Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 908: Thu xếp



Hai năm qua, Liên Mạn Nhi mới chỉ là từ trong miệng người khác mà biết được, Liên Thủ Nghĩa càn quấy mà làm ầm ĩ như thế nào với Chu thị. Hôm nay, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy tình hình như thế.

Chu thị thật sự đáng giận, tác phong và việc làm của bà khiến người khác không thể đồng tình. Nhưng cũng không vì thế mà không thừa nhận, hành động của Liên Thủ Nghĩa rất quá đáng, rất đáng giận.

Nếu cứ để mặc cho bọn họ tiếp tục ầm ĩ nữa, cho dù Chu thị có là người mạnh mẽ đến mấy, cũng sẽ thật như những lời bà nói, trở thành đoản mệnh. Với lại, quan trọng hơn là, nếu cứ để tình trạng này tiếp tục, thì thật chẳng ra thể thống gì.

Giờ đã đến lúc thích hợp để chấm dứt chuyện này.

“. . . . . . Là sản nghiệp lão gia tử lưu cho bá, nhưng bá với lão thái thái ầm ĩ đến như vậy, nơi này bá quả thật không thể ở được nữa.” Ngũ Lang mở miệng nói, “Mới vừa rồi, lão thái thái đã nói với chúng ta. Những thứ lão gia tử để lại cho bá, những đồ phải đưa cho bá, tất cả đều là của bá. . . . . . . Chỉ là, bá phải đổi chỗ ở khác.”

Ngũ Lang lên tiếng, sắc mặt Liên Thủ Nghĩa liền thay đổi mấy lần. Liên Thủ Nghĩa không ngốc, hắn biết trong Liên gia lời nói của ai là có nhiều trọng lượng. Có thể nói, nếu là Liên Thủ Tín nói, hắn còn có thể bật lại vài câu, chối qua chối lại, nhưng nếu là chuyện do đích thân Ngũ Lang trịnh trọng nói ra, hắn liền hiểu, chuyện này, là không có đường vãn hồi.

“. . . . . . Cái, cái thương lượng này hay nhỉ, muốn ép buộc ta dọn đi sao. Đây là muốn đuổi ta ra bên ngoài mà! Trời đất chứng giám, trừ lão gia tử, không ai có thể đuổi ta đi! Lão thái thái không nói đạo lý, bà ấy không vừa mắt ta! Nhưng các người là người danh giá, là người biết phân rõ phải trái, các người không thể như vậy. . . . . . Ỷ thế hiếp người mà!” Liên Thủ Nghĩa liền nói, trong thần thái khẩu khí lại hơi có chút ngoài mạnh trong yếu.

Chu thị ở bên cạnh thấy Ngũ Lang vừa lên tiếng, Liên Thủ Nghĩa lập tức liền trở nên mềm nhũn như bún, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần đắc ý.

“Nếu thực sự muốn ỷ thế hiếp người, thì đã không ở đây cùng bá nghiêm túc nói chuyện như vậy.” Ngũ Lang giận tái mặt, “Lão gia tử không còn, thì lão thái thái có quyền nói. Huống chi, bá cũng nhìn lại chính mình đi. Không nói trước đây. Chỉ mới vừa rồi thôi, với lời nói và hành động của bá, là có thể trị bá tội ngỗ nghịch bất hiếu.”

“Không thể ở nơi này, bá có thể trách ai, còn không phải do bản thân mình? Bá muốn hung hăn càn quấy, ta cũng có biện pháp để đối phó với sự càn quấy của bá. Nếu bá an phận, đương nhiên sẽ có cái lợi của bá.”

Lời nói của Ngũ Lang vô cùng nghiêm khắc, Liên Thủ Nghĩa bên kia liền cúi thấp đầu xuống. Hắn đương nghiên biết, hắn có bao nhiêu nhược điểm bị người ta nắm trong tay. Người ta không nhắc tới thì không sao, nếu thật sự so đo, nợ cũ nợ mới đem ra tính một lượt, lúc đấy chỉ sợ là hắn chết cũng không có chỗ chôn.

Hai năm qua cuộc sống của hắn vô cùng tự tại, chẳng qua là ỷ vào Chu thị, Liên Thủ Nhân đều không có biện pháp làm khó được hắn. Mà Liên Thủ Tín bên kia cũng không so đo. Hơn nữa, cho dù hắn không có nhược điểm gì ở trong tay người ta, lấy uy thế hiện giờ của nhà Liên Thủ Tín, muốn hắn làm cái gì, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.

Muốn giở trò vô lại, làm ầm ĩ. Ở trước mặt Liên Thủ Tín hắn có lẽ có thể thử một chút, nhưng cho hắn mấy lá gan, hắn cũng không dám làm loạn trước mặt Ngũ Lang.

Ngũ Lang thấy Liên Thủ Nghĩa cúi đầu, giọng nói liền hòa hoãn đi một chút.

“Chẳng qua chỉ là đổi chỗ ở thôi, bá cũng không chịu thiệt gì. Lão thái thái vừa rồi đã nói với chúng ta, sáu mẫu ruộng kia của người, sẽ nhượng lại cho bá một nửa.”

Liên Thủ Nghĩa cúi đầu ngồi ở đó tính toán. Ngũ Lang nói như vậy, chuyện hắn phải dọn đi đã là chắc như đinh đóng cột, hơn nữa lại còn có thêm ba mẫu ruộng. Cũng là chuyện tốt.

“Chuyện này, nếu là người khác bảo ta dọn đi, ta nhất định sẽ không dọn, có chết cũng không dọn. Nhưng Ngũ Lang đã lên tiếng, ta sẽ không hai lời.” Suy nghĩ một hồi lâu, Liên Thủ Nghĩa mới ngẩng đầu lên, cố ý đĩnh đạc nói.

Liên Thủ Nghĩa cũng có chút giảo hoạt. Trong lúc này mà còn làm ra vẻ như vậy, muốn lấy lòng Ngũ Lang.

Ngũ Lang mặt không đổi sắc, đối với lời nói của Liên Thủ Nghĩa từ chối cho ý kiến.

“Dọn thì dọn, nhưng mà ta dọn đến chỗ nào bây giờ?” Liên Thủ Nghĩa lại hỏi.

“Mày dọn nhanh cho tao nhờ, cút đến chỗ nào càng xa càng tốt!” Chu thị lập tức nói, chỉ hận không thể khiến Liên Thủ Nghĩa biến khỏi tầm mắt bà ngay lập tức.

“Bá muốn dọn đến đâu?” Ngũ Lang liền hỏi Liên Thủ Nghĩa.

Đôi mắt to như hạt châu của Liên Thủ Nghĩa đảo đảo mấy vòng, lại nhìn thoáng qua Chu thị, cười hề hề mấy tiếng.

“Chỉ cần dọn ra khỏi cái nhà này là được phải không, tốt lắm, ta sẽ tìm chỗ nào ở gần ngay bên cạnh để ở, ta không nỡ rời xa nơi này, phòng ốc cha lưu lại cho ta, ta không thể ở, thì có thể thường xuyên về thăm, không phải sao?” Liên Thủ Nghĩa cười ha hả nói.

Lời này hiển nhiên là cố ý đối đầu với Chu thị, không muốn để cho Chu thị được thoải mái.

“Không được, nếu ở gần bên cạnh, mỗi ngày mày lại đến đây trêu tức tao à? Không được, mày cút đi, cút thật xa vào!” Chu thị liền hét lên, vừa vội vàng nói với Liên Thủ Tín và Ngũ Lang, “Lão Tứ, Ngũ Lang, làm sao cho nó biến đến chỗ nào thật xa vào, đừng ở trong thôn này! Vừa nghe thấy tiếng của nó, tim ta đã đập thình thịch rồi.”

“Nếu là ở gần đây. . . . . .” Ngũ Lang nói, rồi dừng một chút.

Liên Thủ Nghĩa và Chu thị đều khẩn trương nhìn Ngũ Lang, lời nói kế tiếp của Ngũ Lang, sẽ quyết định vận mệnh tương lai của bọn họ.

“Ở quanh đây hình như là không có nhà trống, mà muốn xây nhà mới, cũng hình như là không có đất để xây?” Liên Mạn Nhi liền nói.

Lời nàng nói chính là sự thật. Mấy con phố trước sau của nhà cũ Liên gia, là khu vực trung tâm của Tam Thập Lí Doanh Tử. Nhà cửa đều san sát nhau, cũng đều có người ở. Giống như trước đây, nhà Liên Thủ Lễ muốn xây nhà, cũng phải đến cạnh thôn mới có đất trống. Giờ Liên Thủ Nghĩa nói muốn ở gần bên cạnh, trừ phi là đến bờ sông mà xây nhà, còn những bên cạnh khác, căn bản là không còn đất trống.

Bên bờ sông chủ yếu là đất cát xốp, không thể xây được nền móng vững chắc được, hằng năm đến mùa lũ nước sông lại dâng lên, đây căn bản không phải là nơi để xây nhà ở.

“Để nó rời khỏi Tam Thập Lí Doanh Tử đi!” Chu thị lại vội vàng nói, vừa lo lắng nhìn Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi.

“Nếu không. . . . . .” Liên Mạn Nhi nói một nửa, lại nhìn về phía Ngũ Lang.

“Nếu không, vợ chồng bá hãy dọn đến La gia thôn đi.” Ngũ Lang liền nói.

Liên Mạn Nhi không nói gì nữa. Nhìn thì có vẻ như là Ngũ Lang lúc này mới đưa ra quyết định để cho Liên Thủ Nghĩa chuyển tới La gia thôn, kỳ thật, chuyện này, ngay trước khi tới nhà cũ, Ngũ Lang đã bàn bạc xong xuôi với Liên Mạn Nhi rồi.

Trong La gia thôn hiện giờ, phần lớn đất đai và các hộ nông dân là thuộc nhà Liên Mạn Nhi quản lý, ngoài ra còn có Nhị Lang, La gia. Để Liên Thủ Nghĩa và Hà thị dọn ra khỏi nhà cũ, không chỉ là vì thỏa mãn yêu cầu của Chu thị. Hai huynh muội Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi còn muốn quản thúc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Cái gì mà cả ngày lêu lổng cùng bọn lưu manh, đi đánh bạc, vô công rồi nghề, cả ngày ngồi lê đôi mách, cuộc sống như vậy, sau này sẽ không được phép tiếp diễn nữa. Muốn quản thúc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, ở La gia thôn so với ở Tam Thập Lí Doanh Tử sẽ khả thi hơn, và cũng tiện hơn.

“La gia thôn?” Liên Thủ Nghĩa xem chừng không nghĩ tới Ngũ Lang sẽ an bài như vậy, vì vậy lắp bắp kinh hãi, “Chỉ có thể đến La gia thôn thôi sao?”

Ngũ Lang như cũ từ chối cho ý kiến.

“Cái, cái này, để ta. . . . . . Thương lượng một chút.” Liên Thủ Nghĩa không đoán được tâm tư của Ngũ Lang, liền lui một bước, gọi Hà thị tới thương lượng.

Cả hai ghé đầu vào nhau, thì thà thì thầm thương lượng.

Nói là thương lượng, chẳng qua là Liên Thủ Nghĩa lấy lý do. Mọi chuyện trong nhà hắn, phần lớn là hắn làm chủ, Hà thị cũng không phải là nữ nhân có chủ kiến.

“Nếu dọn đến La gia thôn, chẳng phải chúng ta sẽ ở gần Nhị Lang sao?” Nghĩ tới đây, Hà thị liền thấy vui vui.

Liên Thủ Nghĩa một hồi lâu không nói gì, so với Hà thị thì hắn suy nghĩ sâu xa hơn. La gia thôn có thôn trang của Liên Thủ Tín, thôn trang kia nghe nói vô cùng giàu có và đông đúc. Hơn nữa, trong thôn trang có rất nhiều hộ nông dân, đều ăn chén cơm của nhà Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín hiện giờ gia đại nghiệp đại, thôn trang kia chắc chắn cũng không tầm thường. Nếu hắn dọn đến đó, với tư cách là Nhị ca của Liên Thủ Tín, Nhị bá của Ngũ Lang, ở trước mặt đám nông dân kia, chẳng phải là cao hơn một cái đầu, cũng coi như là nửa chủ tử rồi còn gì? Nếu hắn sai khiến người, ai dám không nghe? Nếu hắn muốn ăn gì, ai dám không để cho hắn?

Chỗ tốt khẳng định không chỉ có mấy cái này.

Liên Thủ Nghĩa ngồi ở đó, càng nghĩ trong lòng càng vui mừng.

“. . . . . . Bản thân ta, ngàn vạn lần đều không nỡ rời khỏi thôn này. Nhưng Ngũ Lang đã lên tiếng, ta tất nhiên là phải nể mặt chứ. La gia thôn thì La gia thôn!” Liên Thủ Nghĩa cố làm ra vẻ nói.

Liên Mạn Nhi thấy Liên Thủ Nghĩa trong lúc nói chuyện cái miệng đã ngoác rộng đến tận mang tai, hoàn toàn là vẻ mặt khó nén được vui mừng, ngẫm nghĩ một chút, liền đoán ra được Liên Thủ Nghĩa đang cao hứng cái gì.

Vậy thì tạm thời để cho hắn cao hứng một chút đi, khi nào thực sự chuyển qua rồi, hết thảy sẽ không còn do hắn làm chủ nữa. Liên Mạn Nhi trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì.

“Vậy mọi chuyện coi như là xong.” Ngũ Lang cũng không để ý tới vẻ đắc ý của Liên Thủ Nghĩa, nói.

“Nếu thế thì mau dọn đi, hôm nay dọn luôn đi.” Chu thị liền thúc giục.

“Đúng rồi, ta dọn qua đó, vậy ta sẽ ở đâu?” Liên Thủ Nghĩa lại hỏi.

“Chuyện này bá không phải lo, nhất định sẽ có phòng ở.” Ngũ Lang liền nói. Để Liên Thủ Nghĩa và Hà thị chuyển đến thôn trang, sẽ thuận tiện cho người trong thôn trang quản thúc bọn họ.

“Ngũ Lang, cháu còn cho Nhị bá nhà ở nữa cơ à?” Liên Thủ Nghĩa hỉ hả cười nói, không đợi Ngũ Lang đáp lời, Liên Thủ Nghĩa đã xua tay nói. “Không cần, không cần đâu. Không phải là Nhị bá không cần nhà ở cháu cho, chỉ là lúc này Nhị bá chưa cần tới. Cái nhà kia, trước cháu cứ giữ lại cho Nhị bá, đợi sau này, ta nhất định sẽ dùng tới.”

“Còn bây giờ, ” Liên Thủ Nghĩa quay về phía Chu thị, bắt chéo hai chân, “Đông sương phòng là cha ta để lại cho ta, mẹ không cho ta ở lại trong cái nhà này, phòng ở của ta cũng không thể quẳng đi, ta còn phải ở trong ba gian phòng mà cha ta lưu lại cho ta.”

Mọi người đều nhìn về Liên Thủ Nghĩa, dường như không hiểu hắn có ý gì.

“Ta muốn đào ba gian phòng kia lên, chuyển đến La gia thôn, ta sẽ xây lại giống như căn phòng ở nhà cũ, ta ở trong đó, sẽ giống như đang ở trong căn phòng mà cha ta lưu lại cho ta!” Liên Thủ Nghĩa khoa tay múa chân nói.

Ngũ Lang cho hắn nhà ở, hắn không cần, cố tình muốn tốn công tốn sức như vậy. Cái này không phù hợp với bản tính lười biếng của hắn, hắn làm như vậy, rõ ràng là muốn làm Chu thị khó chịu.

Chu thị tất nhiên là lập tức liền hiểu ra.

“Mày đào đi, tao để cho mày đào đấy!” Chu thị không cam lòng yếu thế, trợn mắt, hung tợn nói với Liên Thủ Nghĩa, “Cả phòng ốc, cả mảnh vườn, cả cái chuồng lợn kia nữa, mày đều đào hết đi, một cọng cỏ cũng đừng để lại. Nếu mày có năng lực, thì đất cát gì mày cũng vét hết đi!”

“Mẹ đã nói như vậy, ta đương nhiên là có năng lực để vét đi.” Liên Thủ Nghĩa thanh âm liền nghẹn, nói.

Hai mẫu tử này đều cực hận đối phương, giờ chỉ cần ở cùng một chỗ, là không ngừng cắn xé lẫn nhau.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí