hàn Phỉ Tử cúi đầu, khép chặt mắt.
Cùng lúc đó, trên núi Nhan Trì, bà lão mở to hai mắt. Nhan Loan đứng cạnh cũng ngây ra, vẻ mặt khó tin. Tình huống quá đột nhiên khiến họ không chút đoán trước.
"Cái này…cái này…" Thoáng chốc Nhan Loan không biết nên nói gì, hoàn toàn ngơ ngác.
"Đáng tiếc…ủa?" Bà lão khẽ thở dài, xoay người định rời đi, cả ngày chăm chú khiến bà cực kỳ mệt mỏi. Nhưng khoảnh khắc bà định đi, khóe mắt liếc Hàm Sơn Thành đột nhiên chợt ngừng.
Ánh mắt quét qua chính là chỗ có chuông Hàm Sơn. Chuông này chẳng hề biến đổi vẫn tồn tại nơi đó.
Khi Tô Minh một bước đạp hư không, thân thể rơi khỏi đoạn xích thứ bảy thì trừ núi Nhan Trì ra, trên núi An Đông cũng biến đổi kinh thiên động địa.
An Đông Man Công lần đầu tiên đứng bật dậy, tiến mấy bước hướng mép núi. Ông hít sâu, mắt lấp lóe ẩn chứa chấn kinh.
"Lấy tu vi của hắn, dù không đi qua đoạn thứ bảy cũng không thể thất bại như vậy…cái này…cái này…hắn chính là người cực giống Tư Mã Tín, sẽ cứ thế chết đi sao?"
Phương Thân mặt tái nhợt. Từ lúc y nhận ra người khiêu chiến Hàm Sơn Xích là Mặc Tô thì lòng y luôn khẩn trương. Y khẩn trương không phải sự sống chết của Tô Minh mà là vết thương con trai mình.
Bây giờ thấy Tô Minh đạp không khí té ngã, Phương Thân lảo đảo lùi vài bước. Y biết Tô Minh chết chắc rồi, rớt từ đoạn xích thứ bảy xuống không người sống được.
Hàn Thương Tử cắn môi dưới, mắt mông lung, nhưng sự mê mang vừa xuất hiện lập tức biến kiên quyết.
"Hắn sẽ không chết!"
Bây giờ trên núi Phổ Khương, bởi vì Tô Minh té khiến người đàn ông mập mạp cũng đứng lên. Bao gồm cả Phổ Khương Man Công, cả đám bản năng tiến lên vài bước đi tới mép núi nhìn xuống dưới.
Họ có thể thấy thân thể Tô Minh nhanh chóng rơi xuống như bị hắc ám cắn nuốt, biến mất không còn bóng dáng.
"Hừ, lúc trước ta đã nói rồi, người này chết chắc!"
"Đoạn xích thứ bảy đâu dễ vượt qua, hắn đi tìm cái chết!"
"Ngược lại thật đáng tiếc, người này có thể gióng hơn hai mươi tiếng chuông cổ nhưng vẫn chết ở đoạn xích thứ bảy, không người có thể cứu."
Phổ Khương Man Công nheo mắt lộ tia sáng lạnh, không nhìn vực sâu nữa mà âm trầm nói.
"Sai người xuống dưới, phải nâng lên xác người này."
Sau lưng lão lập tức có người vâng dạ, nhanh chóng đi xuống bậc thang sắp xếp việc này.
Người đàn ông mập mạp trên mặt lộ ra khó tin. Gã nhìn vực sâu, lại nhìn đoạn xích thứ bảy, trong mắt có kinh sợ.
"Hàm Sơn Xích…"
Người trong Hàm Sơn Thành còn chưa phản ứng lại tình huống đột ngột. Trong tiếng ồn ào xôn xao, ánh mắt không ngừng hướng tới đoạn xích thứ bảy trong ánh trăng.
"Hàm Sơn Xích, từ đoạn thứ bảy về sau cực kỳ nguy hiểm…ai, người giỏi như vậy đều thất bại thì người như chúng ta sao khiêu chiến nổi!"
"Chỉ có đi đến đoạn thứ chín mới có tư cách tiến vào Thiên Hàn tông, đó mới chỉ vẻn vẹn là tư cách. Trừ phi là người ba bộ lạc, có thể giống Hàn Thương Tử năm đó không cần vượt qua đoạn thứ chín."
Thời gian chậm rãi trôi qua, người trong Hàm Sơn Thành dần chấp nhận sự thật này. Có người thương tiếc, có người trào phúng, có người để ý, có người cảm thán.
Nhưng mặc kệ thế nào, mọi thứ đã kết thúc. Gióng hơn hai mươi tiếng chuông từ đây trở thành quá khứ. Hàm Sơn Xích lại thêm một kẻ thất bại, thêm một oan hồn.
"Ai, đi thôi…"
"Kết thúc rồi, quay về nhà tĩnh tọa đi, tăng sợi máu của mình. Hàm Sơn Xích không phải chúng ta có thể khiêu chiến."
"Đáng tiếc không biết người này tên là gì, thậm chí chưa nhìn thấy cả khuôn mặt, hy vọng Phổ Khương bộ lạc có thể tìm ra xác hắn."
Mọi người bàn tán, dần thả lỏng cả ngày chăm chú quan sát, lần lượt tản ra đi hướng nhà mình.
Trên bầu trời, bốn người Kha Cửu Tư im lặng. Trừ Huyền Luân trong lòng cười nhạt ra thì ba người kia nỗi lòng phức tạp, nhìn Hàm Sơn Xích. Nghĩ sắp tới ngày Thiên Hàn tông nhận đệ tử, có cảm giác vô cùng bất lực.
Cường giả Khai Trần như họ nếu cam lòng ngừng tu vi, quay về bộ lạc của mình hưởng thụ ngàn năm thì là lựa chọn tốt nhất, nhưng họ đã đến Khai Trần lại có chút không cam lòng. Nguồn: http://truyenfull.com
"Nam ta đi về trước…" Nam Thiên thầm than chắp tay hướng ba người bên cạnh, hóa thành cầu vồng bay về phía tầng thứ hai. Kha Cửu Tư và Lãnh Ấn cũng lặng lẽ chắp tay rời đi.
Chỉ có Huyền Luân đứng giữa trời khóe miệng lộ nụ cười.
"Người không biết tự lượng sức cũng xứng khiêu chiến Hàm Sơn Xích sao. Bây giờ chết do là Mặc Tô ngươi tự tìm!" Huyền Luân cười nhạt, nhoáng người lên, không quay về chỗ ở mà bay hướng núi Phổ Khương. Y muốn xem thử nếu xác Mặc Tô được đưa lên thì khuôn mặt có còn lành lặn không. Lòng y có một suy đoán cần được chứng thật.
Dưới mái hiên tầng thứ hai Hàm Sơn Thành, Hàn Phỉ Tử rèm mi khẽ run, mở mắt ra, lặng lẽ tiến lên một bước, dưới chân hiện mây trắng nâng cô bay hướng núi Nhan Trì.
Cô không tò mò hình dạng kẻ thất bại, bao gồm cả thân phận, bởi vì hắn đã chết rồi. Đối với cô, người này là Mặc Tô cũng tốt, không phải cũng được, bây giờ đã không còn quan trọng.
"Nếu hắn là Mặc Tô thì mình cần tìm một đồng bạn khác…đáng tiếc…" Hàn Phỉ Tử khẽ thở dài, đạp mây trắng bay xa.
Nhưng vào lúc này, khi núi An Đông im lặng, núi Phổ Khương một mảnh vui sướng khi người gặp họa, thậm chí có người đi tìm xác Tô Minh, thì trong đám người Hàm Sơn Thành tản ra có một ông lão, bên cạnh ông đi theo một thiếu niên. Thiếu niên hơi giật mình, nghi hoặc và khó hiểu liếc nhìn Hàm Sơn Xích liên tiếp với núi Phổ Khương. Đoạn thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín vẫn đứng thẳng tại cột trụ, nhỏ giọng nói thầm vào tai ông lão.
Ông lão ngây ra, mạnh ngẩng đầu nhìn Hàm Sơn Xích.
"Mọi người…" Ông lão càng nhìn mắt càng sáng, nhưng vẫn hơi do dự, chốc lát sau mới nhỏ giọng nói với người bên cạnh.
Nhưng lúc này không ai để ý ông nói gì, trên trời sấm nổ, tia chớp xẹt qua, mưa rơi tầm tã.
Mưa ban ngày dù lớn hơn nữa cũng có người đứng bên ngoài nhìn Hàm Sơn Xích. Nhưng hôm nay, mưa chỉ hơi lớn chút đã có người bước nhanh đi về chỗ ở.
"Mọi người…cái kia…cột trụ chống sợi xích còn đó!!!" Ông lão lớn tiếng nói.
Lời nói truyền ra không xa, người nghe được trước tiên không để ý nhưng lập tức khựng lại, mạnh ngoái đầu.
Dưới Hàm Sơn Xích liên tiếp với núi Phổ Khương, cột đá…vẫn đứng sừng sững!
"Ủa!!!"
"Cột đá vẫn còn đó! Bình thường người khiêu chiến Hàm Sơn Xích thất bại thì cột đá sẽ trước tiên hạ xuống, đây là điều ba bộ lạc không thể khống chế, là điểm thần bí của Hàm Sơn Xích!"
"Thế…thế thì sao nó còn đó!!! Trừ phi…trừ phi là…"
Phát hiện điều này không chỉ có ông lão và thiếu niên. Một số chỗ trong Hàm Sơn Thành dần có người nhìn đến tình huống này. Một mảnh bàn tán xôn xao lan tràn, lát sau mọi người nghe đến thanh âm này đều ngừng bước nhìn qua.
"Không sai, cột đá không hạ xuống!"
"Trừ phi…"
"Trừ phi hắn không chết!"
Tiếng kinh hô vang vọng như dung hợp thành một, như dấy lên bão tố quanh quẩn trong Hàm Sơn Thành, khiến những người vốn đã trở về nhà sau khi nghe thì ngây ra, lập tức ra ngoài. Họ nghe xung quanh kinh hô, nhìn cột trụ Hàm Sơn đứng thẳng, biểu tình khó tin.
"Trừ phi hắn không chết!" Nam Thiên đột nhiên ngừng giữa không trung, mạnh ngoái đầu, lộ ra chấn kinh.
Chẳng những là y, Lãnh Ấn, Kha Cửu Tư cũng ngừng giữa trời nhìn qua.
Và cả Huyền Luân, y cười nhạt đi hướng núi Phổ Khương, nhưng giờ nghe thấy tiếng kinh hô trong Hàm Sơn Thành thì run người lên, lập tức xoay lại nhìn.
"Điều này tuyệt đối không thể nào!"
Bây giờ sôi trào không chỉ có Hàm Sơn Thành. Trên núi Phổ Khương, Man Công và người đàn ông mập mạp, những người sau lưng họ đều biến sắc mặt!
Họ cũng phát hiện ra điều này!
Hàn Phỉ Tử ở trên mây trắng, áng mây chợt ngừng. Cô ngoái đầu nhìn vực sâu dưới Hàm Sơn Xích!
"Hắn…còn sống?"
"Hắn vẫn còn sống, việc khiêu chiến Hàm Sơn Xích còn chưa kết thúc?" Trên núi An Đông, An Đông Man Công hít ngụm khí lạnh, khuôn mặt già nua hiếm khi lộ ra sự khó tin.
Hàn Thương Tử đứng không xa, khuôn mặt tái nhợt bây giờ có chút máu.