Kiếm thuyền đâm xéo mặt đất bên trên có ánh sáng xanh tựa nước chảy, khi đụng chạm với khuôn mặt phụ nữ khổng lồ do Man tượng biến thành, ánh sáng rung động dần không di chuyển nữa mà có dấu hiệu đông lại.
Cùng lúc đó, khuôn mặt phụ nữ khổng lồ cũng biến ảm đạm, chỉ vài giây mà như tốn hết nửa phần sức mạnh. Xem tốc độ chảy thì như không thể hoàn toàn đông lại ánh sáng trên kiếm thuyền.
Mắt thấy ánh sáng kiếm thuyền tốc độ đông lại rất chậm, thậm chí có vài thứ không đông lại nữa mà có dấu hiệu hồi phục, Nhan Loan ở giữa trán khuôn mặt phụ nữ đôi mắt chợt lóe, hiện vẻ tiếc nuôi. Bà nâng tay lên mạnh đâm vào khuôn mặt phụ nữ.
Giây phút hai ngón tay đâm xuống, khuôn mặt phụ nữ nhấp nháy ánh sáng đỏ kịch liệt, hình thành màn sáng phóng lên cao. Màn sáng bay lên trời hóa thành Man Văn to lớn khuếch tán xung quanh, chớp mắt bao phủ cả bầu trời.
Chậm rãi truyền đến tiếng cười dài, chỉ thấy trong màn sáng đỏ phóng lên cao xuất hiện thân hình mơ hồ. Thân hình ấy ngưng tụ chớp mắt biến rõ ràng.
Đấy là một ông lão mặc đồ đỏ, đầu trắng xóa nhưng khuôn mặt hồng hào. Sau lưng ông cõng hồ lô to lớn, bước ra màn sáng.
Giây phút ông xuất hiện, trời đất rung động, dường như trời sao không thể chịu đựng sắp tan vỡ. Mặt đất run rẩy, vô số sơn cốc xung quanh sụp đổ trong tiếng chấn.
"Nhan Loan xin chào Chu tả giáo!" Nhan Loan cung kính nói, lúc ông lão xuất hiện thì khuôn mặt phụ nữ Nhan Loan dung hợp cũng ảm đạm, biến mất.
"Cách phá bốn tầng truyền tống không gian quả nhiên huyền diệu! Nhan Trì bộ lạc có thể hiểu ra cách này hiến cho lão phu, bộ lạc ngươi lập công đầu!" Ông lão áo đỏ cười to, mắt lóe sáng nhìn chằm chằm kiếm thuyền bên dưới hồi phục màn sáng nước chảy.
"Hàm Không, ngươi cho rằng trốn ở đây thì Thiên Hàn tông ta không làm gì được ngươi sao? Ngươi cho rằng bốn tầng không gian cấm chế, Man tộc ta không hiểu thì không giết được ngươi?" Ông lão áo đỏ cười dài, nhấc lên chân phải sải bước hướng kiếm thuyền dưới mặt đất.
"Nếu là bốn tầng không gian cấm chế hoàn chỉnh thì đúng là lão phu không thể phá vỡ, nhưng Nhan Trì bộ lạc Man tộc hiểu rõ không gian cấm chế của ngươi, khiến cấm chế có sơ hở. Lão phu vào được thì có thể mở ra!" Ông lão áo đỏ tới gần kiếm thuyền, nâng lên tay phải hướng hư không vung lên, chỉ thấy bên trên kiếm thuyền xuất hiện quỷ trảo đỏ chộp kiếm thuyền.
Quỷ trảo này không phải vật sống. Khoảnh khắc nó xuất hiện, Nhan Loan biểu tình cực kỳ khát vọng và cung kính. Không chỉ bà, Hàn Phỉ Tử và tộc nhân Nhan Trì bộ lạc đứng một bên, sau khi khuôn mặt phụ nữ tan biến thì được tự do cùng nhìn hướng ông, vô cùng cung kính.
"Man Hồn cảnh, ngưng tụ Man tượng thuộc về mình. Ta chính là Man, Man chính là ta…" Hàn Phỉ Tử mắt sáng ngời, thì thào.
Quỷ trảo tới gần chộp hướng kiếm thuyền, màn sáng nước chảy bỗng chấn động phát ra tiếng ù ù, chỉ thấy màn sáng tan vỡ thành từng mảnh, tựa như giọt nước thoát khỏi kiếm thuyền vòng quanh bên cạnh.
Kiếm thuyền chấn động, cấm chế mặt trên bỗng tan rã!
"Hàm Không, từ tám ngàn năm trước giáng xuống Man tộc ta, bị Man Thần đời thứ hai biến thành phép tắc hạn chế, tu vi chỉ có thể phát huy đến trung kỳ Man Hồn cảnh, chính là nguyên anh của nước các ngươi, xếp hạng một trăm bốn mươi bảng kích sát nước ngoài! Hôm nay lão phu là Chu Sơn Tả giáo Thiên Hàn tông, theo di chiếu của Man Thần đời thứ ba tiến đến lấy mạng!" Thanh âm của ông lão áo đỏ như thẩm phán sấm sét truyền ra, bóng dáng biến thành cầu vồng đỏ thẳng đến kiếm thuyền cấm chế.
*Bùm!* một tiếng nổ, ông lão đã xông vào trong. Nhan Loan mắt lấp lóe cũng tiến vào. Hàn Phỉ Tử và tộc nhân Nhan Trì bộ lạc lần lượt vào theo.
Giờ phút này tận cùng mặt đất, vị trí mũi kiếm thuyền đâm xuyên qua nhiều năm trước, bây giờ lối đi chính là chỗ tận cùng mũi kiếm theo cấm chế bị phá vỡ, vách đá tan nát thành nhiều mảnh.
"Phá mở rồi!" Nam Thiên vẻ mặt kích động lao vọt tới, xem bộ dáng như là muốn vào trước tiên.
Nhưng y vừa nhúc nhích thì Huyền Luân đã xông lên vượt qua y, trở thành người thứ nhất tiến vào.
Nam Thiên và Sửu Nộ theo sát phía sau, hai người vào trong miệng hang đã mất đi vách đá che.
Tô Minh mở mắt ra, mắt tràn ngập tơ máu, lặng lẽ đứng dậy nhìn lối thông tới chỗ tổ tiên Hàm Sơn bế quan, khuôn mặt giấu dưới mặt nạ ẩn chứa phức tạp.
Bên tai hắn thanh âm thúc giục kêu gọi không ngừng bảo hắn đi vào.
"Đây là tiếng của tổ tiên Hàm Sơn, so với thanh âm lúc mình chìm trong ảo giác đường đỏ thì hoàn toàn khác, rõ ràng không cùng một người." Tô Minh nhắm mắt lại, sắc mặt do dự.
"Mặc Tô đại nhân?" Đông Phương Hoa đứng cạnh Tô Minh, vốn định bước vào nhưng thấy Tô Minh không nhúc nhích thì chần chờ, thấp giọng hỏi.
"Ta cần suy nghĩ, nếu ngươi muốn đi thì cứ vào trước." Tô Minh bình tĩnh mở miệng.
Đông Phương Hoa do dự, nhìn hang mắt lộ tia khát vọng. Ông muốn biến mạnh, trước mắt là cơ hội, nếu bỏ qua thì ông không cam lòng.
Lại đợi nửa ngày thấy Tô Minh vẫn đang suy tư, ông cắn răng chắp tay hướng hắn, thân thể chợt lóe đã vào trong, đảo mắt biến mất.
Bây giờ tận cùng con đường chỉ còn lại một mình Tô Minh, lặng lẽ đứng đó, bên tai, trong đầu vang vọng tiếng kêu sốt ruột.
Lát sau Tô Minh mở mắt ra.
"Đánh cuộc hay là không…tổ tiên Hàm Sơn không chết, vậy mà kêu gọi mình thì rất là kỳ quái. Lại thêm trước đó con đường đỏ lạ lùng, mình có thể kết luận tiến vào trong là mạo hiểm rất lớn!" Tô Minh thì thào.
"Nhưng đây có lẽ là người duy nhất hiện tại biết ký ức của mình rốt cuộc thiếu phần nào. Biết trên người mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì…" Tô Minh đi qua đi lại, mắt chợt lóe.
"Hòa Phong từng nói tu luyện thuật pháp của tổ tiên Hàm Sơn có thể ngưng tụ thành linh thể. Một khi có linh hồn thì có thể thi triển thuật pháp quái dị. Như năm đó khi mình chưa triệt để thu phục Hòa Phong, nếu đội mặt nạ sẽ trúng thuật pháp của gã. Sau này gã có nói cho mình về thuật này, gọi là đoạt xá, chỉ có người được linh thể mới thi triển, có thể chiếm lấy thân thể người khác, có thể trong quá trình đoạt xá tìm tòi ký ức người đó. Người có linh hồn là sau khi tu luyện Khắc Ấn thuật ngưng tụ ra, bây giờ mình gặp gỡ trừ Hòa Phong ra chỉ tổ tiên hàm Sơn mới có."
Tô Minh dừng bước, sắc mặt quyết đoán.
"Có thể đánh cược nhưng không thể mạo hiểm. Không mong có thủ đoạn bảo vệ mình hoàn toàn bình yên, nhưng phải có nắm chắc mới đánh cược một phen! Dù ký ức quan trọng nhưng điều này chỉ là mình suy đoán, nếu đúng thật thì thôi, nhưng chỉ do mình suy nghĩ nhiều thì chẳng khác gì uổng mạng, không đáng giá!"
"Tổ tiên Hàm Sơn sốt ruột kêu gọi, trước không nói giữa y và mình có tồn tại liên hệ gì, chuyện này có liên quan đến chỗ này bị phá vỡ. Hơn nữa y kêu gọi mình, chắc không phải đơn giản dẫn dắt mình vào rồi giết chết. Y làm như vậy trừ lý do mình không biết ra, còn có một khả năng là đoạt xá mà Hòa Phong đã nói! A Công từng dạy mình, nếu gặp chuyện nghĩ không ra, vậy có thể đổi mình vào vị trí đối phương, dùng hành động của đối phương làm căn cứ tính ra tâm tư người đó. Nếu mình là tổ tiên Hàm Sơn, ở tại đây nhiều năm không ra, trơ mắt nhìn ba nô tộc phản loạn mà không thể thay đổi, vậy chắc là bị thương, còn bị thương rất nặng. Bây giờ Nhan Trì bộ lạc mở ra cấm chế, sau lưng Nhan Trì bộ lạc còn có Thiên Hàn tông, việc này chắc có người Thiên Hàn tông nhúng tay. Tổ tiên Hàm Sơn có mười phần chết chắc! Y kêu gọi mình rất có thể là vì đoạt xá mà Hòa Phong nói. Đoạt lấy thân xác mình, tránh đi trận giết chóc này. Còn về vì sao chọn mình, có lẽ vì trong người mình tồn tại mạch máu đó. Như vậy phải chăng kiếm nhỏ xanh, mặt cỏ đỏ chọn mình là có liên quan đến điều này? Từng bước một đưa mình tới đây!" Mắt Tô Minh lộ tia sáng lạnh.
"Y không sống được bao lâu, Nhan Trì bộ lạc dám mở cấm chế thì chắc chắn có mười phần mười tin tưởng giết chết được y. Cách an toàn nhất là chờ tại đây, không tiến vào, không bao lâu sau tổ tiên Hàm Sơn sẽ chết. Đây là cách an toàn, nhưng nếu là vậy thì mình không thể được đến cách tu luyện của tổ tiên Hàm Sơn. Hơn nữa không được đến đáp án mình muốn, không biết được mất bao nhiêu ký ức…"
Khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười nhạt, ngồi xếp bằng, nâng lên tay phải chỉ trước ngực. Lập tức khí huyết cuồn cuộn như dấy lên sóng dữ trong người.
Giây phút Tô Minh điểm một ngón, ngực hắn lập tức kéo ra một đoàn sáng xanh, trong đoàn sáng đó chính là linh hồn Hòa Phong. Gã nhắm mắt như là đang ngủ say.
Tô Minh nhìn linh hồn Hòa Phong, tay phải đụng vào đó, một mảnh gợn sóng lan tỏa khi quét qua linh thể Hòa Phong thì gã run lên, chậm rãi mở mắt ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.com
"Chủ…" Hòa Phong mới thức tỉnh, trong mắt còn có mơ hồ. Nhưng khi gã thấy xung quanh, đặc biệt là con đường tận cùng và lối vào thì cả người run lên.
"Nơi này…là…"
"Hòa Phong." Tô Minh từ từ mở miệng, thanh âm trầm thấp có lực uy hiếp.
"Ta muốn ngươi làm giúp một việc." Tô Minh nhìn Hòa Phong, trầm giọng nói.
"Xin chủ nhân cứ nói, chỉ cần Hòa Phong làm được thì không dám từ chối!" Hòa Phong vội thu lại tinh thần, cẩn thận lên tiếng, nhưng lòng hơi khẩn trương. Gã không biết Tô Minh muốn mình làm gì, đặc biệt là tại đây cưỡng ép đánh thức mình.