Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 480: Bánh trái Du



*Cây du, thuộc họ Du (tên khoa học Ulmaceae, chi Ulmus), một loại cây rụng lá, lá hình răng cưa, rất phổ biến ở các nước ôn đới.

Khoai lang giống của nhà Liên Mạn Nhi năm ngoái đã có người đến đặt mua, trong đó có vài hộ ở Triệu gia thôn đặt hai trăm ba mươicây, trước đó vào thời điểm mùa thu năm ngoái, có mấy hộ nông dân ở các thôn trấn xung quanh Tam Thập Lý doanh tử đặt ba nghìn cây. Đến đầu xuân năm nay, như trước lại có vài người lục tục đến đặt mua.

Vì để có thể ươm đủ giống khoai lang, suốt một mùa đông qua, cả một nhà chỉ dám lựa ra những củ nhỏ, phẩm chất không tốt lắm để ăn, hơn nữa còn phải ăn rất tiết kiệm.

Giống khoai lang mà nhà Liên Mạn Nhi chuẩn bị ươm đều được lưu giữ trong hầm ngầm qua mùa đông. Lúc này lấy ra, mọi người kiểm tra, trừ một số ít bị biến chất, còn lại đa số đều được bảo quản rất tốt.

Năm nay gây giống khoai lang, Liên Thủ Tính lại tính dùng thổ kháng như mùa trước. Ở ngay trong viện, bên cạnh tường có dựng một căn hầm thấp. Bên trong hầm, ở giữa có một đường nhỏ, phía hai bên dùng gạch vuông (gạch sống, phơi nắng không nung) để xây giường gạch. Liên Thủ Tín mang theo vài người đầy tớ, chở cát mịn tới đây, đem cát rải đều lên trên giường gạch, lại đem củ khoai lang xếp lên trên rồi dùng đất cát phủ lên, sau đó mấy người nhóm lửa ở trong bếp lò, thẳng đến lúc đạt được nhiệt độ thích hợp mới thôi.

Trong suốt thời gian ươm giống, trên giường gạch phải duy trì ở nhiệt độ nhất định.

Có kinh nghiệm ươm giống của năm ngoái, năm nay Liên Thủ Tín liền quen tay quen chân, đem các phần công việc an bài cho mấy người đầy tớ hết sức thỏa đáng. Mà năm nay có người làm chuyên môn đảm nhận công việc đốt kháng, Liên Thủ Tín chỉ cần đúng hạn đến kiểm tra, so với trước kia nhàn hạ hơn nhiều.

Liên Mạn Nhi thì không nhàn rỗi, nàng đang chuẩn bị hạt giống để trồng rau.

Năm nay trong nhà nhiều thêm hơn năm miệng ăn, lại toàn người tráng kiện, sức ăn tất nhiên không hề nhỏ. Vườn rau giờ đã được mở rộng gấp đôi, nàng liền phải chuẩn bị thêm nhiều giống rau.

Hai đầu giường đặt gần phía lò sưởi ở nhà trên của Đông phòng cùng Tây phòng cơ hồ bày đầy khay cùng bát, mà phía vườn rau lại mở thêm một khoảnh đất nhỏ, chuẩn bị làm ruộng ươm. Nếu muốn nhanh chóng có rau dưa để ăn, sớm ươm sớm gieo chính là biện pháp tốt nhất.

Mà trong những khay kia, đến một nửa là hạt giống cây ngô.

Ăn xong cơm trưa, Liên Mạn Nhi trở lại phòng của mình. Bởi vì ngoài phòng đốt bếp lò cho nên giường gạch vẫn luôn giữ nhiệt, khí trời cũng rất tốt, ánh nắng chan hòa xuyên qua cửa thủy tinh, hắt lên phía giường gạch, tuy chỉ mặc áo kép nhưng Liên Mạn Nhi cảm thấy vô cùng ấm áp, thập phần thoải mái.

Đại Hoa theo chân nàng tới đây, kêu meo lên một tiếng rồi nhảy tót lên trên giường gạch, dưới ánh nắng ấm áp tìm một chỗ thư thái, cuộn tròn thân mình, hai mắt lim dim bắt đầu ngủ.

“Đúng là cái đồ mèo lười.” Liên Mạn Nhi cười mắng một tiếng.

Xuân khốn thu phạt (春困秋乏,thời tiết mùa xuân và mùa thu dễ khiến con người mệt mỏi, buồn ngủ), nhìn bộ dáng ngủ ngon lành của Đại Hoa, nàng không khỏi cảm thấy chút mệt mỏi.

“Tỷ, chúng ta nghỉ trưa một chút đi.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi.

Hai tỷ muội đem chiếc đệm ngồi của mình trải lên trên giường. Đệm ngồi này, chiều rộng thì bằng đệm giường, nhưng chiều dọc lại chỉ bằng một nửa. Đệm ngồi của Liên Mạn Nhi phía mặt ngoài bọc vải hoa đỏ thẫm, bên trong là vải bông trắng, còn đệm ngồi của Liên Chi Nhi bên trong cũng là vải bông đỏ. Khuê nữ ở những nhà nông dân đều chú trọng đến cái này, bình thường đều có một chiếc đệm ngồi như vậy, khi ngồi ở trên giường gạch đều lấy ra dùng, thứ nhất là để sạch sẽ, sau đó lại giữ cho quần áo không bị hỏng.

Mà đệm ngồi còn có một công dụng đặc biệt nữa. Đối với nữ hài tử, trong những ngày nguyệt sự tới, lúc ngủ sẽ lấy đệm ngồi này trải nên trên đệm giường, như vậy nếu có vô ý làm dơ, chỉ cần đem đệm ngồi đi giặt, không phải phiền toái tháo cả một đại đệm giường.

Đây cũng là lý do tại sao bên trong đệm ngồi của Liên Mạn Nhi là vải bông trắng còn của Liên Chi Nhi lại là vải bông đỏ.

Hai tỷ muội trải đệm ra thật tốt, rồi vào trong phòng lấy gối đầu cùng chăn ra, sau đó đi đóng cửa, cởi giày lên trên giường gạch, lại đem áo khoác cởi ra, xong tất cả mới nằm xuống.

Đại Hoa mở mắt ra, kêu meo một tiếng, rồi đứng dậy, nhảy đến bên gối đầu của Liên Mạn Nhi nằm xấp xuống, nhắm hai mắt lại, cái mông mập ú kề sát mặt Liên Mạn Nhi làm cho nàng hô hấp khó khăn.

“Cái con mèo mập này, mày cũng biết chọn chỗ quá đấy.”

Liên Mạn Nhi cười đem Đại Hoa ôm xuống, trong chăn ở trước ngực. Đại Hoa rất nhanh liền nhân đó mà cuộn cuộn người lại, đem cái đầu lông xù lộ ở ngoài chăn co co rụt rụt vào bên trong. Trong lúc hành động, ngay cả mí mắt của Đại Hoa nhà ta cũng không có nhấc lên.

“Đừng mắng nó, nó vẫn còn có chỗ hữu dụng mà.” Liên chi Nhi liền nói, nó ở đây dĩ nhiên là chỉ Đại Hoa.”Có nó, trong cửa hàng của chúng ta sẽ không có chuột.”

“Ừm.” Liên Mạn Nhi tỏ vẻ đồng ý, “Nhà ta hiện tại phòng ốc nhiều, chờ ít ngày nữa, chúng ta chắc phải mua thêm một hai con.”

“Hôm nọ Gia Ngọc đến, không phải nói mèo nhà lão Lục chuẩn bị đẻ con sao? Đợi đến lúc đó chúng ta đến nhà lão mua luôn đi.” Liên Chi Nhi liền nói.

“Muội cũng vậy nghĩ như vậy.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Nghe nói mèo nhà lão Lục là giống mèo rừng, nhưng lại rất mập. Mấy con mèo con có khi cũng là giống mèo rừng.”

Nói chuyện phiếm một hồi, hai tỷ muội cũng bắt đầu ngủ.

Liên Mạn Nhi vẫn có thói quen đi ngủ trưa, ước chừng ngủ khoảng nửa canh giờ, cơ hồ đã trở thành đồng hồ sinh học, không cần người gọi cũng tự tỉnh giấc.

Nhưng do ngày xuân tiết trời ấm áp, lại có phần thư thái, lần này, Liên Mạn Nhi ngủ liền một một canh giờ mới tỉnh.

Liên chi Nhi đã dậy trước, đang ngồi ở bên cạnh thêu hà bao.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều là người chịu khó, mấy hài tử đều học theo cha mẹ. Tỷ như Liên Chi Nhi, công việc bên ngoài Trương thị đều không cho nàng động vào, nàng bây giờ, trong tay cơ hồ không rời châm tuyến.

“Tỷ, muội cũng muốn thêu được hà bao đẹp như vậy.” Liên Mạn Nhi thu lại đệm chăn, đem Đại Hoa vẫn còn đang ngáy ngủ đặt sang một bên, hướng Liên Chi Nhi cười nói.

“Chờ muội lớn bằng ta, cũng không kém thế này đâu. Muội xem, đệm giường kia không phải là muội tự mình vá sao, mẹ cũng khen muội vá rất khéo đó thôi.” Liên chi Nhi nói.

Liên Mạn Nhi cười hắc hắc hai tiếng, tự mình có thể vá đệm chăn, điều này quả là đáng mừng, so với kiếp trước ngay cả cây kim cũng chưa từng cầm tới, nàng như vậy là có tiến bộ nhiều rồi.

Thu thập chăn đệm gọn gàng, Liên Mạn Nhi cũng không xuống giường, đi đến đầu giường đặt gần lò sưởi, đến chỗ khay đựng mầm, xốc vải che lên xem xét.

“Đều đã nảy mầm rồi, ngày mai chúng ta sẽ đem cây ngô đi trồng.” Liên Mạn Nhi liền nói. Vườn rau năm nay rộng gấp đôi, chỉ riêng khoảnh đất để trồng cây ngô non so với năm ngoái cũng phải gấp đôi theo.

“Cây ngô non nhà chúng ta năm nay còn có thể đem bán chứ?” Liên Chi Nhi vừa thêu hà bao, vừa hỏi Liên Mạn Nhi.

“Có thể.” Liên Mạn Nhi khẳng định gật đầu. Hiện tại, ở Liêu Đông phủ, trong tay có cây ngô giống, trừ quan phủ ra thì chính là nhà nàng. Quan phủ muốn đợi đến thời điểm cày bừa vụ xuân mới bắt đầu cấp cây giống, mà cây giống nhà nàng, người đặt mua đã nhiều lắm, đợi đến lúc cày bừa vụ xuân thì xuất ra.

Có khả năng gieo trồng trước tiên, đến mùa hạ có cây ngô non bán, chỉ có duy nhất nhà nàng.

Cho dù năm nay cây ngô cũng không còn có hiếm lạ, cao giá, nhưng cũng chưa có phổ biến rộng, muốn bán với giá tốt cũng không khó. Trừ cách đơn giản nhất là luộc ngô non, Liên Mạn Nhi tính cùng Vũ chưởng quỹ chia sẻ thực đơn mấy món ăn từ ngô non, ngô non năm nay vẫn sẽ là cây hái tiền của nhà nàng.

Ngày thứ hai, Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Mạn Nhi mang theo mấy người đầy tớ đi trồng ngô.

Trước tiên là đem nghé con tiểu Hoàng đi kéo cày, kéo đất thành các luống, sau đó chiếu theo các khoảng cách nhất định, dùng cuốc bổ thành các lỗ nhỏ, rồi tưới nước, gieo giống, cuối cùng lấy đất lấp vào.

Trồng cây ngô non ngắn ngày, so với trồng bắp ở ngoài đồng thì yêu cầu phải tinh tế hơn. Đầu tiên là chọn giống, phải chọn giống tốt nhất. Năm ngoái, Liên Mạn Nhi đã cố ý giữ lại hạt ngô chín nhất từ cây ngô tốt nhất. Tiếp đó là về phần gieo trồng, nên áp dụng phương pháp bổ lỗ gieo hạt, chứ không phải là đem ra ngoài đồng vãi hạt, như vậy cây được chăm sóc tinh tế hơn, mà cũng tránh được việc phải tỉa cây gây lãng phí hạt giống.

Gần tới buổi trưa, Ngũ Lang cùng tiểuThất từ trường tư thục tan học trở về, hai huynh đệ cất sách vở đi, cùng ra ngoài vườn rau giúp mọi người làm việc.

Ngũ Lang mặc dù hiện tại học tập rất cực khổ, nhưng vẫn dành thời gian để hỗ trợ việc trong nhà. Tuy thế, trong nhà giờ đã mướn thêm nô bộc, hắn cũng đâu cần phải làm như vậy nữa.

Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều đau lòng Ngũ Lang nhưng cũng không có ai ngăn hắn lại.

Liên Mạn Nhi cũng không ngăn Ngũ Lang, nàng cảm thấy, làm chút công việc vận động tay chân, rất có lợi cho thân thể của Ngũ Lang. Hơn nữa, làm như vậy còn có thể thường trực nhắc Ngũ Lang không được quên việc nhà nông vất vả.

Giáo huấn từ phòng trên Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đã khắc lại vô cùng sâu sắc.

“Mẹ, chúng ta nên đi chuẩn bị cơm trưa thôi.” Liên Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn trời rồi nói với Trương thị.

Liên Mạn Nhi hiện tại có thể căn cứ vào vị trí của mặt trời ở trên trời để phán đoán canh giờ.

Trương thị cùng Liên Mạn Nhi từ vườn rau đi ra ngoài, Liên Mạn Nhi còn dẫn theo tiểu Thất cùng ra.

“Mẹ, hai ngày này người cứ nhắc hoài đến bánh trái Du, hay là hôm nay chúng ta liền làm bánh trái Du đi.” Liên Mạn Nhi hướng Trương thị đưa ra đề nghị.

Trên cây Du cơ hồ không có mọc thêm lá, chỉ có dày đặc từng khóm, từng chùm quả Du. Hiện tại chính là thời điểm quả Du tươi nhất, ăn ngon nhất.

“Được rồi.” Trương thị gật đầu.

Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất liền hoan hô một tiếng, lấy rổ, hướng tới vườn cây Du mà các nàng đã sớm nhắm đi tới.

“Các con cẩn thận một chút.” Trương thị nhìn hai đứa nhỏ đã chạy đi xa, lớn tiếng dặn dò.

Hái quả Du rất đơn giản, có thể trực tiếp dùng cành cây đem quả Du làm rụng xuống, sau đó nhặt trên mặt đất. Liên Mạn Nhi cảm thấy như vậy rất lãng phí, không bằng trực tiếp trèo lên cây hái sạch sẽ.

Tiểu Thất cũng ước gì có cơ hội này, có thể đường đường chính chính trèo lên cây chơi. Đừng xem hắn mập mạp, trèo cây, so với hầu tử còn nhanh nhẹn hơn.

Tiểu Thất nhoài người trên cây, chọn quả ngon nhất, ném cho Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi dùng rổ đón lấy, lại lấy một chùm quả, rửa cũng không rửa, trực tiếp ăn luôn.

Ở cái niên đại này cơ hồ không có ô nhiễm, lấy quả Du ăn trực tiếp như vậy cũng không sợ xảy ra chuyện gì.

Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất hái được một rổ đầy quả Du, về đến nhà, Trương thị đã đem bột cán xong, đem để ở đầu giường cạnh lò sưởi. Bột là bột ngô, để ngon hơn, bên trong có cho thêm một chút bột mì.

Đem quả du bỏ ra, lấy đi hạt cứng, một số lá non cũng không có vứt đi, liền trộn lẫn với bột, nhào đều, sau đó Trương thị bưng chậu bột đi vào phòng bếp.

Bánh nướng là món ăn yêu thích của những người nông dân ở Tam Thập Lý doanh tử.

Trong nồi sắt lớn ở phòng bếp đang hầm đồ ăn, là canh xương hầm rong biển cùng đậu hủ, vừa vặn mới nấu xong, đúng lúc đem nướng bánh.

Trương thị đem chậu bột đặt ở trên bệ bếp, một tay nhào nhào bột mì, tay kia nắn nắn, sau đó phốc một tiếng ném đến bên thành chảo, bột mì tự nhiên tạo thành một vòng tròn nghiêm chỉnh, dán tại bên thành chảo.

Hình dáng của bánh bột ngô chính là thước đo tốt nhất để kiểm nghiệm trù nghệ của phụ nhân trong nhà.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí