Vô Tận Đan Điền

Chương 472: Hỏa diễm đáng sợ (2)



Tốc độ thiêu đốt của cỗ hỏa diễm này không nhanh, nhìn như có chút nhàn nhã, chậm chạp, nhưng mà bất kỳ vật gì đều không thể ngăn cản. Vô luận là pháp lực hay là tử linh hồn lực, một khi đụng phải sẽ phát ra tiếng xèo xèo. Cỗ hỏa diễm này thiêu đốt cánh tay Giang Phong như là rơm rạ, bị cháy rụi, không có một chút cố hết sức nào.

- Là Diễm hỏa.

- Là Diễm hỏa.

Tiểu tử này là Diễm Hỏa sư.

Trước đó bọn hắn theo ở phía sau, cho rằng đám người Nhiếp Vân xuống là bằng vào thiên phú Diễm Hỏa sư của Dịch Thanh, không ngờ tới thiếu niên trước mắt này cũng có thiên phú khiến cho người ta nghe tên mà biến sắc kia.

- Để ta nhìn xem ngươi còn sống được không.

Nhìn thấy đối phương bị hỏa diễm thiêu đốt, dường như rơi vào trong trạng thái điên cuồng, Nhiếp Vân thở dài một hơi.

Diễm Hỏa sư, thiên phú đặc thù sếp hạng thứ hai mươi lăm trong các thiên phú siêu cấp, nếu như ở xa thì cũng thôi đi, nhưng mà bây giờ ở trước mặt Giang Phong, hắn dùng ám kình đánh vào trong cơ thể đối phương. Nếu như đối phương có thể tránh được, như vậy cũng không xứng là thiên phú siêu cấp.

- Nguyên Hằng trưởng lão, cứu ta, cứu ta...

Nhìn hỏa diễm đốt lên, ngay cả pháp lực, linh hồn lực động vào cũng bị hóa thành tro bụi, rốt cuộc Giang Phong cũng biết sợ hãi, hắn nhìn về phía Nguyên Hằng trưởng lão, trong mắt hiện lên vẻ cầu khẩn.

- Bị Diễm hỏa thiêu đốt đã không thể cứu, ngươi cứ yên tâm mà đi đi...

Nghe thấy tiếng kêu này, Nguyên Hằng trưởng lão cũng không có để ý mà lùi về phía sau một bước, một lần nữa nhìn về phía Nhiếp Vân.

Thiên phú đặc thù cho dù mọi người đều biết nhưng cũng không lý giải nhiều. Nhìn thấy bộ dáng này của Giang Phong, cho dù hắn là cường giả Lĩnh vực cảnh cũng cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng, từ sâu trong lình hồn toát ra một cỗ hàn ý.

Diễm Hỏa sư quá cường đại, cường đại tới mức ngay cả hắn cũng phải kiêng kị.

Nhìn thấy Nguyên Hằng trưởng lão và Thái Viên trưởng lão liên tục lùi về phía sau, trong mắt Giang Phong hiện lên vẻ hung ác. Quan hệ giữa bọn hắn vốn không kém, đối phương thấy chết mà không cứu, lúc này cừu hận giữa hắn và Nhiếp Vân thậm chí còn giảm bớt, thay vào đó là hắn đi hậ hai người Nguyên Hằng trưởng lão.

Rất nhiều người đều như vậy, bị người ta hại không đi hại người hận mình mà ngược lại còn đi hận đồng bạn không giúp mình.

Hai chân đạp mạnh vào mặt đất, Giang Phong gào rú một tiếng, đột nhiên nhảy về phía Nguyên Hằng trưởng lão, xem ra định dùng Diễm hỏa trên người thiêu sống Nguyên Hằng trưởng lão với hắn.

Diễm hỏa ngay cả linh hồn và pháp lực cũng có thể thiêu đốt, nhất định lĩnh vực cũng có thể thiêu đốt sạch sẽ.

- Hừ.

Nhìn thấy động tác của hắn, sao Nguyên Hằng trưởng lão lại không biết suy nghĩ của hắn được chứ? Sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, bàn tay khẽ đảo, một thanh trường kiếm đâm thẳng về phía trước.

Phốc.

Thanh trường kiếm mang theo quán tính cực lớn mạnh mẽ đâm xuyên thân thể Giang Phong, cố định hắn vào trên vách đá cách đó không xa.

- Ah...

Tiếng kêu thảm dần dần giảm xuống, Giang Phong chậm rãi đoạn tuyệt hô hấp.

- Nguy hiểm thật, nếu như bị cỗ hỏa diễm này dính vào, chỉ sợ ngay cả ta cũng đừng mong sống yên ổn. Tiểu tử, quả thực ngươi đã khiến ta phải lau mắt mà nhìn. Tuy nhiên, ngày hôm nay bất kể thế nào đều là ngày chết của ngươi... Không đúng? Người đâu?

Nhìn thấy Giang Phong vừa kêu thảm vừa bị thiêu sống, Nguyên Hằng trưởng lão và Thái Viên trưởng lão đều cảm thấy toàn thân rét lạnh. Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra thiếu niên vừa rồi bị hai người kẹp vào giữa không ngờ lại....

Đột ngột biến mất.

Biến mất? Sao lại đột nhiên không thấy? Chẳng lẽ dùng bảo bối chuyển dời không gian như Dời Thiên phù lục để rời khỏi nơi này sao?

Không có khả năng.

Sử dung Dời Thiên phù lục sẽ khiến cho không gian chấn động, thế nhưng hai người lại không có cảm nhận được gì, cũng không có bất kỳ năng lượng nào chấn động. Dưới tình huống như vậy mà thiếu niên trước mắt lại đột nhiên biến mất không thấy.

- Người đâu?

Nguyên Hằng trưởng lão quét mắt nhìn một vòng, cả căn phòng rộng lớn như vậy tìm mấy lần cũng không thấy. Hắn quay đầu, trợn trắng mắt, quát Thái Viên trưởng lão.

- Vừa rồi... Ta cũng bị hành động của Giang Phong hấp dẫn, cũng không thấy gì..

Thấy sư huynh tức giận, Thái Viên trưởng lão run rẩy nói.

Hiện tại Nguyên Hằng trưởng lão và Giang Phong đều giống nhau, đều bị thiếu niên kia làm cho biến thái, nếu như hắn dám cả gan nói nhảm thì cũng khó bảo toàn đối phương không xuất thủ chém giết hắn.

- Đáng giận, đáng giận.

Nhìn một vòng, thủy chung không có phát hiện ra điều gì, Nguyên Hằng trưởng lão rít gào một tiếng.

Đây quả thực là gặp quỷ, sao lại đột nhiên biến mất? Chẳng lẽ...

Nguyên Hằng trưởng lão quay đầu nhìn về phía thủy tinh cầu sau lưng.

- Nhất định là thứ này, là thủ đoạn mà Nguyên Khí sư Nghiễm Minh Tử kia lưu lại, nếu không không có khả năng ta không phát hiện ra được.

Hai mắt Nguyên Hằng trưởng lão đỏ thẫm.

- Sư huynh, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?

Thái Viên trưởng lão cẩn thận từng li từng tí, hỏi.

- Còn có thể làm thế nào chứ? Mang nó tới đây để ta xem tiểu tử này chạy đi đâu.

Cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng, lại lập tức quay đầu nhìn về phía Thái Viên trưởng lão, nói:

- Ngươi tới kia, vuốt thủy tinh cầu này.

Nhớ tới lúc mới vào Dịch Thành kia cứ như vậy biến mất, Nguyên Hằng trưởng lão hét lớn một tiếng.

- Ta sao?

Thái Viên trưởng lão giật mình hỏi lại.

- Không sai, không phải ngươi, chẳng lẽ là ta?

Nguyên Hằng trưởng lão trừng mắt, như muốn giết người.

- Được rồi.

Thái Viên trưởng lão biết rõ nếu như mình không đồng ý thì chỉ sợ tình nghĩa sư huynh đệ cũng không có tác dụng, nhất định đối phương sẽ tùy thời động thủ. Hắn cắn răng một cái rồi đi tới, bàn tay chộp một cái vào thủy tinh cầu kia.

Ông.

Thủy tinh cầu lập lòe một chút.

Sưu.

Thái Viên trưởng lão lập tức biến mất.

- Quả nhiên là Truyền tống trận...

Vừa rồi khi Thái Viên trưởng lão truyền tống, Nguyên Hằng trưởng lão đã dùng lĩnh vực cẩn thận cảm ứng, hắn biết đây quả nhiên là Truyền tống trận, hơn nữa còn không có nguy hiểm. Lúc này hắn mới hít sâu một hơi, trên người tỏa ra sát ý nồng đậm.

- Ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát hay sao?

Lời còn chưa dứt, thủy tinh cầu lập lòe, Nguyên Hằng trưởng lão cũng biến mất trong phòng.

- Nguy hiểm thật.

Nguyên Hằng trưởng lão vùa mới biến mất thì Nhiếp Vân lại đột nhiên xuất hiện từ nơi hắn vừa mới biến mất, miệng thở hổn hển. Thủy tinh cầu bị Nguyên Hằng trưởng lão ngăn trước, hắn căn bản không thể đi tới, đương nhiên không có khả năng mượn nhờ Truyền tống trạ rời khỏi.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí