Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 780: Suy Tính



Edit: Dao Dao Beta: Nora “Tứ thẩm, cháu không biết nên nói gì nữa, điều kiện của nhà chúng cháu như vậy, cho tới bây giờ tứ… tứ thẩm cũng không xem thường. Đối xử với nhà cháu rất tốt. Cháu dù chưa thấy hết việc đời, nhưng cũng biết, giờ rất khó tìm việc làm. Tứ thúc, tứ thẩm giúp Nhị Lang tìm việc đã là đại ân lắm rồi. Hiện giờ, lại đổi cho Nhị Lang công việc tốt hơn, lại còn tìm việc cho Tiểu Ưng.” La Tiểu Yến hơi kích động nói câu cảm kích với Trương thị.

“Ngày đó, cháu lấy hết dũng khí mới dám nói với tứ thẩm. Trong lòng cháu cũng không ôm nhiều hi vọng, dù tứ thúc tứ thẩm tìm việc cho Tiểu Ưng thì cũng sẽ mất ít lâu. Cháu thật không ngờ, tứ thẩm để trong lòng lời của cháu, để bụng như thế, mới qua vài ngày, đã tìm được việc rồi. Lại còn tìm được hai cái cho chúng cháu chọn.”

“Tứ thẩm, cháu ăn nói vụng về, trong lòng nghĩ nhưng cũng không biết nói ra thế nào. Ân tình của tứ thúc, tứ thẩm, cháu ghi tạc trong lòng. Sau này, cháu nhất định sẽ hầu hạ Nhị Lang thật tốt, sẽ coi Nhị Nữu Nữu thân như con ruột. Không phải cháu chỉ nói mà không làm, trời cao chứng giám, nếu cháu không nói thật lòng, về sau không làm đúng, liền khiến cháu…”

Thấy La Tiểu Yến muốn thề, Trương thị vội khoát tay ngăn nàng lại.

“Đứa nhỏ này, ta thấy cháu là người thành thật. Đâu cần thề thốt gì, tứ thẩm tin tưởng cháu.” Trương thị liền cười nói.

“Nhị tẩu, nói thật, cha mẹ muội, còn cả ca ca của muội, đều để bụng chuyện này, thật cũng không phải nể mặt nhị ca, mà là nhìn nhị tẩu.” Liên Mạn Nhi lấy miếng điểm tâm đưa cho La Tiểu Yến, cười nói.

La Tiểu Yến hơi thụ sủng nhược kinh* mà nhận điểm tâm, cũng không ăn ngay, chỉ nhìn Liên Mạn Nhi.

*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

“Chúng ta thấy nhị tẩu là người biết cáng đáng, có tình có nghĩa, biết cách sống như vậy, mới đồng ý giúp nhị tẩu.”

“Tẩu… tẩu chỉ là người bình thường, nào được tốt như lời Mạn Nhi.” La Tiểu Yến gần như nói theo bản năng, nhưng ngay lập tức nàng kịp phản ứng, Liên Mạn Nhi sẽ không nói lời vô ích: “Tứ thúc, tứ thẩm, Mạn Nhi, chỉ cần các người nhìn trúng ta, cái gì ta cũng không nói, mọi người bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây.”

La Tiểu Yến tỏ thái độ vô cùng kiên quyết.

Mặc dù hơi thẳng thắn thô lỗ, nhưng thái độ này chính là thứ Liên Mạn Nhi kỳ vọng. Nhà nông lúc nói chuyện đều không vòng vòng vèo vèo, có đôi khi quá mức nho nhã, ngược lại càng khiến người ta không chào đón.

“Nhị tẩu đừng nói vậy.” Liên Mạn Nhi liền cười nói: “Chúng ta có thể muốn nhị tẩu làm gì chứ, nhị tẩu chỉ cần sống tốt, chúng ta liền vui mừng.”

Về sau có một số việc ắt cần Nhị Lang và La Tiểu Yến, nhất là La Tiểu Yến gánh vác, đảm đương. Nhưng hiện giờ còn chưa phải lúc. Hơn nữa, những chuyện đó, nói cho cùng cũng là bổn phận của Nhị Lang và La Tiểu Yến.

Tuy là bổn phận, nhưng nếu làm xong, có thể khiến nhà Mạn Nhi bớt rất nhiều phiền não. Cho nên hiện giờ mới lung lạc La Tiểu Yến.

“Nghe nói, mẹ Nhị Lang tới nhà các cháu?” Trương thị hỏi La Tiểu Yến.

“Vâng.” La Tiểu Yến gật đầu.

Thôn La gia cách Tam Thập Lí Doanh Tử hơn mười dặm, nhưng khoảng cách như vậy đối với đôi chân của người nhà nông mà nói, không là gì cả, một ngày qua lại mấy lần đều rất dễ dàng.

Ở nhà cũ, Liên lão gia tử và Chu thị vẫn ước thúc con cháu nghiêm khắc như trước, nhưng họ nói chuyện chưa từng có chút tác dụng nào. Nhà Liên Thủ Nhân vốn sinh hoạt trong thành trấn, giờ ở lại trong thôn đều hiếm khi ra khỏi cửa. Nhưng nhà Liên Thủ Nghĩa lại khác.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều là những kẻ thích la cà khắp nơi, trước kia sợ Liên lão gia tử và Chu thị nên phải vụng trộm trốn đi, bây giờ dần dần được buông lỏng. Thậm chí họ không dừng lại ở Tam Thập Lí Doanh Tử mà còn sang những thôn khác.

Từ lúc biết rõ La Tiểu Yến thêm trang cho Liên Chi Nhi rất nặng, Hà thị trước sau sang nhà La Tiểu Yến hai lần. Liền đòi ăn uống, còn đòi hỏi La Tiểu Yến ít đồ.

Những điều này là Trương thị nghe người khác nói, La Tiểu Yến cũng không nhắc tới trước mặt bà.

“Có gì ủy khuất, cháu nói với tứ thẩm. Người trong nhà như thế nào, trong lòng tứ thẩm đều rõ ràng.” Trương thị khẽ thở dài, nói với La Tiểu Yến.

“Tứ thẩm, cháu là người thật thà, có gì nói nấy. Có gì ủy khuất chứ, ở mười dặm tám thôn này, cháu thế nào, ai ai cũng biết, lúc cháu với Nhị Lang kết hôn, cháu cũng rõ tính tình cha mẹ chồng. Cháu không nói cái gì mà có ủy khuất hay không, cháu lấy Nhị Lang thì cháu chấp nhận hết.” Biểu cảm trên mặt La Tiểu Yến bình thường, giọng điệu cũng không phập phồng.

Ánh mắt Liên Mạn Nhi đang ngồi cạnh hơi đổi, nếu như La Tiểu Yến nói thật lòng, như vậy phải xem xét lại La Tiểu Yến một lần nữa.

Không sĩ diện cãi láo, thành thật gánh chịu hậu quả phát sinh do lựa chọn của mình mà không đi phàn nàn, đối với một người phụ nữ mà nói, đây là phẩm chất ưu tú.

La Tiểu Yến như vậy khiến Liên Mạn Nhi rất chào đón, hơn nữa, La Tiểu Yến như vậy sẽ là người phù hợp để gánh những trách nhiệm kia.

“Cháu đứa nhỏ này thành thực, tứ thẩm cũng nói những lời thành thực với cháu. Tính tình mẹ chồng cháu vốn là vậy. Các cháu là dâu là con, nên hiếu đạo thì phải tận, nhưng không cần cái gì cũng nghe bà ấy. Như vậy thật đúng là không biết suy nghĩ đó.” Trương thị nói: “Có những chuyện, cháu không tiện nói với người khác, có thể nói với tứ thẩm, đừng giấu tất cả trong lòng.”

Trương thị cực kỳ tri kỷ nói, người bình thường ở vị trí của Trương thị sẽ không nói như vậy. La Tiểu Yến đã tiếp xúc với Trương thị mấy lần, cũng có chút hiểu biết Trương thị. Từ đầu nàng đã có tâm tư cầu người giúp đỡ, khó tránh khỏi luôn cẩn thận mọi lúc, trong lòng lo lắng. Trương thị đối với nàng rất tốt, điều này khiến La Tiểu Yến dễ nảy sinh thân cận với Trương thị.

La Tiểu Yến thuật lại cho Trương thị nghe yêu cầu của Hà thị khi đến nhà nàng.

“… trong nhà không có món gì ngon, dù là đồ ăn hôm đãi tiệc cưới tứ thẩm chia cho, nhà cháu cũng không nỡ ăn, mỗi ngày chỉ hâm nóng một chút cho Nhị Lang với Tiểu Ưng, Tiểu Tước… Vậy mà cháu hâm lại cho bà ăn, bà vẫn không thấy đủ, cháu phải mở tủ chén cho bà xem, bên trong trống trơn, bà mới không nói gì nữa…. thật sự chẳng có gì cho bà, liền lấy tấm vải bố đỏ mà tứ thẩm cho, còn có vài thước (1 thước= 1/3 mét), định để sang năm may quần áo, phải cắt ra một nửa đưa bà.”

“Đã thế còn mắng cháu ngoan cố, dựa vào nhà chồng, lại chỉ biết chiếu cố nhà mẹ đẻ. Còn nói cháu chướng mắt bà, thấy tứ thúc tứ thẩm có tiền thì nịnh bợ.”

Trương thị chỉ biết thở dài lắc đầu. Hà thị làm như vậy cũng không làm người ta thấy bất ngờ. Mà La Tiểu Yến vẫn còn mấy câu giấu giếm, thật ra Trương thị cũng có thể nghe ra, việc Hà thị náo loạn hôm đó, chắc chắn quá đáng hơn La Tiểu Yến nói nhiều.

“Cháu không cần phải quá để tâm lời bà ấy nói. Các cháu nên làm gì thì làm nấy, mọi người đều có mắt, đều nhìn được.” Trương thị an ủi La Tiểu Yến.

“Vâng, cháu biết.” La Tiểu Yến gật đầu nói.

Vì muốn về nhà sớm thương lượng chuyện công việc của La Tiểu Ưng, La Tiểu Yến ngồi một lúc rồi xin phép về.

Lúc nhà Liên Mạn Nhi ăn cơm tối, nhắc đến chuyện nhà Nhị Lang và La Tiểu Yến.

“… Nhị Lang gánh vác ở đợ cho nhà nàng, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn chột dạ, nàng nhường nhịn mẹ Nhị Lang thế cơ mà.” Trương thị nói.

“Biết chột dạ là tốt rồi.” Liên Thủ Tín lên tiếng: “Ta thấy nó không chỉ chột dạ, mà còn e ngại chúng ta, chuyện này cũng có liên quan.”

Quan hệ của nhà Liên Thủ Tín và nhà Liên Thủ Nghĩa không được tốt lắm, nhưng dẫu sao vẫn là huynh đệ. Hơn nữa, Liên Thủ Tín và Trương thị hiếu thuận, cũng rất coi trọng đạo hiếu.

Cái gọi là trên có thứ tốt, dưới tất được hưởng, hoặc là nói trên làm dưới theo. Có nhiều nơi, thân sĩ* có thế lực bày ra nhân phẩm và cách làm việc như thế nào, cũng sẽ ảnh hưởng đến dân phong ở địa phương. Một cách vô tri vô giác mà thay đổi phong tục.

*thân sĩ: dùng gọi những quan đã về hưu hay người có danh vọng ở địa phương.

“Đây cũng nhờ ở xa một chút, nếu ở cùng một thôn, không biết sẽ thành ra cái gì.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

“Mẹ Nhị Lang liền mọc rễ ở La gia cho coi.” Trương thị nói.

Trương thị nói như vậy, cả nhà đều nghĩ đến cái tính thích la cà nhà người khác và tính nết đặc biệt nặng mông của Hà thị. Trong đầu Liên Mạn Nhi tưởng tượng ra một cái rễ mọc ra từ mông của Hà thị, cho đến khi đâm vào trên giường nhà người ta, nhổ cũng nhổ không ra, nhịn không nổi liền nở nụ cười.

Nặng mông là thổ ngữ của nhà nông ở Tam Thập Lí Doanh Tử, đại khái ngụ ý chỉ người thích lê la tới nhà người khác, thích ngồi dai, không chịu đi.

“Không biết họ sẽ chọn công việc nào?” Ngũ Lang lên tiếng.

“Chuyện này đúng là không nói chính xác được.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, cũng không cách nào phán đoán ra. “Ngày mai sẽ biết.”

Quả nhiên, vừa rạng sáng hôm sau, Nhị Lang và La Tiểu Yến lại mang theo La Tiểu Ưng tới.

“Chúng cháu về thương lượng với cha mẹ một đêm, cha mẹ cháu nói, Tiểu Ưng làm gì cũng được, nhờ tứ thúc tứ thẩm làm chủ cho chúng cháu.” La Tiểu Yến nói vậy.

“… Vẫn phải do chính mấy đứa quyết định. Đứa nhỏ Tiểu Ưng này, ta không tiếp xúc nhiều lắm. Chính các cháu là người nhà, hiểu rõ nó, xem nó làm gì thích hợp.” Liên Thủ Tín nói.

La Tiểu Yến có thể nói ra lời này, coi như không đơn giản rồi, La Tiểu Yến cũng coi như người thông minh.

“Chuyện này, nếu tứ thúc nói như vậy, chúng cháu cũng không giấu giếm, vậy để cho Tiểu Ưng đi tiệm xe ngựa đi ạ.” La Tiểu Yến nói. Hiển nhiên, đây cũng là kết quả thương lượng của La gia.

“Được” Liên Thủ Tín gật đầu dứt khoát, rồi đẩy La Tiểu Yến đi gặp Trương thị.

“Nhị Lang, nói cho tứ thúc biết, em vợ cháu chọn việc ở tiệm xe ngựa, cháu, vợ cháu, cả cha mẹ vợ cháu, là tính toán làm sao?” Sau đó, Liên Thủ Tín lại đuổi khéo La Tiểu Ưng đi, một mình nói chuyện với Nhị Lang.

“Công việc ở nội thành không dễ làm, người người đều tinh thông. Tiệm xe ngựa người đến kẻ đi, loại người nào cũng có. Chúng ta là nhà nông, đều thật thà. Như cháu, tứ thúc cũng biết, cháu có sức lực, nhưng không có tâm cơ. Tuổi Tiểu Ưng còn nhỏ, chưa từng sống ở bên ngoài, nó cũng thành thật, nhưng thông minh hơn cháu. Hai chúng cháu làm cùng chỗ có thể giúp đỡ lẫn nhau, trong nhà cũng yên tâm.” Nhị Lang nói với Liên Thủ Tín.

“À.” Liên Thủ Tín à một tiếng, như có suy nghĩ nhìn thoáng qua Nhị Lang.

“Thật ra, việc ở cửa hàng giấy cũng không tệ.” Liên Thủ Tín trầm mặc một chút, rồi lại nói: “Gió không tới mặt, nắng không tới đầu, cũng không cần thể lực lớn, học thành thì có một tay nghề, không dám nói đại phú đại quý, nhưng bấy nhiêu cũng đảm bảo đủ sống.”

Công việc ở cửa hàng giấy là do nhà Liên Mạn Nhi cố ý chọn cho La Tiểu Ưng.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí