Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 68



Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc chỉ là rất đồng cảm cho Phó Cảnh Thâm.

Khi cùng Mặc Tây Quyết trở lại phòng ăn, cô cảm thấy rất có lồi, "Cháu xin lỗi, là cháu đi nhầm đường ạ" "Đều là trách ông nội, bảo tôi đi tìm cần câu cho ông." Phó Cảnh Dao cảm thấy có lỗi, “Uyển Cừ, cũng may là cô đã quay lại, tôi đang định đi tìm cô đấy! “Tôi không sao" Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười.

Phó học giả nói: “Đều là sơ suất của ta, quên mất địa hình chỗ Cảnh Dao hơi phức tạp." “Là cháu đi lung tung mới đi nhầm đường” Ngôn Tiểu Nặc đầu có nhẫn tâm để một người già tự trách như vậy nên cô nhanh chóng nhận sai. “Được rồi, dù sao mọi thứ cũng đều ổn rồi, vậy chúng ta tiếp tục ăn cơm đi." Ông Phó kịp thời cắt ngang chủ đề cười nói, “Nếu không ăn thì thức ăn nguội hết bây giờ"

Dùng xong bữa, Phó học giả mang ra dụng cụ câu cá đã chuẩn bị từ trước à mọi người cùng đi đến cái ao nhỏ sau nhà. "Bình thường thì họ quá bận rộn hoặc là không biết câu cá, chỉ có một minh ta đến đây câu cá." Phó học giả vừa nói vừa vứt cước câu cá ra xa, “Vừa hay có cháu tới, chúng ta cùng trố tài xem sao”

Ngôn Tiểu Nặc chọn một cái cần câu phù hợp với cô, thử độ dai rồi gật đầu, "Ông Phó, vậy chúng ta bắt đầu thôi." Cô móc mồi câu vào lưỡi câu rồi tung cước, động tác rất đẹp và thanh thoát.

Mặc Tây Quyết thấy mà ngạc nhiên, cô thực sự là một chuyên gia sao?

Anh còn cho rằng chỉ là cô nói miệng không thôi, không ngờ kỹ thuật lại điều luyện đến vậy.

Ngôn Tiểu Nặc thấy ánh mắt ngặc nhiên của Mặc Tây Quyết, tự mần rồi cười, cuối cùng cũng có một thứ mà Mặc Tây Quyết không biết.

Phó học giả rất hài òng, "Được, rất tốt." Rồi nói với Phó

Cảnh Dao, “Nếu cháu thấy nhàm chản thì có thể đi chỗ khác chơi đi." "Ông nội, cháu không cảm thấy nhàm chán." Phó Cảnh Dao chớp chớp mắt và mim cười.

Phó hoc giả liếc nhìn qua Mặc Tây Quyết rồi nói một tiếng, "Ở đây cũng được, nhưng không được phép làm phiền chúng ta câu cá đâu nhé." "Ông yên tâm đi!” Phó Cảnh Dao nhanh chóng bảo đảm, như kiểu sợ ông của cô thấy đổi quyết định vậy.

Phó học giả nói với Phó Cảnh Thâm, “Thâm à, cháu đề ý tới

Phó Cảnh Thâm cười gật đầu đồng ý. nó."

Khi câu cá cấm kị là nói to, không thì cá sẽ bị sợ mà đi hết, Mặc Tây Quyết ngồi trên ghế đá xem Ngôn Tiểu Nặc câu cá, dáng vẻ rất thích thú.

Phó Cảnh Thâm ngồi khoanh tay nhìn em gái cô đang chụp chộm ảnh Mặc Tây Quyết rồi nhẹ nhàng lắc đầu và thở một hơi dài trong lòng.

Ngôn Tiểu Nặc trông có vẻ rất điềm tĩnh, không sốt ruột không vội vã nhìn mặt nước đang gợn sóng nhỏ chờ cá đến cắn câu.

Đột nhiên cần câu bên phía Phó học giả động đậy,và nước xoáy tròng lại, một con cá chép được kéo lên, con cá béo vẫn còn đang vẫy. “Ông Phó thật là giỏi." Ngôn Tiểu Nặc mim cười và nói nhẹ nhàng.

Phó học giả đang định nói thì thấy đôi mắt của Ngôn Tiểu

Nặc không nhìn về phía ông nữa, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo lên, cần câu hơi cong và một con cá chép màu đen được cô cầu lên, "Uyến Cừ cô giỏi thật đấy!" Phó Cảnh Dao bị động tác của cô làm cho thích thú, "Thực sự trông rất ngầu!”

Ngôn Tiểu Nặc thu nụ cười lại, "Cảnh Dao, từ ngầu dùng để miêu tả con gái sao?" "Tôi không quan tâm, tóm lại là cô rất là giỏi!" Phó Cảnh Dao vô lên vai cô và tán dương. "Chỉ là ăn may thôi." Ngôn Tiểu Nặc nói khiêm tốn. "Năng lực ứng biến của Uyển Cừ ta coi như đã được thấy rồi." Phó học giả khen ngợi một cách chân thành, "Các thế hệ tương lai thật giỏi!" “Ông Phó mới thực sự là chuyên gia thực thụ, con cá chép của ông nặng hơn con cá chép đen của cháu nhiều, nhưng khi ông kéo lên dường như không mất một chút sức lực nào cả."

Ngôn Tiểu Nặc nói rất chân thành. “Ừm, rất tốt" Phó học giả hơi mim cười, người hiểu ta, Uyển Cừ cũng rất giỏi.

Mặc Tây Quyết nhướn mày, “Ông Phó, cháu cũng cùng ông câu cá được không? “Ô? Cháu Quyết cũng muốn thử hả?" Phó học giá rất hào phóng chỉ vào dụng cụ câu cá bên cạnh, “Tự chọn cho mình lấy một cái cần đi."

Mặc Tây Quyết chọn cho anh một cái cần câu màu đen, bước tới ngồi cạnh Ngôn Tiểu Nặc.

Phó Cảnh Dao lập tức ngôi vào chỗ Mặc Tây Quyết vừa ngồi, ừm, ở ngóc này ngầm Mặc Tây Quyết là rõ nhất.

Còn Phó Cảnh Thâm ngồi đối diện với cô chán không buồn nói nữa, sai người hầu mang giấy bút và máy tính tới để anh ngôi đây nghiên cứu bệnh án.

Mặc dù là một chiếc ghế nhỏ nhưng không hề ảnh hưởng đến hình ảnh của Mặc Tây Quyết, đôi chân dài được để một cách hài hoà, thực sự trông rất dễ chịu. "Anh đừng có gây rắc rối" Ngôn Tiểu Nặc nói thì thầm, "Anh không hề biết câu cá." "Vừa học được rồi." Mặc Tây Quyết trông rất tự tin. "Nói dối." Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng phủ nhận.

Mặc Tây Quyết không để ý tới cô, học theo cách của cô, móc mồi vào lưỡi câu, động tác thực sự rất thành thục.

Khiển mọi người phải kinh ngạc.

Đặc biệt là Phó Cảnh Dao cô bị mê hoặc bởi động tác này, hai tay ôm má, khuôn mặt đang say sưa.

Phó học giả rất hài lòng gật đầu.

Phó Cảnh Thâm chỉ liếc qua nhìn một cái rồi lại củi đầu tiếp tục nghiên cứu bệnh án.

Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, người này có phải là quái vật không vậy?

Thần thái điềm tĩnh của Mặc Tây Quyết hoá thân thành một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo, lại còn như mang trên mình ánh hào quang của chúa vậy, được dõi theo bởi đôi mắt ngưỡng mộ và sùng bái. "Em chờ đấy, anh không hề thua kém gì ông già đó." Mặc

Tây Quyết nói thầm với Ngôn Tiểu Nặc. Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên hiểu ra vì sao anh đột nhiên lại tham gia câu cá rồi không nói được gì: “Thật trẻ con."

Phó học giả đang chuyên tâm câu cá, Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở giữa nên không nghe thấy Mặc Tây Quyết nói những gì không thì ông sẽ dùng cần câu đánh anh ngay tại trận.

Cá hơi lượn lờ làn nước động båt dầu xoáy, cần câu của Mặc Tây Quyết bắt đầu rung lên, Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao cùng nhìn Mặc Tây Quyết.

Chỉ nhìn thấy anh đang cầm chặt cần cầu, dùng lực kéo lên một cái, nhưng cả vẫn ở bên dưới. "Lẽ nào là cá rồng sao?" Phó học giả ngạc nhiên thốt lên. Lời ông chưa dứt thì Mặc Tây Quyết đổi lực, sử dụng nguyên tắc đòn bẩy một cách hoàn hảo và hai tay kéo lên, một con cá rồng vàng bị anh câu lên. "To vậy sao” Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng lại gần xem, vảy cá vàng của cá rồng phát sáng long lanh dưới ánh nắng mặt trời, cô bị nó làm cho mê hoặc, "Đẹp quá." Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy dây câu để tránh con cá vật lộn làm cô bị thương. "Là anh lợi anh hay ông ấy lợi hại?” Mặc Tây Quyết đột nhiên củi đầu hỏi nhỏ Ngôn Tiểu Nặc một câu.

Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp trả lời thì Phó Cảnh Dao đã chen vào giữa giọng điệu ngưỡng mộ, "Trời ơi, lần đầu tiên tổng giám đốc Mặc câu cá mà lại câu được loại cá này, thật là giỏi." Nói xong cô không quên quay sang hỏi ông cô, "Ông à, ông nói xem có giỏi hay không?" "Rất giỏi!" Lần trả lời lần này của Phó học giả rất vui vẻ hứng thú, "Đây là một sự bất đầu rất tốt" "Hay là thả nó về chỗ nơi cũ đi." Ngôn Tiểu Nặc nói nhìn xuống con cá rồng mập mạp sắp đáng thương sắp bị đuối hơi. "Chờ chút để tôi chụp ảnh!" Phó Cảnh Dao lập tức chụp hai tấm ảnh, "Gửi ảnh cá rồng đi sẽ gặp được may mắn!"

Mặc Tây Quyết lập tức thả con cá về hồ nước.

Ngôn Tiểu Nặc thấy dáng vẻ đáng yêu của anh rồi cười mỉm, “Là anh giỏi nhất." "Hư." Mặc Tây Quyết khẩy miệng một cái, nhưng sắc thái căng thắng vừa rồi rõ ràng giờ tốt lên rất nhiều.

Phó Cảnh Dao cũng chạy tới chỗ đó chọn một cái cần câu, khiến cho Phó học giả giật mình hỏi, "Cháu ngoc, con làm cái gì vậy?” "Cùng mọi người câu cá ạ" Phó Cảnh Dao tay cầm chiếc cần câu và nói.

Phó học giả bị làm cho kinh hoàng giọng nói lớn hơn một chút, “Mau bỏ cần câu xuống!" "Xuyt" Phó Cảnh Dao bĩu môi xuyt lên một tiếng, "Ông nội, giọng nói hơi to rồi, cẩn thận không cá chạy hết bây giờ

Vừa nói cô vừa hếch cầm về phía ao cá.

Phó học giả nhỏ nhẹ trở lại, tay ôm lên chán, bắt đầu tìm người hỗ trợ, "Thâm à!" "Ông nội." Phó Cảnh Thâm lại thở một hơi dài, đặt máy tính xuống và gập quyển sổ lại, biểu cảm như đang hối hận, ngay từ lúc bắt đầu không nên đến cái nơi này. “Dạy đứa cháu ngốc này hộ ta" Phó học giả xoa tay, biểu cảm hoàn toàn bất lực. Vốn dĩ Phó Cảnh Dao muốn Mặc Tây Quyết hoặc Ngôn Tiểu

Nặc day cô câu cá, nhưng anh của cô cũng rất giỏi, chỉ là anh ấy từ trước đến giờ chưa câu cá bao giờ. "Mồi câu không nên móc quá nhiều, không thì rất rễ bị rơi ra trong nước, những không được nhỏ quá, không thì cá vừa ăn được một miếng rồi sẽ chạy mất." Phó Cảnh Thâm làm mẫu cho cô xem.

Phó Cảnh Dao rất chăm chú học câu cá, khi tới lúc thả cần xuống, cô không vung ra mà trực tiếp thả mồi câu xuống nước nhử cá dần dần bơi tới.

Nhờ ăn theo phúc của Phó Cảnh Dao mà Mặc Tây Quyết bắt được một còn cá rô phi, hiện anh đang dẫn đầu về thành tích.

Con cá cắn lưỡi câu của Phó học giả đã trốn thoát và đang đi thưởng thức mồi ăn khác.

Khiến cho Phó học giả giận giữ trừng mắt lên và thổi bộ râu.

Phó Cảnh Dao vừa ngại vừa sốt ruột, gương mặt nhỏ đỏ ứng lên.

Chỉ có mỗi Ngôn Tiểu Nặc là cực kỳ điểm tĩnh, "Cảnh Dao, không sao đâu, xem anh cô làm mẫu như thế nào."

Phó Cảnh Thâm đành giúp cô móc mồi câu một lần nữa rồi nói, "Dùng lực phải đồng đều đừng thả cần câu một cách không có mục đích, chọn một điểm rồi thả cần buông dây xuống, giống như thế này này, "Động tác buông cước của Phó Cảnh Thâm thực sự rất điêu luyện, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy chiếc cần câu sắp thành bụi trôi ra ngoài, chắc chắn có thể thu hút con mồi từ bên ngoài tới. "Được rồi, giờ em cầm chặt nó là được rồi chờ cá cần Phó Cảnh Thâm đưa cần câu cho em gái của anh, rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh xem tình hình.

Một lúc sau con cá thứ hai của Ngôn Tiểu Nặc được câu lên.

Phó Cảnh Dao chờ thấy sốt ruột, chốc chốc lại ngó xuống dưới nước để xem, Phó Cảnh Thâm nhắc nhở cô nhẹ nhàng, thận không doạ cá sợ chạy

Mặc Tây Quyết và Phó học giả đều kéo những con cá mắc câu lên.

Lúc cá bên chỗ Phó Cảnh Dao bắt đầu động dây cước, cô nín thở sốt ruột chưa kịp đợi Phó Cảnh Thâm nhắc liền lập tức cần câu lên rồi.

Kết quả là một con nhỏ. "Cảnh Dao, con trạch cũng rất giỏi rồi." Ngôn Tiểu Nặc là người đầu tiên lên tiếng khen ngợi thắng đầu tiên!”

Phó Cảnh Dao vui mừng và cười.

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng một tiếng, anh câu lên được hån 3 con mà cô không phải là người đầu lên tiếng khen anh, Phó Cảnh Dao chỉ câu được một con trạch mà cô lại vui đến như vậy.

Ngôn Tiểu Nặc hiểu ra trong lòng cười thầm.

Khi con cá thứ 4 của Mặc Tây Quyết được câu lên, Ngôn Tiểu Nặc cười nói: giám đốc Mặc thật là giỏi, thoáng cái mà đã câu được 4 con cá rồi."

Mặc Tây Quyết vui mừng, biểu cảm đang từ giận dỗi trở sang vui vẻ.

Phó học giả cũng cảm thấy rất hào hứng, cười và nói lên suy nghĩ, "Vậy tối nay ở đây, vừa hay ở đây có một cái chòi, chúng ta sẽ đốt một đống củi rồi nướng ăn được chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao cảm thấy rất hào hứng nhanh chóng gật đầu đồng ý.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí