Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài vẫn mưa to không dứt, khiến bên ngoài một mảnh mông lung. Trong cái động nhỏ, Tô Minh vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng ngời.
Trên tay phải của hắn có đoàn chất lỏng đỏ quay cuồng, như muốn ngưng tụ lại nhưng vẫn không làm được.
Tô Minh tâm tình không dao động, khống chế ngọn lửa. Chốc lát sau hắn khiến ngọn lửa cháy mạnh hơn, hình thành hỏa cầu bao lấy chất lỏng đen.
Vài phút sau, Tô Minh mặt xanh xao thân thể suy yếu. Thời gian dài thi triển lửa trong khí huyết khiến hắn có chút chịu không nổi, bây giờ thở dồn dập, ngọn lửa trên tay phải dần tan biến. Cuối cùng trong lòng bàn tay hắn xuất hiện ba viên đan dược đen.
Từng đợt mùi thuốc ập đến, ngửi nó khiến tinh thần Tô Minh sảng khoái. Hắn cầm lấy ba viên đan dược đặt trước mắt, cẩn thận nhìn. Tuy thuốc này không phải màu xanh nhưng mùi thuốc rất quen thuộc. Hắn không do dự, lấy ra một viên bỏ vào miệng. Đan dược còn có chút nóng nhưng không làm phỏng Tô Minh.
Vào miệng liền hòa tan, Tô Minh nhắm mắt, yên lặng cảm nhận.
"Có chút khác nhưng đúng là Thanh Trần Dược." Tô Minh thì thào, cất vào hai Thanh Trần Dược, khoanh chân tĩnh tọa. Đợi cơ thể đỡ hơn nhiều thì hắn nhìn đống thảo dược trước mặt, biểu tình kiên quyết.
"Nếu có thể dùng cây bị sét đánh luyện chế ra, thế thì cũng có thể luyện ra Nam Ly Dược. Dược này…mình không biết tác dụng của nó, nhưng có bảy phần chắc chắn không tăng lực khí huyết như Sơn Linh Dược. Dù sao khi mở ra cửa thứ hai, trong ba đan dược thì bỏ qua Nạp Thần Dược, Sơn Linh Dược tăng khí huyết, rất có thể Nam Ly sẽ không lặp lại hiệu quả." Tô Minh cau mày, hắn đặt nhiều hy vọng vào Nam Ly Dược. Nếu phân tích sai lầm, vậy phải trong trạng thái yếu ớt miễn cưỡng rời khỏi đây, đi ra ngoài tìm cách hồi phục.
Vì bảo đảm luyện thành công Nam Ly Dược, Tô Minh không lập tức bắt tay vào làm mà nghỉ ngơi thật lâu. Mãi đến khi sắc trời bên ngoài biến tối, trải qua một ngày điều dưỡng, Tô Minh mới bắt đầu luyện chế Nam Ly Dược có lẽ rất quan trọng với hắn.
Thời gian chậm rãi trôi, chớp mắt đã qua nửa tháng. Tô Minh ở nơi xa lạ này đã sắp hai tháng. Đặc biệt nửa tháng gần đây bởi vì luyện dược đan dược mà thân thể hắn càng thêm suy yếu.
Nhưng đây là lần đầu hắn luyện Nam Ly Dược, khó tránh thất bại. Hắn không ngừng cố gắng, nửa tháng sau ngày hôm nay rốt cuộc lần đầu tiên luyện thành công hai viên Nam Ly Dược.
Tô Minh mặt tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai viên đan dược màu tím rõ ràng hơn Thanh Trần Dược một chút nằm trong tay mình. Nó không có mùi thuốc, thoạt nhìn rất bình thường.
Hơi suy tư chút, Tô Minh kiên quyết lấy ra một viên, không do dự bỏ vào trong miệng, trải qua nhiều chuyện như vậy, Tô Minh đã không còn là đứa trẻ. Hắn có suy nghĩ riêng. Từ khi bắt đầu luyện dược, trừ ngoài ý muốn luyện chế ra Huyết Dược, thứ còn lại không có chỗ xấu, quan trọng là, hắn không có khả năng lãng phí một viên để thí nghiệm hiệu quả.
Viên đan dược tím này khi vào trong miệng Tô Minh không hòa tan ngay, mang theo vị cay đắng chậm rãi theo cổ họng vào trong cơ thể. Sau đó Tô Minh lấy ra một viên Thanh Trần Dược, nuốt xuống.
Làm xong tất cả, hắn khoanh chân nhắm mắt, vận chuyển khí huyết cảm nhận hiệu quả của Nam Ly Dược.
Thời gian trôi qua từng chút một. Một tiếng đồng hồ sau, cơ thể Tô Minh bỗng run rẩy, trên người hắn bỗng hiện ra hai trăm bốn mươi ba sợi máu, chẳng qua trong đó hơn tám mươi sợi đỏ thắm, còn lại đều tối tăm.
Cơ thể Tô Minh run ngày càng dữ dội, vẻ mặt thống khổ. Chốc lát sau hắn mạnh mở mắt hộc ra búng máu đen. Máu đen rơi trên đất có mùi hôi thối.
Giây phút phun ra máu tươi, mặt Tô Minh có chút hồng hào, những sợi máu ảm đạm lập tức có gần mười sợi như sống lại, không tối tăm nữa mà chậm rãi lấp lánh ánh sáng đỏ.
Thật lâu sau Tô Minh hít thở đều đều, nhìn viên Nam Ly Dược cuối cùng trong tay.
"Nam Ly Dược này có công hiệu chữa thương! Nếu trước khi bộ lạc chiến đấu mình có thể luyện chế ra thì…" Tô Minh nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
Trong dãy núi ở sâu trong rừng mưa, Tô Minh cư ngụ tại đó. Hắn rất ít đi ra ngoài, mỗi lần ra đều là vì dùng hết thảo dược hoặc là không còn Thước Dạ Chi mới đi ra tìm.
Thật may rừng mưa rất lớn, sự việc sét đánh cây cũng không hiếm thấy. Thường có cây bị sét đánh cung cấp nhiều tài liệu cho hắn luyện chế.
Ngày tháng trôi qua, chớp mắt đã là một năm.
Một năm nay có nửa năm trời không mưa, nhưng cũng không có tuyết Tô Minh quen thuộc. Dường như nơi đây không bao giờ có mùa đông.
Hắn bị thương thật rất nặng, một năm dùng rất nhiều Nam Ly Dược chỉ khiến hắn hồi phục một trăm chín mươi sợi, còn kém đỉnh chút xíu.
Một năm nay Tô Minh từng vài lần ra ngoài tìm đan dược, trông thấy dấu chân một số người. Hắn thậm chí từng thấy một đội hơn mười người ở trong rừng mưa săn bắn một con rắn to lớn.
Những Man Sĩ đó đa số là Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm, sáu. Trong đó có một thanh niên đạt tới tầng thứ bảy Ngưng Huyết. Xem biểu lộ người bên cạnh thì thanh niên này có chút danh vọng.
Quần áo của họ không phải da thú mà là vải thô, trong tay đa số vũ khí là mâu, ít thấy dùng cung. Trên cổ tay đám người này đều cột chuông đen nhưng không phát ra thanh âm nào.
Cổ tay mỗi người đều là một cái chuông, nhưng tay thanh niên lại có hai cái. Nhưng Tô Minh chú ý thấy trong đám người có một thiếu niên Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm mặt xanh xao như người bệnh, bị người bảo vệ. Trên cổ tay y, Tô Minh trông thấy bốn cái chuông.
Đây là bộ lạc khác với Ô Sơn, Phong Quyến. Lúc Tô Minh quan sát họ thì không cách quá gần, dù vậy vẫn khiến thanh niên tầng thứ bảy Ngưng Huyết chú ý. Người này không lập tức lên tiếng mà như vô tình trong lúc chiến đấu tới gần chỗ Tô Minh ở.
Nhưng hành động của gã ở trong mắt Tô Minh thì còn quá non. Tô Minh vọt người ra sau, tốc độ của hắn nếu tưởng chạy thì đám người kia không thể nào ngăn cản.
Tô Minh không thèm để ý đám người đó mà tiếp tục tìm kiếm thảo dược, đợi khi bầu trời dần tối hắn trên đường trở về hang núi thì lần nữa gặp nhóm người này.
Hiện tại bọn họ bảo vệ thiếu niên có bốn cái chuông bên trong, dựng lều da đơn giản trong rừng mưa, định qua đêm.
Thanh niên tầng thứ bảy Ngưng Huyết thì ôm mâu dựa vào một thân cây, mắt lấp lóe cảnh giác xung quanh.
Phương xa trên một gốc cây, Tô Minh ngồi trên cành nhìn đám người, mắt lóe sáng. Tuy hiện giờ tu vi của hắn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng có sức đấu một trận. Hắn muốn biết đây là đâu, bên này có bộ lạc nào.
Nhưng hiển nhiên nhóm người này rất cảnh giác ngoại tộc, nếu hắn lỗ mãng tiến lên chỉ sợ đối phương không nghe hắn nói mà trực tiếp giết chóc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.com
Mắt lấp lóe, Tô Minh cúi đầu, cơ thể lặng lẽ lùi ra sau biến mất trong rừng. Thời gian chậm rãi trôi qua, hai tiếng đồng hồ sau, đám người đốt lửa xua tan hơi ẩm, thanh niên dựa vào cây đột nhiên biến sắc mặt, nắm chặt mâu.
Cùng lúc đó, mấy người khác cũng lập tức nhận ra, lần lượt biến sắc mặt. Ngay sau đó một tiếng dã thú gầm truyền ra từ sâu trong rừng. Chỉ thấy một con dã thú đầu như cọp nhưng nguyên sống lưng mọc gai nửa mét lao vọt ra, nhào tới đám người.
"Hắc Thứ thú!" Trong đám người lập tức có người hét lên, tình hình hỗn loạn.
"Con thú này thích lửa, mau dập tắt lửa ngay!" Thanh niên tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh lập tức mở miệng, tay phải nắm mâu vọt tới dã thú. Tuy con thú này mạnh thật nhưng chỉ tương đương với Ngưng Huyết tầng thứ bảy mà thôi, thanh niên có thể đấu một trận.
Khi gã rời khỏi đám người chiến đấu với Hắc Thứ thú, các tộc nhân khác dập tắt đống lửa khiến xung quanh tối đen, tầm mắt mọi người trong thời gian ngắn không thể thích ứng, thì một bóng người lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng tới thiếu niên bị đám người bảo vệ.
Tốc độ cái bóng rất nhanh, khi đám người kịp phản ứng thì đã tới gần thanh niên. Không đợi thanh niên chống cự, bóng dáng một chưởng chặt cổ trực tiếp đánh hôn mê thiếu niên kẹp dưới nách, lao ra ngoài.
Đám người ngẩn ra, lập tức biến sắc mặt, ngay cả thanh niên cũng trầm mặt xuống, đang muốn truy đuổi nhưng không thể buộc Hắc Thứ thú lùi lại. Chỉ một lát chần chờ, bóng dáng kẹp lấy thiến niên đã tiến vào trong rừng, xa khuất.
Tô Minh chạy nhanh trong rừng, ôm thiếu niên. Hắn không có thù hận gì với đám người kia, sẽ không giết người vô cớ. Coi như dẫn dắt dã thú thì cũng là loại đám người có thể đuổi đi mà không chết ai.
Mục tiêu của hắn chỉ có thiếu niên. Thân phận người này nhất định không tầm thường, chắc không ít chuyện. Tô Minh cần biết rốt cuộc đây là đâu, nên chỉ có thể làm vậy.
"Hỏi ra đáp án mình muốn rồi thả đi là được."
Thân thể Tô Minh lấp lóe trong rừng đi hướng xa xăm. Đi một vòng tới một góc vắng vẻ trong rừng, hắn đặt thiếu niên xuống, ngồi xổm trước người thiến niên nhìn hồi lâu liền hiểu ra.
Lúc trước hắn vừa thấy thiếu niên thì mơ hồ phát hiện có gì kỳ, giờ gần gũi càng chắc chắn. Hơi suy tư, Tô Minh từ trong ngực lấy ra một viên Nam Ly Dược và Thanh Trần Dược, bỏ vào miệng thiếu niên, rồi mới từ từ lùi lại vài bước. Hắn từ trong túi rách đặt ở trong ngực lấy ra bộ da thú, đây là một năm nay hắn bắt dã thú làm thức ăn để lại da, phủ lên thân thể và mặt ngồi trên thân cây cách thiếu niên không xa.
Tay phải hắn nhặt một khối gỗ, nhẹ búng, khối gỗ bay thẳng tới giữa trán thiếu niên. Không dùng nhiều sức nhưng có thể đánh thức thiếu niên.
Thiếu niên bị đau liền mở mắt ra, có mơ hồ nhưng lập tức hóa thành bình tĩnh. Dù mặt trắng bệch bệnh hoạn nhưng không có sợ hãi, y nhìn Tô Minh bao trùm da thú ngồi đó.
"Ngươi là ai!"