Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2880





Chương 3450

Anh đặt bàn chân trắng nõn thon thả lên lòng bàn tay của mình, sau đó lại dịu dàng cẩn thận giúp cô đắp lạnh bằng chiếc khăn lông, Tô Lam nhìn người đàn ông trước mặt mình vừa dịu dàng và tỉ mỉ, so với bộ dạng hung dữ vừa nãy hoàn toàn là hai con người khác nhau.

Trong lòng cô đột nhiên có chút do dự: Lúc nấy mình đã cầu xin anh ấy như thế thì tại sao anh ấy lại không thể bình tĩnh lại một chút chứ?

Bây giờ lại như thế!

Tô Lam hướng ánh mắt của mình sang phía bên cạnh, sau khi đắp khoảng mười phút, Quan Triều Viễn cũng đã thay hai ba lần nước rì Nhìn thấy mắt cá chân của cô đã hơi giảm sưng đi một chút thì anh mới buông tay ra.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ thì anh mới ngồi xuống bên cạnh Tô Lam: “Còn đau không?”

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai mình.

Tô Lam vẫn không màng đến anh.

Quan Triều Viễn thở dài cái rồi đưa tay ra giữ lấy vai cô và xoay cô ngồi đối diện với mình: “Nhóc con có phải định mãi mãi không màng đến anh nữa không?”

Tô Lam chỉ cúi đầu xuống mà không nói gì cả, Quan Triều Viễn không còn cách nào khác chỉ có thể bế cô ngồi vào trong lòng mình Anh ôm lấy cô và nói với giọng rất bất lực: “Tại sao em không thể hiểu tâm ý của anh đối với em cơ chứ?”

Tô Lam vừa nghe thấy những lời này đã cảm thấy có ngọn lửa tức giận đột nhiên bùng lên Cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra để hai người giữ một khoảng cách với nhau.

Nhưng Quan Triều Viễn lại không chịu buông tay ra, Tô Lam chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi của anh: “Nếu như anh đã nói em không hiểu gì cả thì còn ôm lấy em làm gì chứ? Buông tay ra!”

“Bởi vì anh không thể không có em”

Quan Triều Viễn nhìn cô nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ, nếu như là thường ngày thì Tô Lam chắc chắn sẽ cảm thấy rất cảm động, Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, cô chỉ cảm thấy rất phiền phức và chỉ muốn một mình ngồi đó yên lặng suy nghĩ thôi.

Quan Triều Viễn không muốn cô biết đến chuyện của Tô Duy Nam thì cô không nói, không nhắc cũng không hỏi han gì cả.

Cô cũng không muốn Quan Triều Viễn biết Nhan Thế Khải đến tìm cô để làm gì, không muốn Quan Triều Viễn tiếp tục ra tay với Nhan Thế Khải nữa.

Hai người rõ ràng là rất yêu thương nhau, cho dù làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho đối phương trước, tại sao bây giờ lại thành ra thế này chứ?

Tô Lam đột nhiên bất lực thở dài một cái, cô mặc kệ Quan Triều Viễn ôm chầm lấy cô và không muốn tiếp tục phản kháng nữa: “Em mệt rồi”

Quan Triều Viễn nhìn khuôn mặt thon thả của cô quả thực là trông rất mệt mỏi nên anh đã bế cô đứng dậy đi về phía giường ngủ.

Đầu tiên là nhét cô vào trong chăn, sau đó bản thân Quan Triều Viễn cũng nằm ở bên cạnh quàng tay ôm lấy cô.

Tô Lam chau mày lại: “Quan Triều Viễn, anh đang làm cái gì vậy?”

“Ngủ với em”

“Em không cần, bây giờ em mệt lắm, em chỉ muốn ngủ một mình thôi.”


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí