Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 320: Tháng sáu





“Vương gia, Quận chúa ra lệnh cho thiếp thân nha hoàn mua chuộc một ít gã sai vặt mưu mẹo cơ trí, một mực hỏi thăm về sự tình ở Khương gia. Người phía dưới hỏi Vương Gia xem rốt cuộc nên làm như thế nào? Có nên giúp Quận chúa một chút không?” Một người hỏi.

Trịnh Vương rất kỳ quái, Ôn Uyển tìm hiểu về chuyện của Khương gia làm gì. Cái nha đầu này rốt cuộc có chủ ý gì, làm việc cũng không tiết lộ cho hắn biết một chút để thuận đường giúp đỡ nàng. Bất quá, nếu Ôn Uyển không muốn hắn biết, coi như không biết cũng không sao” nàng nếu muốn biết, thì bảo người mang những điều chính xác điều tra được làm như vô ý tiết lộ cho nàng biết. Nhưng phải làm bí mật một chút, đừng khiến nàng nghi ngờ, nha đầu này rất thông minh, đừng để nàng phát hiện ta đã biết chuyện này rồi.”

“Vâng”, nói xong, người đã không thấy tăm hơi.

Ở trong Thuần vương phủ, Ôn Uyển vẫn không ngừng nghỉ luyện cưỡi ngựa. Thời tiết hạ tuần tháng 6, cưỡi ngựa một hồi, đầu đã đầy mồ hôi.

“Nóng đến chết rồi, nóng đến chết rồi.” Ôn Uyển ngồi dưới đất thở hồng hộc, dùng tay áo lau cái trán ướt đẫm mồ hôi.

“Công tử thế gia phải có khí độ của nhà gia thế, chỉ có mãng phu nơi thôn dã mới dùng tay áo lau mồ hôi. Nói bao nhiêu lần làm sao ngưoi vẫn không thay đổi được thói xấu này a?” Yến Kỳ Hiên làu bàu, mang khăn của mình cho Ôn Uyển, nàng cầm lấy lau một đường, đã thấy khăn ướt đẫm.

“Trở về thôi, mẫu phi nhất định đã làm cho chúng ta nước ô mai ướp lạnh. Cũng không biết ngươi có chuyện gì, làm sao lại không thể ăn đồ ướp lạnh ạ. Uống một chén vào giải cơn khát rất tốt.” Ôn Uyển nghe thì thấy thật buồn bực. Người nào thích có một thân yếu ớt chứ. Rõ ràng rất muốn uống nhưng không thể uống, nhiều nhất chỉ có thể uống nửa bát nếu không nhất định bị tiêu chảy. Lại nói, thân thể nàng hiện tại đã rất tốt rồi, nàng vất vả kiên trì rèn luyện nửa năm, tố chất thân thể rõ ràng được cải thiện, nhưng cái bệnh tật đáng chết này lại hoàn toàn không có thay đổi. Thái y cũng không biết nguyên nhân gì, chỉ đoán chừng dạ dày nàng có Hàn khí. Dạ dày bị lạnh cái con khỉ, những kẻ mang danh Thái y chỉ biết muốn nàng uống thuốc, chẳng lẽ không biết ăn những thứ thuốc bắc kia có thể làm người muốn chết nha.

Hai người trên đường về sân riêng gặp phải Tư Thiến, thái độ của Tư Thiến với hai người rất lãnh đạm. Nhưng mà, cũng làm đủ lễ sô, làm cho người ta tìm không ra sai sót.

“Yến Kỳ Hiên, ta nhìn ngươi như thế này dường như không cùng hai tỷ tỷ tiếp xúc. Tỷ đệ nguơi quan hệ không tốt sao? Các ngươi là chị em ruột mà?” Ôn Uyển buồn bực.

“Bọn họ ghét bỏ ta là hạng quần áo lụa là, không thích nói chuyện với ta. Thật ra thì ta biết, tất cả mọi người đều coi ta là thế tử ngu ngốc, mà hai vị tỷ tỷ lại có tài danh. Ta biết các nàng coi thường ta. Ta cũng rất cố gắng đi học rồi, nhưng ta đối với những thứ đó, quả thật không hề có hứng thú.” Yến Kỳ Hiên nói xong, thần sắc có chút cô đơn.

Ôn Uyển kỳ quái hỏi:” Nếu biết sao ngươi lại không cố gắng? Nếu cũng thích, tại sao lại không chăm chỉ học thật sự nha?”

Yến Kỳ Hiên lắc đầu” Ngươi cũng thấy rằng ta thật khờ sao, ta học những thứ viết lách đó làm cái gì? Có năng lực đê đi thi Khoa cử, hay là đi thi Võ cử sao. Học những thứ đó căn bản là vô dụng, ta cần gì phải lãng phí thời gian, hao tốn tinh lực. Có những thứ đó, còn không bằng hảo hảo vui chơi, tiêu sái, vui vẻ trải qua một đời.

Ôn Uyển ngạc nhiên:” Ai nói với ngươi những thứ khốn kiếp này thế? Không thể thi khoa cử, không thể thi võ cử, thì đừng có đi học sao? Những thứ này là những hiểu biết căn bản, học để có thể tự bảo vệ bản thân mình. Những thứ này học rồi có thể dùng tại những chỗ khác nữa a.”

Yến Kỳ Hiên mặt lộ vẻ không vui:” Là mẫu phi ta nói, nàng nói đúng là có lý. Phụ vương cũng nói, ta chỉ phải hiểu, không cần học tinh thông nhiều thứ như vậy. Hơn nữa ta quả thật cũng không thích, Cầm sách cũng nhìn không được, nghe giảng bài nửa khắc đồng hồ đã thấy buồn ngủ. Quả thật ta không phải là người có khả năng.”

Ôn Uyển có cảm giác thật bi ai. Thì ra quần áo lụa là, đôi khi cũng là do bất đắc dĩ nhất định phải làm quần áo lụa là. Làm những điều người bình thường nên làm, thì bị cho là lãng phí thời gian lãng phí tinh lực. Trong lòng Ôn Uyển hiện lên nồng đậm đau lòng. Thì ra mỗi người đều có chỗ bất đắc dĩ. Nàng không nói gì, chẳng qua là lôi kéo tay của hắn, trở về trong viện.

Mặc dù khí trời nóng bức, nhưng nơi Ôn Uyển ở, bốn góc đặt bốn khối băng, cửa sổ cũng mở ra nên không lộ vẻ quá nóng bức, ít nhất so sánh với bên ngoài thoải mái rất nhiều. Ôn Uyển ở trong nhà thở phào nhẹ nhõm, thời tiết như vầy không thể đi ra ngoài nữa, vừa động là mồ hôi chảy ra, thật nóng chết người. Lúc này mới chỉ là hạ tuần tháng sáu, nếu đến tháng bảy, chắc không thể nhúc nhích. Ngày trước ở nhà, sao không thấy nóng đến như vậy nhỉ?

“Băng Dao, ngươi ở nơi này cũng đã nửa năm, có nghe nói qua Đại quận chúa và nhị quận chúa tính cách như thế nào không?” Ôn Uyển tùy ý hỏi. Cho dù đệ đệ là quần áo lụa là nhưng là tỷ tỷ ruột thịt mà đối với đệ đệ như thế vẫn có chút quá mức.

“Đại quận chúa cùng nhị quận chúa không chỉ nổi danh tài học, trong kinh thành cũng có tiếng là có khả năng và hiền đức. Đại quận chúa 11 tuổi đã bắt đầu giúp đỡ Vương Phi quản lý gia vụ. Bởi vì sang đầu năm phải xuất giá, hiện tại ở Vương phủ là nhị Quận chúa giúp đỡ Vương phi xử lý. Mặc dù còn chưa định hôn, nhưng người tới cửa cầu hôn đạp hỏng cả bậc cửa vương phủ. Công tử hỏi những chuyện này làm gì?” Băng Dao kinh ngạc.

Ôn Uyển đem nghi ngờ của mình nói ra.

Băng Dao cừơi giải thích: “Công tử đa tâm, đều nói nam nữ bảy tuổi không ngồi cùng bàn, hai vị Quận chúa đối với công tử, tự nhiên là phải tránh né tị hiềm”.

Ôn Uyển cười cười, giải thích là nàng ban ngày có gặp hai vị quận chúa, thấy thái độ rất cao ngạo nên lúc này mới tùy ý hỏi một chút. Chuyện này xem ra đúng là có nguyên nhân. Người có tài hoa khinh bỉ người không có học hành tài năng gì, khó trách Yến Kỳ Hiên thích mình như vậy, nguyện ý dính lấy mình mỗi ngày.

Thứ nhất bởi mình cũng được thừa nhận là hơn người nhưng lại không ghét bỏ hắn, thứ hai thật ra nội tâm đứa bé này giống mình trước kia, luôn hy vọng được người khác yêu thương, hy vọng người trong nhà có thể thích hắn, bao gồm cả hai vị tỷ tỷ luôn nhìn hắn không vừa mắt. Bất quá so với mình thì hắn may mắn hơn nhiều, có một phụ thân luôn thời thời khắc khắc tính toán cho hắn cùng mẫu thân yêu thương hắn coi hắn như bảo bối.

Thế nhưng Ôn Uyển vẫn cảm thấy không hiểu, cho dù Yếu Kỳ Hiên là kẻ quần áo lụa là cũng là đệ đệ ruột của các nàng, tại sao phải dùng thái độ như thế. Hơn nữa nếu như sau này gả tới một gia đình không tốt, còn phải dựa vào đệ đệ này? Loại nghi hoặc này của Ôn Uyển cũng chỉ là chợt lóe lên, đây không phải chuyện cuả nhà mình, sao phải quản nhiều. Con người thường có rất nhiều ý nghĩ, không thể ai cũng suy nghĩ giống nàng nha, nên bỏ qua không để ý tới.

“Phất Khê, ngươi giờ đã sợ nóng như vậy, mai chúng ta cùng đi đến Minh Nguyệt sơn trang, nơi đó đặc biệt mát mẻ. Chúng ta ở chỗ đó một tháng rồi trở về. Ngươi sợ nóng như vậy, chúng ta sẽ ở đến tháng tám rồi trở về. Đến tháng tám, khí trời sẽ không còn nóng bức như thế này nữa.” Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển sợ nóng, sáng sớm đã sai người đứng ở phía sau quạt gió, nói một lý do rất tốt là sợ nàng bị cảm nắng.

Ôn Uyển trong lòng cười khúc khích, cái gì mà sợ nàng nóng dẫn nàng đi Minh Nguyệt sơn trang. Nàng biết hắn vốn cũng định hạ tuần tháng 6 đi Minh Nguyệt sơn trang nghỉ phép đến tháng 8 trở lại. Rõ ràng chính hắn muốn đi sơn trang để nghỉ hè, giờ nói thật hay giống đối với mình rất nhiều quan tâm. Uh, không nghĩ tới hắn thế nhưng được chính mình mạnh mẽ điều giáo và Thuần vương thừa cơ dạy dỗ những ngày qua mà tiến bộ không ít a.

“Tốt, tốt, ta còn chưa có đi Minh Nguyệt sơn trang, vẫn chỉ là nghe nói, chưa có chân chính được đi thăm khung cảnh ở sơn trang nổi tiếng này.” Ôn Uyển mặc dù trong lòng nhạo báng hắn không dứt nhưng vẫn là nhiệt liệt hưởng ứng.

Bất kể như thế nào, cuối cùng không thể ở đây chịu nóng như vậy. Nàng lúc trước mỗi mùa hè cũng sẽ chạy về thôn trang. Cho dù không đi được, hậu viện nhà mình cũng rất mát mẻ, đâu có giống như ở vương phủ này, nóng như hỏa lò a.

Ôn Uyển mỗi lần hồi tưởng lại đều cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Minh Nguyệt sơn trang là khu vực tốt như vậy, nàng vì sao lại đi thiết kế nó thành sơn trang nghỉ mát. Nếu không xây dựng nó thành nơi nghỉ mát, nàng có thể tự mình ở đó xây biệt viện, vậy là có thể trải qua cả mùa hè và mùa đông ở đó. Hôm nay thì ngược lại, vì chính nàng mang nơi này biến thành một nơi nghỉ ngơi nổi tiếng nhưng nàng lại không được đến bởi đó là chỗ mà các nam tử nghỉ mát. Bây giờ, rốt cuộc mới có thể đi ở một tháng.

Thuần vương biết tin, hơi suy nghĩ một chút, rồi cho gọi Ôn Uyển tới thư phòng của hắn, Ôn Uyển một thân Bạch y, Nguyệt nha cẩm phục, mặc dù đen một chút nhưng nhìn thấy cũng là nhất biểu nhân tài. Dĩ nhiên, đen trắng tương xứng càng làm cho người ta khắc sâu ấn tượng. Thuần vươn càng nhìn càng thấy vô cùng hài lòng, chỉ mới qua thời gian nửa năm, người nàng đã cao lớn hơn không ít, so với trước cao hơn gần nửa cái đầu.

Còn nữa, trong thời gian này, không ít người nói gần nói xa có ý tứ khiến hắn cho kết thân cùng nàng làm hắn không khỏi bật cười. Cái nha đầu này, làm cô nương đã được nhiều người như vậy vội vàng cầu hôn, giờ hóa trang thành một thiếu niên xấu xí không thể xấu hơn, cũng có không ít nơi tới cửa cầu thân. Con của hắn lớn lên không kém, làm sao mà không một người tới cửa cầu thân đây? Thật là làm cho hắn buồn bực.

Ôn Uyển nhìn hắn bật cười thì nghi hoặc. Cúi đầu nhìn một chút, trên người không hề bị bẩn , chẳng lẽ trên mặt có vết bẩn. Lấy tay sừ sờ mặt, không có cảm giác bị cái gì bẩn dây lên nha, hơn nữa lúc vừa ra cửa nàng đã soi gương, chẳng lẽ trong đoạn đường ngắn như vậy lại dính bẩn sao.

Thuần vương nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, cười nói”Cho tới hôm nay đã có mười sáu gia đình tới cửa xin ta cho cháu nghị hôn, mặc dù Vương phi nói chờ cháu mười lăm tuổi rồi mới định hôn, nhưng người tới cửa vẫn không ít, cháu thấy thế nào?



Ôn Uyển tức giận quăng cho hắn một cái liếc mắt. Nói nhảm, nàng thấy thế nào? Chẳng lẽ nàng còn có thể đi cưới con gái người ta, vậy không phải là hại người sao? Ôn Uyển nhìn Thuần Vương đang nín cười, cũng biết là hắn tới trêu ghẹo mình. Nàng thật lấy làm kỳ quái, tại sao Thuần vương thích lấy nàng ra để chọc ghẹo vậy, cái Thuần vương này thật thú vị.

Thuần vương cười đưa tới cho nàng một tấm thiệp đỏ thẫm chữ vàng, Ôn Uyển cảm thấy hắn hôm nay đầu óc bị nước vô, Thuần vương nhìn vẻ mặt nàng, cười nói:” Cháu xem qua một chút, đây không phải là canh thiếp, đây là thiệp mời, cháu xem qua tồi tự mình quyết định.”

Ôn Uyển kỳ quái nhận lấy, thấy đây là thiệp mời của thư viện Hải gia, hơn nữa lạc khoản là tục danh của Hải lão, sư phụ của sư phụ nàng nha. Ôn Uyển có chút khó hiểu nhìn về phía Thuần vương.

Thuần vương cười cười” Thiệp mời là muốn mời cháu đi Hải gia học viện đọc sách, cháu nguyện ý hay là không cũng nên cho bọn họ một câu trả lời”.

Ôn Uyển chép miệng, không có cử động, cũng không viết chữ, chỉ nhìn thoáng qua Thuần Vương. Ánh mắt kia ý tứ rất rõ ràng” Ngươi nói cùng không nói cũng giống nhau”.

Thuần vương ha hả cười nói” Cháu nha đầu này, ta là muốn cháu tự quyết. Thiệp mời này, không phải người nào cũng có thể nhận được, một năm có thể chỉ phát ra ngoài một tờ, có đôi khi một năm không phát ra tấm nào. Có thể nhận được thiệp mời này nghĩa là có thể bái được danh sư, con đường làm quan sau này sẽ thuận lợi rất nhiều. Đây chính là đồ mà những người đọc sách tha thiết mơ ước, mà tấm thiệp cháu vừa nhận lại là loại khó nhận được nhất, một tấm thiệp do Hải Học sĩ phát ra, từ 10 năm trước tới giờ mới có.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí