Cầu Ma

Chương 1161: Thiên Hương trận



Thần sắc Tô Minh biến hóa nhìn về phía đông. Ánh sáng trong mắt hắn lập tức khiến cho đại sư huynh phải bỏ tay ra khỏi vò rượu. Hai mắt của Hổ Tử cũng co rút lại, nhìn Tô Minh.

Trong phút chốc, thần sắc của Nhị sư huynh cũng thay đổi, thậm chí còn tỏa ra một luồng sát khí, nhìn về phía Tô Minh.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Đại sư huynh trầm giọng nói. Từ thần sắc biến hóa của Tô Minh và lời nói của đại sư huynh, bốn huynh đệ nơi đây đều ngưng trọng. Lập tức một luồng khí tức áp lực bao phủ nơi đây, khiến cho mấy cô gái đi theo Nhị sư huynh đều lộ ra vẻ kinh sợ.

Thần sắc của mấy người sư huynh, sư đệ bọn họ ngưng trọng khiến cho tinh không xung quanh thoáng một cái đã bị đè nén. Dường như cơn lốc bên ngoài sóng gợn cũng không gào thét nữa, khiến cho nơi đây thành một vùng tĩnh mịch.

Sát khí của Đại sư huynh, khí tức yêu dị của Nhị sư huynh, ý chí dũng mãnh của Hổ Tử, giờ phút này đang tràn ngập ở từng thân thể bọn hắn. Nhưng lại ẩn mà không phát. Tựa như chỉ cần Tô Minh một câu nói, ba người bọn họ có thể giao ra bất cứ giá nào vì tiểu sư đệ này.

Họ làm như vậy không phải là bởi vì tu vi của Tô Minh cao nhất, không phải là vì ba người họ muốn nghe lệnh của hắn. Thậm chí, cho dù tu vi của Tô Minh có cao tới đâu, nếu không phải là tiểu sư đệ của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không thèm để ý.

Họ có thể làm như vậy là bởi vì Tô Minh chính là người của Đệ Cửu Phong, là… tiểu sư đệ của bọn họ!

- Không có gì. Đệ bị mất liên lạc với một phân thân ở phía đông. Có một nguồn lực lượng áp chế thượng hồn của phân thân đệ.

Thần sắc của Tô Minh bình tĩnh lại, hời hợt nói.

- Phương đông... Hổ Tử! Đại sư huynh nhàn nhạt nói. Hắn vừa dứt lời, Hổ Tử liền nhếch miệng nhe răng cười. Hắn giơ tay phải lên đặt ở trên bả vai của Tô Minh, bên tai chợt bế hợp. Trong tích tắc, Tô Minh phát hiện ra khí tức của Hổ Tử đã biến mất, ngay cả thần thức cũng không thể nhìn ra. Nếu mắt thường có thể thấy, nhất định là khó có thể phát hiện ra đối phương vẫn đang tồn tại.

- Đạo thuật Mộng của Hổ Tử. Năm đó rời khỏi đại địa Man tộc, đã đạt được một ít thành tựu. Đã qua nhiều năm như vậy, hắn đã hiểu rõ về đạo thuật này hơn. Thuật này có thể dùng cách đi vào giấc mộng để cho ngươi gặp lại phân hồn của ngươi.

Đại sư huynh chậm rãi nói. Cùng lúc này, hai mắt của Hổ Tử lộ ra con ngươi màu trắng, từ trong đó tỏa ra một tia sáng trắng quỷ dị.

- Phía đông… chín cây hương lớn, đã dập tắt được bảy cây, hai cây đang cháy... mười vạn tu sĩ...

Thân thể Hổ Tử ngừng lại, hai mắt nhắm nghiền. Một lát sau phải tay từ trên bả vai Tô Minh giơ lên, mở ra. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn bấm ấn quyết đưa ra một chỉ về phía hư vô, lập tức ở trong hư vô xuất hiện một bức tranh.

Hình ảnh có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể để cho người thấy rõ. Đó là một mảnh hư vô tinh không, Thiên Hương trận đang đứng vững vàng ở trong tinh không này, trong đó có hai cây hương đang cháy. Mười vạn tu sĩ bốn phía đều khoanh chân đả tọa, thần sắc mọi người rối rít kích động điên cuồng. Ở phía trước nhất những người này, gần với hai cây hương nhất là một thân ảnh đang khoanh chân ngồi. Thần sắc của thân ảnh ấy vặn vẹo, hai mắt nhắm nghiền. Dường như hắn đang giãy giụa, thân thể ngọ nguậy, tựa như đang phải chịu thống khổ mà không cách nào hình dung.

Nhưng thần sắc của hắn lại lộ ra vẻ thoải mái đến cực hạn.

Thân ảnh ấy chính là phân thân Phệ Không của Tô Minh.

- Thiên Hương trận!

Hai mắt của Nhị sư huynh co rút lại, nhìn chín cây hương khổng lồ trong hư ảo, trầm giọng nói.

- Khó trách. Phân thân của tiểu sư đệ ở bên cạnh Thiên Hương trận, dĩ nhiên sẽ xuất hiện cảm giác mất liên lạc với ngươi. Bởi vì Thiên Hương trận có thể làm cho con người có cảm giác giả là tu vi đột phá, hơn nữa nó còn tồn tại một bí ẩn mà phần lớn người ngoài đều không biết. Nó có thể ngăn phân thân cùng bản thể ra, hơn nữa... có thể làm cho phân thân sinh ra ý chí của riêng mình. Cho nên cho tới bây giờ, hạng người đại năng ở Đạo Thần Chân Giới cũng đều không cho phân thân của mình đi tới Thiên Hương trận. Nhưng nhìn phân thân của tiểu sư đệ vẫn còn đang giãy giụa, chuyện này cũng có chút kỳ quái. Dựa theo hiểu biết của ta thì giờ phút này hắn sẽ không giãy giụa, mà là hoàn toàn bị ngăn cách với hồn của ngươi mới đúng.

Nhị sư huynh nhíu mày, nhìn về phía Tô Minh.

- Thiên Hương trận...

Tô Minh nhìn hình ảnh hư ảo, đôi mắt lộ ra tinh quang.

- Ta cũng đã được nghe nói về Thiên Hương trận. Nghe đồn rằng trận này đã tồn tại từ lúc Đạo Thần Chân Giới xuất hiện, hình như cũng không phải là do thiên nhiên tạo thành, mà là bị người bố trí ra. Ban đầu cả chín cây hương đều cháy nhưng theo năm tháng trôi qua, lần lượt bị dập tắt, giờ phút này chỉ còn lại hai cây còn cháy.

- Không phải là hai cây, trước đây là ba cây, ít nhất thì ở trước lúc cơn lốc xuất hiện trong tinh không, vẫn còn ba cây hương đang cháy! Ta đã từng đi qua Thiên Hương trận một lần. Quả thật nơi đây là một trận pháp nhưng trận pháp này cổ xưa cùng tang thương. Không phải là ta có thể phá giải. Thậm chí ta có cảm giác, Thiên Hương trận ở một mặt khác... cũng có phần giống ta.

Hổ Tử trầm giọng nói. Vừa dứt lời, lập tức tâm thần của đám người Tô Minh rung động.

Bản thể của Hổ Tử vốn là trận pháp bao phủ Âm Tử Địa. Bên trong một phần trận pháp này lại sinh ra linh thức. Không biết Thiên Tà Tử đã dùng phương thức ảo diệu gì để lấy đi trận pháp, tạo thành hình người, sau đó thu làm đệ tử.

Nhưng cuối cùng, Hổ Tử vẫn là do trận pháp biến thành một loại sinh mệnh.

Giờ phút này hắn nói Thiên Hương trận giống hắn, như vậy cũng đủ để nói rõ vấn đề.

- Năm đó ta đến đó liền nhận ra Thiên Hương trận có chút kỳ dị, cảm thấy đây không phải là một trận. Sau khi nghiên cứu một chút, tuy nói không thể nào tìm ra được bị ẩn sâu nhất của trận này, nhưng có thể biết được rằng trên thực tế, Thiên Hương trận là một cái trận triệu hồi cổ xưa! Cự ly triệu hồi của trận này hẳn là không cách nào tưởng tượng. Nhưng hiển nhiên là năm tháng quá lâu đã mất đi tác dụng. Trừ khi có thể làm cho chín cây hương lại cháy một lần nữa, nếu không thì không cách nào có hiệu lực.

Hàn quang trong mắt Tô Minh lóe lên, sau đó hắn đứng dạy.

- Mấy huynh đệ chúng ta vừa mới gặp lại đã xảy ra chuyện. Đại sư huynh và các huynh tạm thời nghỉ ngơi trước. Tô Minh đi tới Thiên Hương trận một chuyến xem rốt cuộc ở bên trong trận này có huyền diệu gì mà dám cắt phân hồn của ta!

Tô Minh nhàn nhạt nói, nhưng theo hắn đứng dậy, một luồng khí chất cường giả tỏa ra từ trên người Tô Minh.

- Cũng được, để cho Hổ Tử đi cùng với ngươi. Hắn am hiểu về trận pháp, có thể phối hợp với ngươi. Về phần ta và Nhị sư huynh của ngươi... Ngươi đã muốn cho Đệ Cửu Phong trở thành tông môn duy nhất ở bên trong hạo kiếp Đạo Thần Chân Giới, như vậy chuyện này đã không còn là chuyện của một mình ngươi. Đây là chuyện của tất cả mọi người Đệ Cửu Phong chúng ta. Ta cùng với Nhị sư huynh của ngươi ở đây sáng chế ra Đệ Cửu Phong!

Đại sư huynh suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.

- Chuyện sáng chế tông môn tuyệt đối là không đơn giản, cũng không thiếu việc cần hoàn thành. Ít nhất là phải cần một ngọn sơn môn, cần đạo thống, chuyện này cứ giao cho ta và đại sư huynh. Nhị sư huynh phe phẩy cái quạt trong tay, phong độ cười nói.

Hổ Tử nhếch miệng cười một tiếng, nhìn về phía Tô Minh.

Tô Minh gật đầu, ôm quyền lậy Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh một cái rồi xoay người. Hắn giơ tay phải lên, chỉ một ngón tay vào sóng gợn màu trắng. Lập tức sóng gợn khuếch tán một vòng lớn, trên nó là một chiếc nhẫn chí bảo. Chiếc nhẫn này chạy thẳng về phía ngón tay trỏ của tay phải Tô Minh.

Mặc dù chí bảo bị Tô Minh lấy đi nhưng sóng gợn vẫn rung chuyển cơn lốc như cũ. Đây là Tô Minh thao túng chí bảo, lưu lại một hình chiếu, duy trì gợn sóng gần trăm năm này.

Chuẩn bị này là vì phòng ngừa có chuyện xảy ra bất ngờ, ở chỗ có sóng gợn, có thể sáng lập ra căn cơ Đệ Cửu Phong.

- Cái gợn sóng này có thể lay chuyển gió lốc. Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các ngươi dung nhập thần thức vào trong đó là có thể thao túng sóng gợn. Đây là hình chiếu của bảo vật mà ta đã lưu lại, truyền thần niệm vào nó.

Tô Minh lại nhìn Đại sư huynh và Nhị sư huynh một cái rồi xoay người hóa thành một cầu vồng, bay nhanh đi.

Hổ Tử cười ha ha một tiếng rồi cũng bay đi. Con ngươi của Hạc Trọc Lông chuyển động, vội vàng hóa thành cầu vồng lập lòe, cùng biến mất theo thân ảnh của Tô Minh và Hổ Tử.

Tô Minh rời đi, Đại sư huynh và Nhị sư huynh cũng không nhàn rỗi. Họ nói với nhau về chuyện sáng chế ra những cái mà Đệ Cửu Phong cần có, sau đó liền tự mình hành động.

Trong tinh không, Tô Minh bay với tốc độ cực nhanh, trong tích tắc đã ở hư vô vô tận. Hổ Tử cũng không chậm hơn nhiều, vừa bay vừa uống rượu.

Hiển nhiên là Tô Minh không dùng toàn bộ tốc độ, nhưng hắn cũng không đi với tốc độ thấp nhất. Cho dù giờ phút này phân thân đã mất đi liên lạc với hắn nhưng việc đã đến nước này, có gấp gáp cũng vô dụng.

Hai người gào thét trong tinh không. Nơi nào đi qua cơn lốc cũng đều bị cuốn theo, tạo thành một lỗ hổng cực lớn. Cho đến khi hai người rời đi thật lâu, lỗ hổng ở trong cơn lốc mới từ từ khép lại.

Sau mấy ngày, tốc độ của Tô Minh và Hổ Tử chậm lại, bọn họ đã đi tới phạm vi của Thiên Hương trận. Trận này rộng hơn mấy vạn trượng. Từ trong cơn lốc mỏng manh, tinh không vặn vẹo, Tô Minh và Hổ Tử cùng cất bước đi ra.

Vừa mới xuất hiện, Tô Minh lập tức nhìn thấy chín cây Thiên Hương ở phía xa. Cây hương này cao tới vạn trượng, chín cây vờn quanh làm cho người ta có cảm giác cực kỳ mông lung.

Nhất là trong đó hai cây Thiên Hương đang cháy, tỏa ra khói trắng lượn lờ trong tinh không. Đầu nhang lúc sáng lúc tối, núp ở bên trong làn khói, làm cho người ta không tự chủ được, bị nó hấp dẫn toàn bộ tâm thần.

- Nơi này chính là Thiên Hương trận!

Hổ Tử ở bên cạnh Tô Minh, giờ phút này thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói.

Hai mắt Tô Minh vẫn như thường nhưng con ngươi hơi hơi co rụt lại. Hắn chẳng những thấy được Thiên Hương trận mà còn thấy được mười vạn tu sĩ đang khoanh chân đả tọa ở phía xa Thiên Hương. Thần sắc mỗi người khác nhau nhưng toàn bộ đều ẩn chứa điên cuồng. Một thân ảnh đang khoanh chân ngồi, dường như dán chặt vào hai cây Thiên Hương đang cháy. Thân ảnh này bị làn khói vờn quanh bốn phía, thoạt nhìn có chút mông lung.

Đó là phân thân Phệ Không của Tô Minh!

Giờ phút này, có lẽ là do làn khói mông lung tạo thành một loại cảm giác khác, cho nên khi Tô Minh nhìn vào phân thân của mình, liền cảm thấy vô cùng xa lạ.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí