"Phụ vương!" Nghe Thiên Sư thượng nhân nói vậy thì vẻ mặt Sư Tranh không khỏi lộ vẻ khẩn trương.
"Nhiều lời, ta tự có ai bài"
Sư Tranh nhíu mày tỏ vẻ không cam tâm nhưng đành ngậm miệng đứng qua một bên.
Ánh mắt đám tu tiên nhất thời đều tập trung trên người Lâm Hiên.
"Muốn hỏi cái gì?" Lâm Hiên liếc mắt nhìn Thiên Sư hừ lạnh một tiếng: "Lão thất phu dám ở trước mặt ta cậy già hống hách, ngươi cho mình là ai mà dám đặt điều kiện với bổn thiếu gia?"
Tới nước này, kết thù với Sư Thiên thượng nhân là điều không thể tránh khỏi. Vậy cũng không cần phải giữ thể diện cho lão.
Lời này của Lâm Hiên khiến đám tu tiên giả trong điện không khỏi sửng sốt kinh hãi, ngay cả Mộng Như Yên tự phụ là vô cùng kiêu ngạo nhưng nàng cũng cam bái hạ phong với vị đệ đệ này.
Tuy thần thông của Lâm Hiên không nhỏ nhưng Thiên Sư thượng nhân nào phải hạng dễ chọc, đệ đệ thật sự muốn kết thành sinh tử hận cừu cùng đối phương sao?
"Ngươi….!"
Thiên Sư thượng nhân tựa hồ còn tưởng mình nghe nhầm, từ khi tiến giai Ly Hợp Kỳ, mấy ngàn năm qua còn chưa từng có ai dám trước mặt lão mà ngạo mạn như vậy.
"Tiểu tử! Tưởng là có Mộng Như Yên chống lưng là ta không dám giết ngươi sao. Tìm chết!"
Thiên Sư thượng nhân hét lớn một tiếng, toàn thân tuôn ra yêu lực cuồn cuộn, thiên địa nguyên khí chung quanh lập tức ngưng tụ thành một quang trụ khổng lồ, thế như bài sơn đảo hải bắn tới Lâm Hiên.
Chân mày Lâm Hiên khẽ động, một kích này thật sự có thể diệt sát tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ .
Nhưng tu vị hiện tại của hắn vượt đám tu sĩ cùng cấp một trời một vực. Lâm Hiên vươn tay vỗ vào túi trữ vật, một đạo linh quang chói lọi lập tức xuất hiện trước mắt.
Linh quang tản đi để lộ một thanh đoản kiếm dài chừng một tấc, mặt ngoài tuy có những vết rạn nhưng phát ra uy áp hết sức kinh người.
Lâm Hiên không chút do dự nắm lấy Ma Duyên Kiếm, toàn thân nổi ánh sáng ngọc lưu ly đem pháp lực cuồn cuộn truyền vào. Chỉ thấy trên thân kiếm không ngừng lưu chuyển vô số phù văn, truyền ngược lên bàn tay hắn. Sau khi được phù văn bao bọc, bàn tay hắn lập tức xuất hiện một lớp kình phiến cùng một tầng ngân quang chói lòa.
Nói thì dài song chỉ diễn ra trong chớp mắt. Tay phải Lâm Hiên cầm đoản kiếm hung hăng chém xuống một kích.
Vô thanh vô tức một đạo sáng ngân sắc rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt, mặt ngoài phù văn lưu chuyển cuồn cuộn, nghênh phong tiếp vũ lập tức đụng độ cùng quang trụ của Thiên Sư thượng nhân.
Ầm!
Âm thanh bạo liệt truyền đến, linh áp phát ra khiến toàn sơn phong chấn động kịch liệt.
Thiên Sư thượng nhân tuy phẫn nộ nhưng không dùng pháp bảo mà trong tay Lâm Hiên lại là Ma Duyên Kiếm, thắng bại tự nhiên đã rõ.
Chỉ thấy quang trụ lóe lên một cái liền bị ngân sắc kiếm khí nuốt chửng, sau đó ngân quang thuận thế chém ánh sao chém về đối phương.
Vẻ mặt Thiên Sư tràn đầy sự kinh ngạc, trong mắt hiện vẻ vừa sợ vừa giận.
Tuy ngoài dự tính song dù sao cũng là lão quái Ly hợp kỳ. Trong lòng thầm kêu bất hảo lão đưa tay vỗ bên hông một cái, một tấm thuẫn bài đen thùi bay ra chắn trước mặt.
Hắc thuẫn xoay tròn hóa thành một tầng điểu quang đem thân thể bao bọc bên trong. Vừa lúc đó ngân sắc kiếm khí chém tới lập tức va chạm với điểu quang. Chỉ thấy điểu quang chấn động một hồi nhưng cuối cùng không bị phá vỡ.
Tròng mắt Lâm Hiên nheo lại, một kích của Thông Thiên Linh Bảo tuy dũng mãnh song không thể diệt sát lão quái Ly hợp kỳ.
Lần này xuất thủ bất qua muốn làm đối phương khiếp sợ một phen mà thôi. Tu tiên giới là dựa vào thực lực để bàn luận.
Không kể là giao dịch hay đàm phán thì thực lực song phương cân bằng mới có thể nói chuyện, bằng không chỉ là ỷ mạnh hiếp yếu không bao giờ có công bằng.
Lâm Hiên làm như vậy nhìn qua có vẻ lỗ mãng kỳ thực đã tính toán kỹ lưỡng. Quả nhiên nét mặt Thiên Sư thượng nhân từ giận dữ chuyển thành vẻ khó tin:
"Không có khả năng, vật trong tay ngươi chính là Thông Thiên Linh Bảo trong truyền thuyết sao?"
"Hừ! đây là bảo vật gì cũng không kiên quan đến các hạ" Lâm Hiên lạnh lùng đáp.
"Tiểu tử, ngươi cho rằng có Thông Thiên Linh Bảo là có thể tranh tài cao thấp cùng lão phu sao? Làm người không nên hống hách như thế, bằng không chọc giận lão phu thì cho dù có trả giá một chút, ta nhất định khiến ngươi biến mất khỏi thế gian này"
Ngoài mặt Thiên Sư thượng nhân tuy đang lớn tiếng uy hiếp hậu bối nhưng trong lòng cũng có vài phần kiêng kỵ.
Thông Thiên Linh Bảo uy lực bá đạo vô cùng. Thực lực của Lâm tiểu tử vượt xa tu sĩ đồng cấp, nhân kiếm kết hợp đã tạo thành uy hiếp nhất định đối với lão.
Huống chi lúc hai người động thủ Mộng Như Yên làm sao có thể bỏ mặc, khẳng định cũng sẽ ra tay.
"Hừ, tại hạ cùng với Sư vương không oán không cừu nhưng Thanh nhi là ái thê của ta, các hạ hành sự thật là khinh người quá đáng " Lâm Hiên chậm rãi trả lời, ngữ khí rõ ràng đã hòa hoãn rất nhiều.
Hắn cùng đối phương đã vào thế như nước với lửa nhưng không nên động thủ tại chỗ này.
"Ái thê? " Khóe miệng Thiên Sư thượng nhân khẽ nhếch lộ vẻ chê cười:"Ngươi cùng Khổng Tước cô nương song tu đạo lữ đã hỏi qua song thân chưa? "
"Chẳng lẽ đạo hữu luyện công quá độ bị tẩu hỏa nhập ma nên thần trí trở nên hồ đồ, chúng ta là tu tiên giả hà tất câu nệ lễ nghi thế tục?" Lâm Hiên mở miệng chế giễu phản bác.
"Hừ, không thể nói như vậy, Hiện nay Khổng Tước cô nương đã nhận Ngũ Sắc tiên tử làm nghĩa mẫu. Trong yêu tộc, tiên tử cũng là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, ngươi muốn kết hôn cùng ái nữ của người. Lẽ nào một món lễ vật cũng không có? " Thiên Sư thương nhân nhàn nhạt mở miệng.
Qua một phen thử sức lão cũng biết Lâm tiểu tử này không phải dễ chọc, lập tức nảy ra chủ ý đấu trí không đấu lực.
"Lễ vật? "Lâm Hiên nhíu mày mở miệng.
"Không sai, bổn vương vì tiểu nhi cầu thân đã mang đến ba sính lễ biểu hiện đầy đủ thành ý, ngươi muốn cầu hôn Thanh nhi cô nương, không biết có mang đến lễ vật gì? "
Nghe đến đây vẻ mặt Như Yên tiên tử trở nên âm trầm, trong lòng thầm hừ một tiếng.
Lão hồ ly!
Hắn mang đến sinh lễ món nào cũng là vật nghịch thiên, đừng nói đệ đệ ngay cả nàng là Thiên Nhai Hải Các thái thượng trưởng lão lúc này cũng không thể xuất ra. Dùng phương pháp này để chèn ép Lâm Hiên thật là quá sức vô sỉ.
"Đạo hữu nói những lời này là có ý gì?" Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng.
Trên mặt Thiên Sư thượng nhân hiện vẻ đắc ý, đối phương bất quá là giả vờ trấn định mà thôi.
"Ý gì đạo hữu còn không rõ ràng sao? Ta nói là ngươi muốn cầu thân Khổng Tước thì cũng phải xuất ra vài món sính lễ, chí ít cũng phải ngang bằng với lão phu" Thiên Sư thương nhân nhìn Lâm Hiên, khóe miệng lộ tia tiếu ý.
"Hừ, đường đường là đấng tu mi nam tử mà muốn thành gia lập thất lại hà tiện chút sính lễ, nếu ta là đạo hữu e đã kiếm tấm đậu hủ đập đầu vào mà chết"
Sư Tranh nhân cơ hội chế nhạo, tâm cơ tên tiểu gia hỏa này thật đê tiện vô sỉ.
Ba kiện sính lễ của phụ tử hắn giá trị liên thành. Mỗi kiện trong số đó xuất thế cũng khiến thế gian lại một hồi tinh phong huyết vũ. Cho dù có là Ly Hợp lão quái nhất thời cũng không có bản lĩnh lấy ra cho nổi.
"Lâm đ*o hữu, nếu ngươi có thể lấy ra sính lễ tương tự, lão phu sẽ lập tức rời khỏi Ngũ Sắc Linh Sơn, tuyệt không làm khó dễ đạo hữu" Thiên Sư thượng nhân hào phóng mở miệng khiến Mộng Như Yên khẽ nhíu mày.
"Ta muốn gả cho người nào, há lại có thể mang tấm thân này so với đồ vật ngoại thân."
Liền lúc đó thanh âm băng lãnh Khổng Tước truyền vào tai, hiển nhiên không muốn làm Lâm Hiên khó xử.
"Ha ha. Nói như vậy thì quả thật là Lâm đ*o hữu không có được sính lễ sao?"
"Lão…"
Khổng Tước tiên tử lại muốn lên tiếng nhưng trong mắt Lâm Hiên lóe lên dị quang mở miệng: "Thiên Sư đạo hữu, các hạ có là tiền bối thì cũng không nên quá phách lối, ta hỏi lại lão một câu, lời đạo hữu vừa nói liệu có mấy phần phân lượng?"
"Nhất ngôn cửu đỉnh! "
Thiên Sư nghe thì liền nghĩ Lâm Hiên đang rung cây dọa khỉ, vốn không thể mang ra bảo vật vô cùng trân quý như của lão, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
"Tốt! Hy vọng các hạ thủ tín!"
Lâm Hiên cũng không nhiều lời, muốn đọ tài phú với bản thiếu gia chăng? Đúng là thân lừa ưa nặng. Hắn liền đưa tay vỗ vào bên hông, nháy mắt mấy hộp ngọc đã xuất hiện trên bàn.
Thấy vậy vẻ mặt Thiên Sư thượng nhân không khỏi trầm xuống.
Chẳng lẽ lão tính sai? Không có khả năng!
Lâm Hiên bình thản mở miệng: "Ngũ sắc tiền bối thân là nghĩa mẫu của Thanh tỷ. Trước nay ái thê của vãn bối được tiên tử chiếu cố, nay xin dâng lên tam kiện sính lễ bái tạ, thân gia nông cạn mong tiền bối không chê"
Lời còn chưa dứt hắn phất tay bắn ra một đạo hào quang đem nắp hộp mở ra, một đạo bạch quang huyền ảo lung linh xuất hiện.
Nhất thời trong đại điện trở nên im ắng vô cùng. Linh quang tán đi liền hiển lộ một khối đá bình thường như quả trứng gà.
Sư Tranh trợn tròn hai mắt rồi rất nhanh liền cười nghiêng ngả.
"Lâm đ*o hữu phải chăng tu luyện quá sức bị tâm ma phản phệ. Cho dù không thể xuất ra bảo vật cũng không nên mang thứ này ra làm sính lễ chứ, mặt dày cỡ này tại hạ cam bái hạ phong "
Thiên Sư phụ tử liền vô cùng đắc ý. Mong Ngũ Sắc tiên tử sớm tống tên gia hỏa này biến mất khỏi Linh Sơn cho thuận mắt.
Không khí đại điện đang căng thẳng nhưng vẻ mặt Lâm Hiên vô kinh vô hỉ, liền vươn tay khẽ vỗ. Phảng phất nghe thanh âm thanh thúy truyền ra. Lớp vỏ ngoài của khối tiểu thạch liền vỡ vụn rồi hồng quang chói lòa ra chung quanh, một cỗ linh khí kinh người phát ra tràn ngập đại điện.
Tất thảy trong đại đại trở nên thập phần kinh ngạc, đích thị là cực phẩm linh thạch!
Ngũ Sắc tiên tử ngoài vẻ kinh ngạc thì lúc này đã nhìn Lâm hiên bằng con mắt khác, quả thật là một tiểu tử nghịch thiên! Thành tựu của hắn sau này vốn không thể cách nào hình dung. Không hổ câu trường giang sóng sau xô sóng trước.
Tiếp đến Lâm Hiên liền phóng xuất mấy đạo linh quang, bốn hộp ngọc khác cũng bị mở ra. Bên trong là mấy khối đá giống hệt khi trước.
Chẳng lẽ …
Ngay cả Mộng như Yên cùng Ngũ Sắc tiên tử cũng không khỏi hít một ngụm hơi lạnh.
Năm viên cực phẩm tinh thạch đại biểu cho thiên địa linh khí ngũ hành cùng hiện thế!
Chỉ thấy lúc này linh quang ngũ sắc chói lọi. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ giờ khắc này hội tụ khiến linh khí dạt dào trong đại điện.
"Tiên tử, đệ nhất kiện sính lễ, mong người không chê"
Phải nói sắc mặc khó coi đến cực điểm chính là Thiên Sư thượng nhân. Nhưng không hổ là lão quái Ly Hợp Kỳ. Rất nhanh sắc mặt Thiên Sư thượng nhân đã âm trầm trở lại.
Như vậy thì sao? Vẫn còn hai kiện sính lễ. Chiến giáp và Mị Hoặc Thiên Huyền Đan, xem Lâm tiểu tử ngươi làm thế nào có thể vượt qua.
Lâm Hiên bất động thanh sắc, khóe mắt đảo qua đem phản ứng của đám người thu hết vào.
Hắn chậm rãi quay đầu lại đưa ánh mắt muôn vàn nhớ thương nhìn Thanh nhi, sau đó vươn tay ra vỗ ở bên hông.
Chỉ thấy linh quang ngũ sắc chợt lóe, một bộ ngũ sắc chiến giáp sáng lạng hiện ra trước mắt.
"Không thể nào!" Lúc này Thiên Sư thượng nhân đã không giữ được bình tĩnh gầm lên.
Kiện sính lễ thứ nhất có thể là vận may đạt được y bát của thượng cổ tu sĩ, nhưng không phải chiến giáp này đã thất truyền trăm vạn năm trước sao?
Không thể hiểu nổi! Ở trong động phủ cổ tu sĩ cũng rất khó tìm chiến giáp đầy đủ. Bảo vật mà lão đưa cho Ngũ Sắc tiên tử đã là có một không hai.
Thiên Xảo Môn cũng không luyện ra được, rốt cuộc tiểu tử này từ đâu mà có?
Lâm Hiên vừa đưa kiện sính lễ thứ hai, dùng từ ngữ rúng động đã không đủ để hình dung sự thất thố của đám người.
Thiên Sư phụ tử cũng u mê mà Mộng Như Yên cùng Ngũ Sắc tiên tử thì lấy tay che miệng.
"Tiên tử, ngũ sắc chiến giáp này là kiện sính lễ đệ nhị, vừa lúc nó mượn được đại danh đỉnh đỉnh của tiên tử, mong tiền bối xin vui lòng nhận cho."
Lâm Hiên mỉm cười nói. Lần trước trao đổi cùng Thiên Xảo Môn, hắn vẫn còn ba bốn cái.
Ngũ sắc chiến giáp?
Quần tu đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn chiến giáp, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
Chiến giáp này hình dáng huyễn lệ ưu nhã, tỏa ra ngũ sắc linh quang, mỹ lệ hơn bảo vật của Thiên Sư rất nhiều, chính xác hai cái vốn không cùng đẳng cấp.
Không chỉ Ngũ Sắc tiên tử mà ngay cả trong đôi mắt đẹp Mộng Như Yên cũng lóe ra tia sáng kỳ dị, chiến giáp này thật sự quá đẹp.
Hơn nữa bảo vật này không phải chỉ như cái cây có hoa đẹp mà không thể kết trái, nó là bảo vật dùng cho cảnh giới Nguyên Anh.
Vốn là muốn gậy ông đập lưng ông, nào biết cuối cùng thành đem tảng đá đập chân mình.
Thiên Sư thượng nhân vừa sợ vừa giận không thể hiểu nổi, đối phươngchỉ là một Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả sao?
Lúc này uy phong của lão không còn mà thể diện mất hết, sắc mặt tối tăm vô cùng nhưng vẫn chưa chịu buông tay, còn một sính lễ cuối cùng. Nguồn: http://truyenfull.com
Mị Hoặc Thiên Huyền đan!
Đối với Ngũ Sắc tiên tử, bảo vật này mới hữu dụng nhất, trực tiếp quan hệ đến sự tình nàng tiến giai Ly Hợp trung kỳ.
Mặc dù độ trân quý của linh đan này còn chưa bằng ngũ sắc chiến giáp kia nhưng nhất quyết tiểu tử kia không thể có. Thắng bại như thế nào vẫn chưa phân, lão vẫn có cơ hội trở mặt.
Thiên Sư thượng nhân tàn bạo nghĩ.
Lâm Hiên làm như không thấy vẻ mặt của lão, thần sắc bình thản hắn hướng sang Ngũ Sắc tiên tử mở miệng: "Tiền bối, kiện sính lễ thứ ba cần tốn chút công phu, Mị Hoặc Thiên Huyền đan tại hạ chưa từng nghe nói..."
Lời Lâm Hiên còn chưa dứt phụ tử Sư Tranh không khỏi lộ vẻ mừng rỡ như điên, mới vừa thật sự là quá mất mặt.
Thân gia Lâm Hiên thật giàu có khiến người chặc lưỡi hít hà. Cũng may hắn chưa nghịch thiên đến độ cũng lấy ra Mị Hoặc Thiên Huyền đaa.
"Tiểu tử, bình tâm mà nói, hai kiện sính lễ trước của ngươi quả thật không tệ nhưng chỉ như vậy là không đủ. Cực phẩm tinh thạch đương nhiên trân quý nhưng đối với cảnh giới Ly Hợp Kỳ chúng ta, chỉ cần tốn chút khí lực là có thể thu thập. Về phần chiến giáp tuy là vật lấy hiếm là quý nhưng hơn chưa nói đặc biệt hơn người. Cho nên trân quý nhất trong ba kiện sính lễ chính là Mị Hoặc Thiên Huyền Đan, nếu như ngươi không thể lấy ra thì coi như là thua." Thanh âm đắc ý của Thiên Sư truyền vào tai.
"Vô sỉ!"
Lời lão còn chưa dứt đã nghe một tiếng quát nhẹ của Như Yên tiên tử. Trên mặt nàng tràn đầy vẻ khinh thường:
"Thiên Sư, dầu gì ngươi cũng là ngũ cấp yêu tộc, có gan nói có gan nhận, ngươi sao có thể vô sỉ đến nước này. Ngươi bảo cực phẩm tinh thạch chỉ cần bỏ chút thời gian là có thể thu thập sao, ngươi có bản lãnh thì lấy ra thêm mấy khối cho bổn tiên tử xem một chút, nếu không không đừng ở đây mà khua môi múa mép."
Nghe Như Yên tiên tử trách cứ Thiên Sư cũng không nổi giận, lão đã nghĩ tới chuyện này.
"Lời này của tiên tử sai rồi, đối với Ngũ sắc đạo hữu mà nói thì Mị Hoặc Thiên Huyền đan vượt qua xa cực phẩm tinh thạch cùng chiến giáp, chẳng lẽ ta nói sai?"
Thiên Sư thượng nhân tuy không biết xấu hổ nhưng bình tâm mà nói, lời này cũng có mấy phần đạo lý.
"Ngươi..." Trên mặt Như Yên tiên tử hiện sát khí. Từ trước đến giờ nàng đâu có chịu kém ai, hiện tại vẻ mặt đã băng hàn đến cực điểm.
Đột nhiên đúng lúc này thanh âm Lâm Hiên truyền vào tai: "Thiên Sư,ngươi gấp làm cái gì, quả thật hiện tại Lâm mỗ không có Mị Hoặc Thiên Huyền đan nhưng cũng không có nghĩa là ta không thể lấy ra, chỉ là cần tốn chút thời gian."
"Thời gian?"
Nghe Lâm Hiên nói như vậy, trong lòng Sư Tử Vương phụ tử lại trầm xuống, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Hiện lão vô cùng úy kỵ Lâm Hiên. Có điều dù sao cũng là lão gia hỏa sống không biết bao nhiêu năm, trên mặt Thiên Sư rất nhanh khôi phục thường sắc.