Cầu Ma

Chương 1148: Nuốt thần



Nhưng chuyện này không liên quan đến Tô Minh, hắn cũng không muốn để ý, ngược lại đề nghị của Văn lão quái khiến hắn chú ý.

'Đạo Thần chân giới đã không có tông môn, nếu ta tập trung lại tất cả người sống sót, hình thành một tông môn thì khi Nghịch Thánh buông xuống ta sẽ có thế lực riêng của mình. Nếu đã lựa chọn thân phận Chưởng Cực Đạo thì thế lực này sẽ giúp đỡ ta nhiều, ít nhất Đạo Thần chân giới từ nay thuộc sở hữu của một mình ta!’ Mắt Tô Minh chợt lóe.

Sóng gợn màu trắng lao nhanh trong cơn lốc giới lực ở Đạo Thần chân giới. Tô Minh khoanh chân ngồi xuống, một đường trầm mặc, hắn không nói lời nào, này bên người những người khác cũng đều trầm mặc.

Chỉ mình hạc trọc lông là diễu võ dương oai, dương dương tự đắc, thỉnh thoảng khiêu khích nhìn mấy người kia. Hạc trọc lông cảm thấy bọn họ tự tìm chết, dù Tô Minh không thức tỉnh thì thần thông của Hạc gia gia nó cũng có thể đánh chạy mấy người này, hiển nhiên nó đã quên lúc trước chật vật.

Thời gian từng ngày từng ngày đi qua, chớp mắt đã qua bảy ngày. Thời gian bảy ngày cũng không lâu, nhưng tốc độ của sóng gợn màu trắng có thể so với thuấn di. Sóng gợn màu trắng đi qua đâu là cơn lốc giới lực rút lui hết, tốc độ cực nhanh, chỉ bảy ngày đã mang đám người Tô Minh đi tới chỗ có thi thể của Cổ Thần mà Văn lão quái nói.

Đó là khu vực có cơn lốc giới lực mãnh liệt, bên trong tồn tại gió vô tận, quét ngang bát phương, có thể nhìn thấy trong gió tồn tại một cái xác cỡ mấy vạn mét. Xác rách nát, tràn ngập tử khí, bềnh bồng trong cơn lốc giới lực, máu thịt bị xé rách, nhiều chỗ lộ xương, như tùy thời bị cuốn đi.

Cổ Thần đã không có cánh tay phải, còn lại cánh tay trái, có ba cây ngón tay.

Khuôn mặt thi thể của Cổ Thần đã không thành hình, nhưng Tô Minh nhìn ra ở trán còn sót lại một tinh ngân.

“Chính là chỗ này, tám tháng trước ta đi ngang qua đây phát hiện xác người khổng lồ này. Lúc ấy nó coi như đầy đủ, nay đã tổn hại đến mức này. Nhưng có thể ở trong cơn lốc giới lực đến nay không nát, nói vậy lúc còn sống thân hình rất mạnh mẽ. Nếu tiền bối sử dụng thân thể này để luyện chế pháp bảo thì chắc chắn là chí bảo đẳng cấp cao!” Văn lão quái vội nói.

Tô Minh nhìn thi thể của Cổ Thần, mắt chớp lóe, lắc người. Sóng gợn màu trắng đón cơn lốc giới lực, phút chốc Tô Minh đứng trên thi thể của Cổ Thần, đạp bước tới trán. Tô Minh đứng ở trán thi thể của Cổ Thần, cúi đầu nhìn tinh ngân duy nhất còn tôn tại.

Tinh ngân ảm đạm, theo Tô Minh hiểu biết về Cổ Thần thì toàn bộ lực lượng tu vi đều ngang tụ ở tinh cầu trên trán. Tô Minh trầm ngâm, ngồi xuống, giơ tay phải đặt ở tinh ngân, nhắm mắt lại. Dưới áo đen, khuôn mặt của hắn nhanh chóng biến đổi, chớp mắt đã hóa thành Phệ Không phân thân. Nhưng bộ dạng này không ngưng tụ mà hư ảo, dù sao tất cả phân thân của Tô Minh đều bị diệt vong trong hư vô trước kia, tuy chỉ cần hồn hắn còn là lại có thể ngưng tụ ra, nhưng cần tiêu hóa lực lượng khác nhau.

Ví dụ như Đạo Không phân thân là tiêu hao nhỏ nhất, cũng đơn giản nhất, chỉ cần tu vi của hắn. Có thân thể Chưởng Cực Đạo, những thứ khác vô dụng với Tô Minh, vì vậy hắn không hồi phục phân thân Đạo Không. Phệ Không phân thân thì cần lực lượng thân thể cường đại, vì vậy lúc trước Tô Minh nghe nói thi thể của Cổ Thần liền vội chạy tới.

Ách Thương phân thân thì cần tiêu hao lực lượng Ách Thương, điểm này Tô Minh cũng có chuẩn bị. Bản thân Tô Minh là Ách Thương đầy đủ, chỉ cần một ít thời gian liền có thể hồi phục, chẳng qua lúc này cần tích lũy từng chút, trước kia ở trong thế giới Ách Thương phân hồn bỏ chạy, nếu Tô Minh tìm được chúng nó nuốt hết thì sẽ nhanh chóng hình thành Ách Thương phân thân.

‘Ta đã không có thân thể, hoặc nên nói ta căn bản không có thân thể, không biết ở bao nhiêu năm trước đã diệt vong. Vậy là điều ta cần không phải lấy được thân thể mà là sáng tạo ra thân hình của mình. Thân hình này lấy tất cả phân thân của ta làm máu thịt, lấy lực lượng tu vi của ta làm xương, lấy cảm ngộ từ mùa đông đi hướng mùa xuân ngưng tụ thành hồn. Khi máu, thịt, xương, hồn hoàn mỹ dung hợp hết sẽ hình thành bản tôn chỉ của riêng ta!’ Mắt Tô Minh lóe tia sáng chói mắt.

Tô Minh chợt nhắm mắt lại, tay phải đặt ở tinh ngân trên trán thi thể của Cổ Thần mạnh bấu vào trong. Nhưng khi bấu vào tinh ngân thì Tô Minh chợt ngừng lại, mắt chớp lóe, nhìn kỹ thi thể của Cổ Thần này, lại ngẩng đầu liếc Văn lão quái ở phía xa, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Tô Minh không do dự, tay phải túm lấy tinh ngân. Lực lượng hùng hồn ùa vào tay phải của Tô Minh, khoảnh khắc tràn ngập toàn thân thể.

“Chống đỡ bạo! Chống đỡ bạo!” Phía xa trong sóng gợn màu trắng, Văn lão quái mắt lóe sáng, lòng đắc ý lớn tiếng hò hét.

Tô Minh không phải là người thứ nhất Văn lão quái tìm được, sự thật là trong mấy tháng qua, Tô Minh là người thứ ba bị lão lừa tới đây. Mỗi người đều tham lực lượng thân thể của thi thể của Cổ Thần, muốn hấp thu. Nhưng hai người trước đều là trong hấp thu tự bạo chết.

Tô Minh là người thứ ba, Văn lão quái cảm thấy lão đoán được mấy giây sau người hắn sẽ nổ tung, hoàn toàn chết, mọi báu vật của hắn sẽ thuộc về lão.

Văn lão quái đắc ý, nhưng theo thời gian trôi qua, mười giây qua đi, lão do dự. Văn lão quái ngơ ngác nhìn Tô Minh ở trán người khổng lồ toàn thân hơi thở cuồng bạo, áo bay phần phật, hình như vẫn đang hấp thu. Tình hình này khiến tim Văn lão quái rớt cái bịch.

“Không có việc gì, không có việc gì, mới có mười giây, không lâu sau chắc chắn người này sẽ chống bạo. Không ai hấp thu được lực lượng thân thể của người khổng lồ này, dù hắn có là thượng tiên cũng tuyệt không có khả năng làm được, dù sao đây là Cổ Thần chính miệng nói với ta, hắn đã nói không ai thu được lực lượng thân thể của hắn!” Văn lão quái hít sâu.

Nhưng thời gian chậm rãi trôi qua hai mươi giây, mặt Văn lão quái dần biến trắng.

Cùng lúc đó, khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười lạnh. Hắn đã sớm nhận thấy được, tay phải hấp thu tinh ngân không phải lực lượng thân thể mà là thần niệm của Cổ Thần bị che giấu. Thần niệm này ngụy trang thành lực lượng thân thể, như là chim bay giả dạng ánh nến cắn nuốt tất cả bươm bướm bay tới, dùng loại cắn nuốt này chữa trị bản thân, cho đến khi vết thương hoàn toàn lành lặn.

“Cổ Thần buông xuống tam hoang đại giới nhiều nhất chính là thất tinh, đừng nói là ngươi không có bị thương, cho dù ngươi ở trạng thái thất tinh Cổ Thần thì ta cũng có thể đấu một trận, càng không cần nói trạng thái hiện nay của ngươi là trọng thương tu dưỡng. Muốn dùng thần niệm này ngụ trang thành lực lượng thân thể khiến ta cắn nuốt, sau đó lấy tu vi, nguyên thần của ta thành chất dinh dưỡng cho ngươi hồi phục, việc này... Ngươi có chút không biết lượng sức.” Tô Minh hấp thu thần niệm, cũng truyền ra thần niệm của mình. Thần niệm theo tay phải của Tô Minh nhảy vào óc Cổ Thần, tiếng nổ vang như sấm sét.

Thi thể của Cổ Thần trong chớp mắt mạnh rung lên, mở mắt ra, lộ tia hoảng sợ. Tô Minh càng cười lạnh băng, chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay phải run lên, giây lát tràn ra sóng gợn màu trắng. Sóng gợn màu trắng theo tinh ngân của Cổ Thần nhảy vào trong óc, tiếng nổ điếc tai, hóa thành lực lượng trấn áp.

Cùng lúc đó, Tô Minh bỗng giơ lên tay phải, lắc người, xuất hiện dưới cánh tay trái của Cổ Thần. Tô Minh giơ tay trái chộp vào cánh tay của Cổ Thần.

"Hãy dùng thân thể của ngươi thí nghiệm một loại cấm thuật cực kỳ ác độc của Nghịch Thánh chân giới trong trí nhớ của Chưởng Cực Đạo. Hoàng tuyền trọc thịt!!!"

Khoảnh khắc tay trái của Tô Minh đụng vào cánh tay trái của Cổ Thần thì có sóng gợn màu đen tràn ra từ tay trái. Phút chốc tay trái của Cổ Thần nhanh chóng héo rũ, người Cổ Thần run bần bật, nhưng thần niệm bị trấn áp, không thể phản kháng chút nào, chỉ có thể trong thống khổ cảm nhận nguyên cánh tay trái trong vài giây bỗng nhiên trở thành da bọc xương.

Cùng lúc đó, thật nhiều lực lượng máu thịt điên cuồng ùa vào người Tô Minh, khiến Phệ Không phân thân của hắn với tốc độ cực kỳ khủng bố ngưng tụ.

Chỉ mười giây, tay trái của Cổ Thần không còn chút máu thịt, nhưng mọi chuyện chưa chấm dứt. Sau khi cánh tay trái của Cổ Thần da bọc xương thì thân hình, đôi chân, thân thể của Cổ Thần nhanh chóng héo mòn. Lực lượng máu thịt hùng hồn không ngừng bị Tô Minh hấp thu, khiến Phệ Không phân thân của hắn lập tức ngưng tụ ra, không ngừng tăng cường.

Trong quá trình hoàng tuyền trọc thịt kéo dài mười lăm phút, Cổ Thần vẫn khổng lồ như trước nhưng biến hoàn toàn gầy gò, như là bộ xương, cực kỳ khủng bố.

Tình cảnh này khiến bốn người ông lão họ Miêu mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra sợ hãi, nhìn về phía Tô Minh như nhìn pho tượng tà linh.

"Âm ty lam cốt!” Tô Minh lắc người, xuất hiện trên đỉnh đầu của Cổ Thần.

Tay trái của Tô Minh đặt trên đầu Cổ Thần, chộp mạnh, vang tiếng răng rắc. Sóng gợn màu đen khuếch tán nhanh chóng từ tay Tô Minh, bao trùm toàn thân Cổ Thần.

Cổ Thần càng run bần bật, nếu không phải bị chiếc nhẫn màu trắng trấn áp thì Cổ Thần đã hú hét vang vọng tám phương. Nhưng lúc này Cổ Thần chỉ có thể run rẩy, loại cảm giác này làm Cổ Thần muốn phát điên, mắt đỏ rực, hận thể tự bạo thân hình, nhưng bị chiếc nhẫn màu trắng trấn áp, Cổ Thần không thể tự bạo.

Cổ Thần run rẩy, đôi chân dần hòa tan, thân hình biến mầm mại, xương toàn thân vào giây phút này đều hòa tan, thành lực lượng mạnh mẽ bị cánh tay trái của Tô Minh nhanh chóng hấp thu, dung nhập vào Phệ Không phân thân của hắn.


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí