Vĩnh Sinh

Chương 471: Thực lực của Thiên Hình



"Sát Lục chi tâm, thay ta xông tới cánh cửa Tiên giới này, để ta quán thông Tiên giới! Bước vào Trường Sinh Bí Cảnh!" Sát ý lưu chuyển quanh người Mạnh Thiểu Bạch, càng lúc càng nồng đậm, khí thế như nước thủy triều nghiêng trời lệch đất.

Sát Lục chi tâm mới được cô đọng thành không ngờ nhu động giống như giản đơn sẽ biến thành phức tạp tạo thành linh tính.

Đại Sát Lục Thuật cũng là một trong ba nghìn đại đạo.

Môn tuyệt học này là do Vô Sinh Kiếm Phái thượng cổ truyền lại.

Hơn nữa Đại Sát Lục Thuật còn lợi hại hơn rất nhiều so với Đại Băng Diệt Thuật, Đại Thiết Cát Thuật. Một chữ "Giết" bao hàm rất nhiều chân ý. Từ xưa đến nay rất nhiều cao thủ đều có cách giải thích khác nhau về chữ "Giết" này, mà Đại Sát Lục Thuật không có chỗ nào mà không thể tới, mỗi một người tu luyện Đại Sát Lục Thuật đều có cách giải thích đặc biệt đối với chữ "giết", cũng không phải đơn giản chỉ là phá diệt.

"Chỉ một chữ giết, lạm sát kẻ vô tội, là hủy diệt. Tru sát tà ác là nhân nghĩa. Âm dương hai mặt, cương nhu cùng nguồn, đều tồn tại song song." Mạnh Thiểu Bạch liên tục hét to, khiến không gian chấn động.

Sát Lục chi tâm truyền ra một cỗ sát ý như kiếm phong, cư nhiên đánh sâu vào cánh cửa Tiên giới.

Oanh long!

Một luồng sóng sát ý trực tiếp bắn tới cánh cửa Tiên giới, không ngừng oanh kích lên.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ!

Trọn vẹn mười hai canh giờ đã qua, cánh cửa Tiên giới rốt cục không chịu nổi vô tận sát ý của Mạnh Thiểu Bạch đánh sâu vào, mở ra một tia khe hở.

Ông! Ông! Ông! Thật giống như ngàn vạn thanh âm hoan hô truyền tới từ trong hư không, khắp nơi đều hiện ra một cỗ khí tức pháp tắc Tiên giới. Rất nhiều nguyên khí Tiên giới rót vào đỉnh đầu Mạnh Thiểu Bạch, xông vào trong thức hải của hắn, pháp lực của hắn liên tiếp thăng tiến, đến một mức độ trước nay chưa từng có.

Mà Sát Lục chi tâm của hắn nhận được rất nhiều pháp tắc của Tiên giới, đại đạo sâu xa một lần nữa mở rộng, bành trướng, sau đó cư nhiên biến thành một pho tượng giống như người mà không phải người, dường như là Ma thần, ma quỷ, đại biểu cho việc giết chóc.

Roẹt!

Trong thân thể của Mạnh Thiểu Bạch bay ra một kiện bảo kiếm, chính là một kiện tuyệt phẩm bảo khí Vô Sinh Sát Kiếm mà hắn vất vả tế luyện. Một khi lưỡi kiếm này bay ra ngoài liền trực tiếp dung hợp với Sát Lục chi tâm, tản mát ra quang mang sáng chói.

Khi lưỡi kiếm này xoay tròn, Sát Lục chi tâm cư nhiên biến thành khí linh.

Một kiện hạ phẩm đạo khí ra đời.

"Vô Sinh Sát Đạo, người tu luyện không cần bất kì pháp bảo, phi kiếm, bàn tay chính là kiếm, nhất định phải tự luyện chế. Dung hợp với huyết nhục, mới có thể thuận buồm xuôi gió. Hiện tại rốt cục ta đã bước chân vào Trường Sinh Bí Cảnh! Trở thành vạn cổ cự đầu, Đại Sát Lục Thuật đại thành! Kiếm này ta sẽ gọi là Sát Lục! Ta tu luyện Đại Sát Lục Thuật, kiếm này gọi là Sát Lục Chi Kiếm. Thực xứng! Phương Hàn, kiếm trong tay ta đã thành đạo khí, muốn mượn máu ngươi tế luyện khí linh của lưỡi thần kiếm này!"

Mạnh Thiểu Bạch đứng dậy vuốt ve Sát Lục Chi Kiếm trên tay, trên mặt hiện ra vẻ hung ác cùng cực.

Sau đó thân thể hắn biến thành một đạo lưu quang chuẩn bị rời khỏi Vũ Hóa thiên cung, đi Luân Hồi Phong của Phương Hàn, chém giết.

Thế nhưng khi hắn vừa bay lên, một nhân ảnh bỗng chặn trước mặt hắn.!

Mạnh Thiểu Bạch dừng lại, trong nháy mắt liền nhìn ra rõ mặt mũi người này, chính là Thiên Hình trưởng lão!

"Mạnh Thiểu Bạch, ngươi muốn đi tới Luân Hồi Phong? Vũ Hóa Môn ta cấm đệ tử tư đấu, ngươi không nên phạm phải đại sai lầm, nếu không ta sẽ lấy thân phận trưởng lão chưởng quản hình pháp chuẩn bị xử trí y theo môn quy." Thiên Hình trường lão quát.

"Môn quy?" Mạnh Thiểu Bạch cười lớn: "Thiên Hình trường lão, hiện tại ta đã tu thành Trường Sinh Bí Cảnh, luyện thành Đại Sát Lục Thuật, đã là một vị phó chưởng môn của Vũ Hóa Môn, địa vị từa hồ như trên cả ngươi, ngươi lấy tư cách gì mà ngăn cản ta? Huống hồ cho dù ngươi có muốn ngăn cản, liệu có được thực lực này?"

"Ha ha ha!" Thiên Hình trường lão nhìn chằm chằm Mạnh Thiểu Bạch hồi lâu rồi nói: "Ngươi còn chưa có lệnh bài của phó chưởng môn, cũng chưa được chưởng giáo sư huynh trao quyền, như vậy chưa phải là phó chưởng môn, ta vẫn có quyền ước thúc ngươi. Huống hồ ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể đủ thực lực giết chết Phương Hàn? Ta cho ngươi biết, trong lúc ngươi bế quan, Phương Hàn đã khiêu chiến với Như Ý Tử, tại trước mặt nhiều người hắn đã chém chết Như Ý Tử, khiến thần hình của Như Ý Tử cũng bị câu diệt!"

"Cái gì? Có chuyện như vậy?" Mạnh Thiểu Bạch biến sắc. Từ sau khi hắn bị Phương Hàn đánh bại, tựa bắt đầu tiến vào chỗ sâu nhất trong thời không Vũ Hóa thiên cung bế quan. Bên ngoài một ngày, bên trong là một tháng. Trọn vẹn tu luyện mấy chục năm, đồng thời cũng không biết chuyện Phương Hàn đã giết chết Như Ý Tử.

"Chuyện này đã oanh động thiên hạ. Hoa Thiên Đô cũng tu thành Trường Sinh Bí Cảnh, hắn lại có thượng phẩm đạo khí, trung phẩm đạo khí, cũng không dám xuất thủ. Ngươi có bản lãnh gì?" Thiên Hình trường lão quát: "Nhanh chóng đi theo ta tới bái kiến chưởng giáo chí tôn, chờ dăn dạy đi."

"Bái kiến chưởng giáo chí tôn là chuyện lên làm." Mạnh Thiểu Bạch trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên cười nói: "Nhưng mà Thiên Hình trường lão, cho dù chuyện này là thật, nhưng ngươi ngăn trở ta, đã nói lên một vấn đề, Phương Hàn đã đi ra ngoài, hiện tại trên Luân Hồi Phong của hắn đang trống rỗng, ta muốn thừa cơ tiến tới giết chết vài tên thị nữ, bè cánh của hắn. Hắn có một thị nữ đại Atula, cũng không phải người của Vũ Hóa Môn ta, ta giết chết người này, không tính là vi phạm môn quy chứ."

"Ngươi cho rằng Phương Hàn không biết ngươi xuất quan sao? Hắn đã sớm chuẩn bị rồi, lần này ngươi đi, không những không thành công, ngược lại sẽ kích phát mâu thuẫn, phá hư môn quy của Vũ Hóa Môn ta." Thiên Hình trường lão nói.

"Vậy sao? Xem ra vô luận thế nào Thiên Hình trường lão ngươi đều muốn ngăn cản ta? Nhưng mà ngươi cũng chỉ là Trường Sinh Bí Cảnh đệ nhất trọng, Vạn Thọ Cảnh. Ta cũng là Trường Sinh Bí Cảnh đệ nhất trọng Vạn Thọ Cảnh. Ngươi sao có thể ngăn cản được ta?" Trong lúc nói chuyện Mạnh Thiểu Bạch đột nhiên vung ra một kiếm.

Kiếm khí dày đặc dài đến trăm ngàn trượng đâm tới cổ họng Thiên Hình trường lão.

Một kiếm này, nếu như ở bên ngoài, đủ có thể khiến một tòa đại sơn trực tiếp biến thành bụi phấn. Mạnh Thiểu Bạch cư nhiên lại xuất thủ với Thiên Hình trường lão!

"Ha ha ha, ha ha ha! Người tuổi trẻ thật sự là không biết trời cao đất rộng. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, vì sao ta lại nắm quyền xử phạt của Vũ Hóa Môn trong ba ngàn năm, ngươi cho rằng chỉ bằng vào chút thủ đoạn này là có thể chống lại ta sao?" Thiên Hình trường lão ha ha cười, lúc này đột nhiên trên tay xuất hiện hai kiện pháp bảo giống như phi đạo, lại dường như là phi kiếm, hời hợt đánh lên kiếm của Mạnh Thiểu Bạch.

"Thiên Hình Song Nhận! Một đôi trung phẩm đạo khí!"

Mạnh Thiểu Bạch chỉ cảm thấy kiếm của mình bị chấn động thiếu chút nữa hít thở không thông, khí linh bên trong như muốn vỡ tan, Sát Lục Kiếm của hắn chỉ mới tấn thăng lên làm hạ phẩm đạo khí. Gặp một đôi lưỡi đao này của Thiên Hình, tự nhiên không phải đối thủ rồi.

Nhưng mà Mạnh Thiểu Bạch thân kinh bách chiến. Hắn đột nhiên biến hóa, thân thể hơi uốn lượn, kiện phi kiếm trên tay thiên biến vạn hóa, một kích này không ngờ vô cùng ảo diệu, sát ý mãnh liệt ngưng tụ thành vô hình kiếm khí xâm nhập vào trong óc Thiên Hình trường lão.

Thiên Hình trường lão không hề hấn gì. Một cỗ vòng sáng từ trên đầu bay vút lên, trong nháy mắt ngưng tụ thành một cái lĩnh vực cư nhiên bao vây Mạnh Thiểu Bạch vào trong đó.

Đột nhiên lúc này Mạnh Thiểu Bạch cảm thấy thân thể của Thiên Hình trường lão biến mất không thấy gì nữa, trước mắt xuất hiện một mảnh núi đao rừng thương, từng ngọn núi liên miên bất tận, trên mặt mỗi tòa đều là đao nhọn sáng như tuyết.

Mà chính hắn lại bị vây trong núi đao, toàn thân đau đớn không thể giãy dụa.

"Đây là... Đây là cái gì? Tinh thần lĩnh vực!" Mạnh Thiểu Bạch mãnh liệt rít gào, bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương cố sức thoát ra, hiện ra Côn Bằng chi thân, bao trùm ngàn dặm, đôi cánh mãnh liệt đập, thế nhưng không cách nào bay lên, khắp nơi đều là núi đao, đao sáng như tuyết đánh lên tinh thần của hắn, chém tinh thần hắn tạo thành hàng ngàn vết thương.

"Đúng vậy, đây là tinh thần lĩnh vực, đây là "Hình Thiên lĩnh vực" của ta, ta đã đột phá bình cảnh, hiện tại còn thiếu chút nguyên khí là có thể trở thành Bất Tử Chi Thân, cho nên Mạnh Thiểu Bạch, ngươi ở trước mặt ta sẽ không có cách nào thoát thân đâu." Thiên Hình trường lão đột nhiên khẽ động, tinh thần lĩnh vực liền biến mất.

Vô tận núi đao ở trước mặt Mạnh Thiểu Bạch cũng biến mất.

"Ngươi còn không phá được Hình Thiên lĩnh vực của ta, chớ nói chi là Tuyên Cổ Ma Vực, Cực Nhạc Tịnh Thổ của Phương Hàn." Thiên Hình trường lão giống như cười mà không phải cười nói: "Theo ta đi gặp chưởng môn thôi. Chưởng môn có việc cần ngươi đi làm."

"Vậy sao?" Mạnh Thiểu Bạch tựa hồ không cam lòng, trong lòng đang nổi lên cường đại sát ý, trong ánh mắt lập lòe hàn quang.

Đúng lúc này một đạo kính quang chiếu lên thân thể hắn, lập tức sát ý trong đầu hắn giống như đỉa phải vôi, sụp đổ.

Trong hư không truyền tới thanh âm của Phong Bạch Vũ: "Mạnh Thiểu Bạch, ngươi đã tới. Ân oán của ngươi cùng Phương Hàn tạm thời bỏ sang một bên, ta sẽ cho ngươi một cơ hội cùng hắn quyết chiến công bình, trên đại hội quần Tiên sau một năm rưỡi nữa, là cơ hội này. Hiện tại ngươi còn không phải đối thủ của hắn. Nhất định phải tôi luyện, nếu như ngươi có thể tịnh tiến nữa, tu thành Bất Tử Chi Thân mới có thể chính thức chống lại hắn. Hiện tại ta muốn ngươi đi làm một việc, dò xét bí mật của Thiên Vũ Chi Khố. Nếu như ngươi không nghe lời ta, ta sẽ dùng môn quy trừng phạt ngươi."

"Vâng, chưởng giáo chí tôn." Mạnh Thiểu Bạch trầm mặc một hồi, hắn vừa đột phá Trường Sinh Bí Cảnh, cũng đã phát hiện ra thực lực khủng bố của Phong Bạch Vũ, cũng biết người này nói một không hai. Cho nên thân thể hắn khẽ lóe lên, liền bay ra khỏi chỗ sâu trong Vũ Hóa thiên cung.

"Vẫn là chưởng giáo sư huynh lợi hại." Thiên Hình trường lão lắc đầu, cũng rời đi.

Trong Hoàng Tuyền Đồ, bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương của Phương Hàn đang đứng ở chỗ sâu trong A Tị chi môn, trước mặt Phệ Hồn thánh thú.

"Sao vậy? Đoạt Mệnh thư sinh ngươi chịu buông tha ta? Đã biết chỗ tốt của bí mật Thiên Vũ Chi Khố rồi sao. Bất quá lúc trước ta đưa cho ngươi tấm địa đồ chẳng qua là địa đồ hình của Thiên Vũ Chi Khố mà thôi, còn phương vị cụ thể thế nào, ngươi muốn chính thức tiến vào bảo khố này, còn phải nhờ vào đồ hình cấm chế của ta nữa."

Phệ Hồn thánh thú trông thấy Phương Hàn đứng ở trước mắt, nó không khỏi vội la lên.

Nào biết đâu rằng Phương Hàn không nói lời nào đột nhiên duỗi ngón tay. Phanh! Thần thông Tiểu Túc Mệnh Thuật bao phủ lấy Phệ Hồn thánh thú, tiếng ngân xướng vang vọng từ sâu trong linh hồn đầu ma thú này.

"Phệ Hồn thánh thú, số mệnh của ngươi là vĩnh viễn trở thành nô lệ của ta! Số mệnh của ngươi cuối cùng sẽ bị luyện hóa thành Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan. Đây là vận mệnh mà ngươi không thể kháng cự lại."

Từng đoạn từng đoạn ngâm xướng vang lên, hạt giống số mệnh đã tiến nhập vào trong thân thể Phệ Hồn thánh thú. Vì để ổn thỏa Phương Hàn còn phát ra Tuyên Cổ Ma Vực, Cực Nhạc Tịnh Thổ.

Hiện tại hắn chính thức muốn độ hóa Phệ Hồn thánh thú, luyện chế thành Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan cứu sống Phương Thanh Tuyết.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí