Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 32



Mạch Khê còn đang mơ mơ hồ hồ, hắn liền bế cô lên, đi vào phòng ngủ bên trong. Cô vô lực ghé vào giường. Trên thân thể sau một màn bá đạo lưu lại chằng chịt những dấu vết. Mái tóc đen dài nhẹ xõa lên tấm thân trắng ngần lại càng làm toát lên vẻ đẹp thuần khiết của cô. Lôi Dận thuận thế kéo cô ôm vào trong ngực, ngón tay thon dài vỗ về, mơn trớn da thịt cô. Khi hắn nhìn thấy giọt nước mắt lưu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì ánh mắt anh tuấn hơi sầm lại.Cô năm nay mười tám tuổi, thực ra vẫn còn như một đứa trẻ, đương nhiên không chịu đựng nổi sự đòi hòi vô chừng mực của hắn. Nhưng chính là, cô thật kiều diễm, làm hắn hoàn toàn mê muội. Ngay từ đầu, hắn chưa bao giờ nghĩ buông tay. Hắn muốn điều gì thì nhất định phải có được. Cho dù cô có không cam tâm tình nguyện, cho dù lòng cô có ý muốn ly khai, hắn cũng phải giữ cô lại bằng được.Đôi mắt hắn lạnh băng nhưng lại ẩn chứa nỗi tâm tư thâm trầm. Hắn nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.“Ông...... Đừng nhìn tôi!”Mạch Khê quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn tới hắn, hốc mắt không kiềm chế nổi đã ươn ướt. Cô rất hận người đàn ông này, nhưng lại càng hận chính mình, hận chính mình thỏa hiệp, cũng hận chính mình đón hùa ý của hắn. Khuôn mặt thanh tú không hiểu sao tự dưng phiếm hồng, vì sao lại như vậy? Cô vừa mới đó, như thế nào có thể như vậy cam tâm tình nguyện trầm luân, lại gần như mừng trong lòng bởi những việc hắn gây ra cho mình?Thật là vô sỉ!Hắn vô sỉ!Cô lại càng vô sỉ!Lôi Dận không khoan nhượng sự né tránh của cô. Bàn tay to cưỡng chế quay khuôn mặt nhỏ xinh của cô hướng về hắn, ngữ khí dị thường lạnh như băng: "Trời sinh bản tính phóng đãng đúng là không thể thay đổi được. Vừa rồi là ai ở dưới thân tôi rên rỉ cầu xin?”Lời nói của hắn cực độ lãnh khốc, sắc nhọn như mũi kiếm đâm vào lòng cô. Hắn nhàn nhã lấy ly rượu, ngay lúc đó trong ánh mắt đã biến hóa không còn thấy sự tức giận."Ông…" Mạch Khê hơi trấn động, thân thể lại truyền đến cảm giác đau nhức làm cô khẽ run lên.Ánh mắt Lôi Dận có vẻ hài lòng. Hắn lạnh lẽo nở một nụ cười, rồi lại lần nữa chụp lên thân thể cô, đôi môi nóng bỏng lại hôn lên vành tai cùng cần cổ trắng nõn của cô. Hơi thở hắn như bao vây lấy cô.“Không...... " Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt. Hắn muốn làm gì? Không phải sẽ lại muốn."Bé con, cô hẳn là rất rõ năng lực của tôi...... "Lôi Dận không khó nhìn ra sự kinh hãi của cô. Hắn ngửa cổ uống hết ly rượu, giây tiếp theo, hắn bá đạo nâng khuôn mặt cô lên, che lại đôi môi hồng nhuận. Chất lỏng trong miệng theo lưỡi của hắn nhập vào miệng cô, cùng mang theo hơi thở nam tình mãnh liệt. Hắn tựa như một quân vương hống hách cướp hết hơi thở, vị ngọt ngào trong miệng cô. Tay hắn không chút khách khí chu du mọi nơi trên thân thể cô."Buông ra...... Khụ...”Mạch Khê gần như cầu xin, sự kiên cường trong nháy mắt đã tan rã. Da thịt tuyết trắng nhanh chóng chuyển màu ửng hồng, ánh mắt đê mê. Hương thơm nam tính hòa quyện với vị nồng đượm của rượu vấn vít, lấp đầy khứu giác cô.“Đẹp như vậy, sao tôi có thể buông ra?"Lôi Dận nheo mắt lại mang theo ý cười. Thân thể hắn cực kỳ cứng rắn, đôi mắt u trầm lại càng thêm phần ám muội. Bàn tay to của hắn đột nhiên dùng một chút lực, vây trụ eo thon của cô, làm cô hoàn toàn có thể cảm nhận được."Tên Nhiếp Thiên Luật kia không thích hợp với cô. Nghe lời đi, không cần gặp lại hắn...... "Ngón tay lạnh băng của Lôi Dận như rắn trườn vào giữa hai chân cô. Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm xuống. Hắn ngoài ý muốn nhìn thấy cảnh Mạch Khê thở hổn hển, đôi mắt đẹp đột nhiên tràn ngập kinh ngạc."Không cần ngạc nhiên như vậy mà trừng mắt với tôi.”Lôi Dận một bên tiếp tục hôn cô, một bên kéo thân thể mềm mại của cô vào lòng. Giọng nói hắn rất nhẹ nhàng, kế tiếp hắn nói ra một câu làm người ta kinh hãi.“Tôi hoàn toàn có khả năng kiểm soát chuyện yêu đương của cô!”Một câu nói ra khiến tâm Mạch Khê như có vô vàn thương tích.Đầu óc cô tựa như nhất thời bị nổ tung, những kí ức thưở nhỏ như lại ùa về."Ông…" Cô trợn to mắt nhìn người đàn ông ma quỷ kia, "Tất cả đều là do ông làm! Mọi chuyện đều là do ông làm!”“Đúng vậy!”Lôi Dận không chút nào che dấu, “Mấy người phải bỏ mạng dưới nước......”Hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng nói: "Sự tình ấy cũng không phải ngoài ý muốn, năm đó cô chuyển trường, Thánh Trạch bất đắc dĩ phải chia tay. Thậm chí còn có … năm cô mười sáu tuổi có kết giao với ba người con trai.”Thân mình Mạch Khê run rẩy tựa như lá mùa thu. Ngay sau đó, cô giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn điên cuồng mà đánh vào ngực Lôi Dận, điên cuồng mà gào thét đến khàn cả giọng.“Ông sao có thể làm như vậy? Họ đều là bạn của tôi! Ông giết bọn họ! Là ông…Ông là hung thủ giết người!”Đôi bàn tay trắng như phấn bị Lôi Dận tóm lấy đặt sau đầu. Cô đau đến nhíu mày lại, đáy mắt lộ vẻ bất khuất nhưng cũng ưu thương!Lôi Dận không nóng không lạnh nhìn chằm chằm cô, gằn từng tiếng nói: "Đúng vậy, tôi chính là hung thủ, chuyện này, tôi đã nói rồi, tại sao còn tái phạm? Trách nhiệm của cô rất đơn giản, chính là cùng tôi phát tiết, đùa chơi. Thử hỏi xem, bé con, việc cô phải làm vẫn chưa kết thúc khi nào chủ nhân chưa chơi đủ.”"Tôi sẽ báo công an. Nhất định sẽ báo công an bắt ông!" Mạch Khê hận nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt trong sáng như ngọc lại hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo.“Tôi rất hoan nghênh cảnh sát đến!”Lôi Dận cười lạnh, “Muốn đối phó với một người, đơn giản nhất chính là đánh vào sơ hở của họ. Không sao, tôi sẽ từ từ dạy cô!”Hắn một bên tiếp tục hôn cô, một bên ôm chặt lấy người cô, bàn tay to đột nhiên siết chặt vòng eo cô, làm cô quỳ trên giường lớn. Hắn không để ý đến tiếng thét chói tai của cô, lần thứ hai hung hăng xỏ xuyên thân mình cô, dùng một tư thế kinh khủng rồi càng ngày càng đáng sợ mà tra tấn cô.Trong phòng như có dòng khí nóng tỏa ra. Hai thân hình hoàn mĩ kết hợp cùng những thanh âm ám muội vút lên lẫn vào bầu trời đêm.

Từ ban đêm cho đến rạng sáng, Lôi Dận tựa như muốn đem tất cả những bất mãn mà trút lên cô, cường bạo cô một lần rồi lại một lần, thẳng cho đến khi nắng sớm hơi lộ ra, cô rốt cục không chịu nổi sự cuồng dã của hắn mà ngất đi. Lúc đó, Lôi Dận mới buông tha cô.Thân mình thực sự quá mệt mỏi!Mạch Khê không biết hiện tại là mấy giờ rồi, cũng không biết chính mình đã ngủ trong bao lâu, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh dậy là vô cùng mệt mỏi."A...... "Cô nặng nhọc dịch người một chút, sự tiếp xúc ở ngực làm mọi lý trí trong đầu cô trở lại."Tỉnh? " Giọng nói trước sau lạnh lùng của Lôi Dận vang lên trên đỉnh đầu cô. Bàn tay to của hắn hơi hơi dùng sức liền làm cô ghé vào trong lồng ngực hắn.Mỗi một tấc da thịt trên thân thể Mạch Khê tựa như đều đã dính đầy hơi thở nam tính của hắn. Cô nhớ lại hết thảy mọi việc, liền ý thức được người đàn ông này quả thực đáng sợ."Ông…còn muốn như thế nào nữa?" Tiếng nói của cô thực yếu ớt, tràn ngập tuyệt vọng cùng bi thương.Lôi Dận khép hờ con mắt, đôi mắt xanh không hề chớp như khóa chặt ánh nhìn của Mạch Khê. Một lát sau, hắn cười lạnh một tiếng rồi xuống giường.Không biết từ khi nào, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.Mạch Khê muốn nhân cơ hội này thoát đi, nhưng lại phát hiện thân mình đau đớn như bị một cỗ xe nghiền nát vậy, vừa động đậy một chút mà không muốn tiếp tục.Một lúc lâu sau, cô rốt cục thỏa hiệp vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào chăn, nước mắt lần thứ hai chảy qua khóe mắt.Trong phòng tắm…Bọt nước lạnh lẽo xả lên thân mình cao lớn của Lôi Dận, da thịt màu đồng ánh lên vẻ ngỗ ngược nhưng lại tràn mị lực. Hai tay của hắn chống lên cửa kính phòng tắm, bọt nước xuyên qua mái tóc đen từ từ chảy xuống, chạy viền theo đường nét cường tráng trên thân thể hắn. Bọt nước xả hỗn độn lên thân thể cường tráng, sáng bóng. Thân mình nam tính giống như bức tượng hoàng kim ở Rô-ma, tỉ lệ dáng người thật cân đối khiến mọi phụ nữ đều điên cuồng mà lưu luyến.Lôi Dận nâng cánh tay, để tùy ý cho nước xối lên thân thể, ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển lên, cuối cùng dừng trên đầu vai to lớn. Trên vai rõ ràng lộ ra một dấu tích của một vết thương lớn. Trông như một vết thương trí mạng.Ánh mắt Lôi Dận trở nên u ám, thâm thúy, thậm chí thoáng hiện lên một nỗi đau khôn tả.“Cậu tên là Lôi Dận đúng không? Đừng sợ, tôi tên là Bạc Tuyết!”"Lôi Dận - tên nghe rất êm tai nha, cậu phải nhớ kỹ, xã hội loài người mới là nơi cho cậu sinh tồn, không phải sợ...... Tôi sẽ giúp cậu vượt qua tất cả, tin tưởng tôi...... "“Dận...... Chúng ta dùng cơm là dùng dao nĩa hoặc là đũa, chứ không phải dùng tay... Đúng, chính là như vậy, Dận càng ngày càng thông minh nha...... "“Bạc...... Tuyết...... "" Dận, cậu gọi tên tôi? Phải không? Dận…thật tốt, gọi lại một lần nữa được không?"Bạc Tuyết”"Dận...... Thật tốt quá, cậu gọi được tên tôi rồi, thật thông minh...... "Bên tai vang lên tiếng nói nhẹ nhàng nỉ non làm thân mình cao lớn của Lôi Dận khẽ run một chút, ngón tay thon dài đột nhiên thu lại, chỗ vết thương mơ hồ dấy lên cảm giác đau đớn.Bạc Tuyết......Cái tên Bạc Tuyết là từ đầu tiên hắn nói được sau khi sống trong xã hội loài người. Tâm can hắn như bị một bàn tay hung hăng xé nát, máu chảy đầm đìa.Một lúc lâu sau, khi hắn ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương thì trong mắt không thấy một tia dao động, trước sau chỉ là vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.Hắn rút lấy chiếc khăn tắm to bản quần quanh thắt lưng.Ra khỏi phòng tắm, Lôi Dận lạnh lùng nhìn chằm chằm người con gái trên giường. Đôi mày hơi nhíu lại. Hắn tối hôm qua lại phá lệ cho phép cô ở trong lòng hắn ngủ một đêm?Buồn cười!Hắn tiến lên, lập tức làm cô kinh động. Mạch Khê vô lực ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn ở cái khăn bao vây thắt lưng hắn, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn né tránh đi. Khuôn mặt cô tái nhợt rồi lại hiện lên vài phần tươi sắc, trong lòng không để ý mà hơi rộn rạo.Ánh nắng sớm chiếu xuống lượn lờ, bao phủ lên thân hình như điêu khắc của hắn, càng làm cho vẻ đẹp nam tính ấy thêm phần thần thánh, thực không giống người phàm.Thân hình hắn cao lớn lại có phần khỏe mạnh, cường tráng. Bộ dáng tuấn mỹ, tao nhã mà người đàn ông khác khó có được. Bọt nước đọng trên da thịt cùng hai chân lộ ra càng làm cho toát lên vẻ mị hoặc, hấp dẫn. Một khi phụ nữ chỉ liếc mắt một cái cũng đủ chìm đắm trong vẻ nam tính chết người ấy. Lôi Dận chằm chằm nhìn cô từ trên cao xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút trắng bệch, ánh mắt nhu hòa, hàng lông mi cong dài khẽ run rẩy, đôi môi sưng mọng hơi mở ra, khẽ khàng thở.Hắn nhẹ nhàng kéo thân mình mảnh khảnh của cô đến, bàn tay dịu dàng mà vuốt ve phiến môi anh đào của cô.Cô kêu nhẹ một tiếng, lại chạm phải con ngươi thâm thúy của hắn, ánh mắt nhanh chóng né tránh. Cánh tay dài Lôi Dận vờn quanh thân thể kiều diễm của cô, lại cảm nhận được cô khẽ run rẩy, khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên, "Hôm nay đi thu âm ở công ty nào?”Mạch Khê giật mình sửng sốt một lúc, cảm nhận được bàn tay của hắn ôn đạm mà dịu dàng vuốt ve da thịt non mịn.“DIO…”Tiếng nói của cô vô lực mà khàn khàn, thực không có cách nào thoát khỏi bàn tay hắn nên cô chỉ có thể để mặc hắn chiếu cố đến mình.Lôi Dận không hỏi thêm gì, lập tức đứng thẳng dậy, chậm rãi mặc quần áo, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ tao nhã, mị hoặc của riêng hắn.Hắn mặc một cây tây trang màu đen, hai cúc áo trên cùng không đóng, để lộ ra da thịt màu đồng ở cổ, ở ngực.Xong xuôi, hắn quay lại nhìn hướng Mạch Khê, vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt trong trẻo của cô.“Từ đêm nay dọn đến ngủ tại phòng này!”Mạch Khê nghe vậy rốt cục cũng có phản ứng, ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Đây dường như là phản xạ có điều kiện mỗi khi cô nhìn thấy hắn."Như vậy là có ý gì?”

"Ý tứ rất đơn giản! " Giọng nói của Lôi Dận khàn khàn, nồng đượm như rượu vang, trong không trung thản nhiên làm người ta say mê. "Cô và tôi ngủ cùng nhau, khi nào tôi cho phép mới được rời đi.”Ý nói có chút hài hước nhưng lại mang khí thế bức người.“Cái gì?" Mạch Khê như là nghe được một chuyện thực vớ vẩn trên đời, trợn to mắt nhìn hắn.Độ băng lãnh trong mắt Lôi Dận không giảm, lại xoa xoa khuôn mặt non mịn của cô: "Cô không phải là rất hận tôi đã chiếm đoạt thân mình cô sao? Như vậy, ở bên cạnh hầu hạ tôi, chỉ có thế cô mới có cơ hội trả thù!” "Tôi không cần!”Hai tròng mắt Mạch Khê rộ ra tia lửa giận, cô thật hận không thể lập tức chấm dứt loại quan hệ hoang đường này, hắn sao lại có thể không kiêng nể gì mà mệnh lệnh cho mình?Biểu cảm của Lôi Dận trùng xuống."Khê nhi, ngoan ngoãn nghe lời!”Hắn tiến sát cô, tiếng nói cực kỳ lạnh lùng: "Ngàn vạn lần đừng làm tôi mất hứng, nếu không …hậu quả sẽ khó lường”Hơi thở nguy hiểm trên người hắn tỏa ra ngưng tụ thành đám mây đen u ám, cuồn cuộn vọt tới, trấn áp lòng người.________________

Công ty DIO…Nơi đây là một trung tâm thương nghiệp lớn, phồn hoa. Mỗi một tầng đều phân công quản lý rõ ràng. DIO là công ty giải trí nổi tiếng. Khi mới sáng lập thì công ty cũng chưa có danh tiếng lắm. Công ty chiêu mộ nghệ sĩ không ngừng rồi đưa họ đi biểu diễn ở khắp thành thị. Đến mỗi thành phố đều để lại chút ấn tượng của công ty, danh tiếng cũng dần dần theo đó mà lan rộng. Hoạt động chính của công ty là sản xuất đĩa nhạc cùng đào tạo ca sĩ, vài năm trở lại đây phát triển thêm cả chiêu mộ diễn viên, đào tạo người mẫu, từ đó trở thành công ty giải trí hàng đầu.“Ôi, cô chính là Mạch Khê? Tôi đã xem qua ảnh chụp của cô, nhưng gặp tận mặt còn xinh đẹp hơn nhiều!"Lúc Mạch Khê vừa theo Bạc Cơ vào đại sảnh công ty thì đã thấy một người đàn ông đi ra, trên mặt mang vẻ vui sướng, tươi cười."Vị này chính là quản lí nghệ sĩ, Jon" Bạc Cơ vội vàng giới thiệu.“Mạch Khê này, người này là quản lí chung của tất cả nghệ sĩ, dưới quyền anh ấy còn có hơn mười vị quản lí nữa.”“Bạc Cơ, cô quá khen rồi, tôi cũng là dựa vào các cô mà kiếm chút cơm ăn thôi, không có các cô sao có Jon tôi đây!”Bộ dáng anh ta nói chuyện có chút khoa trương. Mạch Khê hơi có chút nghiêm trọng mà hoài nghi, khuynh hướng giới tính của anh ta có vấn đề."Jon, xin chào, tôi là Mạch Khê, hy vọng có thể được anh chỉ giáo" Cô lễ phép chào anh ta.Thực lực của công ty này quả thực không thể nghi ngờ. Chỉ là đứng ở đại sảnh cô đã gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc."Nhìn xem này cô bé, miệng nói thật là ngọt, yên tâm đi, cô là do Bạc Cơ giới thiệu, hẳn là năng lực không tồi chút nào. Đến bên này, tôi giới thiệu cô với những người khác một chút. " Jon cười toe toét. Anh ta thầm nghĩ, cô gái này diện mạo cực kỳ xinh đẹp, phấn điêu ngọc mài, tựa như búp bê vậy. Nếu có thể đưa cô xuất hiện trước công chúng, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột nhất nhì của công ty.Trong công ty có phòng ban nào, Jon đều giới thiệu từng chút từng chút cho Mạch Khê. Mạch Khê có chút kinh ngạc, cô chẳng phải là mới nhập môn sao, Jon lại phản ứng như cô thực đã gia nhập công ty rồi. Cô theo bản năng nhìn thoáng qua Bạc Cơ, Bạc Cơ cười thực ảm đạm, hẳn là vì lí do này."Mạch Khê à, đây là phòng tập luyện. Phàm là người mới đều phải luyện tập quy củ tại đây. Đây là nơi các chuyên gia sẽ đào tạo, hướng dẫn nghệ sĩ.” Jon mở ra một gian phòng rồi nói.Mạch Khê gật gật đầu, đi theo anh một đường về phía trước."Cô tới đây chủ yếu là vì muốn được ca hát. Nhưng tôi thấy, hình tượng của cô như vậy hoàn toàn có thể vừa làm diễn viên, vừa làm ca sĩ.”Jon cười khanh khách nói một tràng rồi đưa cô đi vào một nơi."Đây là phòng thu âm, một lát nữa cô sẽ thu âm thử trong này, bên kia là phòng điều chỉnh âm thanh, còn có phòng chụp ảnh, ở đây có thể cho ra một đĩa nhạc hoàn chỉnh. À, đúng rồi, trên lầu đó là nơi làm việc của cơ quan cao nhất, chờ cô thực sự trở thành nghệ sĩ của công ty, người đại diện sẽ đặc biệt nói cho cô.”“Cám ơn Jon!" Mạch Khê trong lòng nổi lên cảm kích."Đi nào, chúng ta đi thu âm.” Jon nói.Mạch Khê luôn tưởng tượng chỗ thu âm thực là một nơi thần thánh. Cô vừa theo Jon bước vào bên trong thì liền nhìn thấy một cô gái đang thu âm đĩa nhạc.Cô tập trung nhìn, kích động mở to hai mắt."Cô ấy là...""Là ca sĩ Phỉ Tỳ Mạn, cô biết thì tốt rồi, không nên gấp gáp." Jon kiêu ngạo mà nói một câu.Mạch Khê liên tục gật đầu, không nghĩ tới hôm nay cô có thể nhìn thấy thần tượng...ca hậu Phỉ Tỳ Mạn.Bạc Cơ thấp giọng bên tai cô nói: "Phỉ Tỳ Mạn trước kia cũng là ca sĩ đi theo Jon, về sau lại có người đại diện phụ trách quản lí."Giọng của cô ấy rất êm tai, tràn đầy sức sống, không hổ danh là ca sĩ nổi tiếng hàng đầu. Mạch Khê đối với cô cực kì sùng bái.Thừa dịp Phỉ Tỳ Mạn nghỉ ngơi, Jon gọi chuyên viên thu âm cùng nhạc sĩ hòa âm đến. "Một lát nữa chuẩn bị cho vị tiểu thư này thu âm. Nếu có thể, Ron, cậu cho cô ấy một chút ý kiến." Nói xong, anh ta quay đầu lại nhìn về phía Mạch Khê, nhẹ giọng nói: "Thu âm đừng quá hồi hộp, cứ coi như ca hát bình thường thôi. Hai vị này đều là chuyên gia trong giới âm nhạc, Phỉ Tỳ Mạn chính là do họ đào tạo, thể hiện rất tốt."Lòng bàn tay Mạch Khê hơi ẩm ướt mồ hôi, cô khẽ gật đầu.." Jon, có một người muốn đích thân đến khảo, chắc phải chờ một lúc nữa mới sắp xếp cho vị tiểu thư này thu âm được." Ron dù sao cũng là người đại diện, trên mặt mang vẻtự nhiên nói, "Sáng hôm nay, tổng giám đốc mới nhậm chức tra tên từng nghệ sĩ, nói là sẽ có người mới đến thu âm.""Hả?""DIO bị thu mua?"Sáng nay Jon bận bịu cả buổi, giờ mới nhận được tin tức, nhún nhún vai nói: "Vị tổng giám đốc mới này thật sự là cẩn thận, chỉ là một người mới thôi mà muốn chính mình khảo nghiệm? ""Công ty là của người ta, chúng ta cũng chỉ là nghe theo lệnh mà giữ miếng cơm thôi, chờ một chút đi. Mạch Khê tiểu thư, cô không bận chứ?"Nhạc sĩ nhìn về phía Mạch Khê.Mạch Khê cười, lắc đầu, cho dù là vất vả cũng còn tốt hơn trở lại tòa thành. Cô nhất định phải biểu hiện thật tốt m

cont.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí