Thông tin truyện Thức giấc Full

Thức giấc

Thức giấc
Đánh giá: 0.0/10 từ lượt
Bạn đang đọc Review Truyện Thức giấc Full + phiên ngoại. Thức giấc là một tác phẩm kinh dị, trinh thám xen lẫn tâm lý, đưa người đọc vào một thế giới nơi ranh giới giữa hiện thực và ác mộng trở nên mờ nhạt, nơi mỗi giây phút đều chất chứa sự bất an, ngột ngạt của nỗi sợ hãi và sự cô độc. Câu chuyện mở đầu với Diệp Phùng Chi – cô gái con một, sống một mình trong căn nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo, khi ba mẹ đang ở nước ngoài và dì giúp việc cũng xin nghỉ phép về quê. Mùa hè oi ả, cái nóng áp đảo bề ngoài lại không thể che giấu được cảm giác lạnh gáy len lỏi bên trong ngôi nhà, như thể chính không gian ấy đang phản chiếu một điều gì đó không bình thường, một bí ẩn mà không ai ngờ tới.

Tên Gốc: Mộng tỉnh thời gian
Tác giả: Vụ Dữ Đô
Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, đoản văn
Chuyển ngữ: Ross

Văn án, trích đoạn và review Truyện Thức giấc Full:

Trong một ngày nghỉ hè trước khi bước vào cánh cửa đại học, Phùng Chi đang đứng trước cửa nhà thì bất chợt nghe tiếng TV phát ra từ bên trong. Cái âm thanh ấy, giữa lúc trời nắng gắt nhưng lòng cô lại cảm nhận được sự lạnh giá, khác thường đến lạ. Giữa sự trống trải của ngôi nhà – nơi mà ngoài cô chẳng còn ai – những lời thì thầm của cuộc sống dường như đang ẩn chứa một điều gì đó khủng khiếp. Đằng sau sự yên tĩnh tưởng chừng như đã được sắp đặt của cuộc sống hiện đại, lại ẩn chứa những mưu mô, những âm mưu của một thế giới không chỉ đơn thuần là những con người, mà là những bóng ma của tội lỗi, của sự chối bỏ và những bí mật không bao giờ được phơi bày.

Người ta thường nói, “Tất cả mọi người đều mong tôi xuống địa ngục, chỉ có em tuyên án vô tội cho tôi.” Đó là lời tự sự đầy ám ảnh của một nhân vật nam chính – người mà, trong bối cảnh của câu chuyện, được định nghĩa là “sát nhân máu lạnh”, kẻ tội phạm với quá khứ đen tối và những hành động tàn bạo không lối cứu rỗi. Nhưng trong khi những lời tuyên án ấy vang vọng khắp nơi, lại có một thông điệp khác ẩn sau đó, như một lời thách thức định mệnh: “Anh yêu cô ấy từ khi nào?” – một câu hỏi mà câu trả lời chỉ đến khi nỗi đau và sự chia ly khiến cho tất cả mọi thứ trở nên vô nghĩa. “Khi tôi biết sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa,” lời trả lời như thổi bùng lên ngọn lửa thù hận, đau đớn nhưng cũng đầy mê hoặc của quá khứ không thể quay trở lại.

Bên ngoài, những cuộc trò chuyện rôm rả của người dân trong tiểu khu chỉ làm tăng thêm sự bất an. “Sao tiểu khu nhà mình lắm xe cảnh sát thế nhỉ?” “Chắc có tội phạm giết người đâu!” – những lời bàn tán rôm rả không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi của cộng đồng, mà còn là dấu hiệu của một sự kiện bí ẩn đang diễn ra, khiến cho không gian xung quanh ngôi nhà trở nên căng thẳng, rối ren đến từng chi tiết. Đúng như lời người dân nói, “Không biết buổi sáng phát sinh ra chuyện gì,” nhưng một điều chắc chắn là sự hiện diện của tội phạm, kẻ sát nhân đào tẩu với khả năng thay đổi hình dáng, đã khiến cho lực lượng cảnh sát phải gia tăng tuần tra, kiểm soát an ninh một cách nghiêm ngặt. Điều này càng làm tăng thêm bầu không khí rùng rợn, khi mà mỗi người dân đều tự hỏi: Liệu tôi có an toàn khi sống giữa bọn chúng?

Giữa bầu không khí đó, Phùng Chi – cô gái con một với tâm hồn mộc mạc, cô độc – là người duy nhất chứng kiến và cảm nhận được những biến chuyển kỳ lạ trong căn nhà của mình. Khi vừa bước vào thang máy, điện thoại trong túi cô đột nhiên vang lên với giọng nói thân thương của mẹ: “Phùng Chi à, về đến nhà chưa con?” Lời nói ấy như một liều thuốc an ủi nhẹ nhàng, nhưng đồng thời cũng nhắc cô nhớ rằng, dù ở bên ngoài thế giới có bao la, bên trong ngôi nhà này, cô vẫn cô đơn, không ai chia sẻ, không có ai che chở. Cuộc gọi của mẹ còn nhắc nhở rằng, tháng sau mẹ sẽ trở về với những món quà như chiếc váy Ý hai màu trắng đen – một biểu tượng của sự tinh tế, của niềm hy vọng và của một tương lai tươi sáng. Nhưng rồi, khi Phùng Chi cúp máy và bước vào thang máy, con số tầng cứ từ từ tăng dần, như dẫn dắt cô vào một hành trình mà cuối cùng, khi cô đứng trước cửa nhà, mọi thứ trở nên không như cô từng tưởng tượng.

Khi cô vặn chìa khóa vào ổ khóa, bất chợt mọi thứ xung quanh dường như trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Cô nghe tiếng TV phát ra từ bên trong, nhưng theo lý, trong ngôi nhà chỉ có cô – không ai khác. Cảm giác lạnh gáy, như thể ai đó đang rình rập bên trong, khiến tim cô đập thình thịch. Trong khoảnh khắc đó, cô biết rõ rằng điều gì đó không ổn, nhưng lòng cô lại rẽ sang giữa sự hoảng loạn và tò mò. “Ai đang ở bên trong?” – câu hỏi vang vọng trong đầu khiến cô phải dừng lại, đứng chập chững trước ngưỡng cửa.

Không chần chừ, dù cảm giác nên chạy trốn, nhưng bản năng thôi thúc cô phải mở cửa để tìm hiểu sự thật. Cánh cửa mở ra và trong phòng khách rộng lớn hiện ra một cảnh tượng khiến tim cô đập loạn nhịp: Một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi trên sô pha, ánh mắt lạnh lẽo nhưng đầy quyến rũ, với đôi mắt xanh lam nhạt như viên ngọc bích, ánh lên một vẻ đẹp lạnh lùng và nguy hiểm. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Phùng Chi nghĩ rằng người đó có thể là con lai – một hình ảnh không thể nào liên hệ với cuộc sống bình thường của cô. Nhưng khi người đàn ông đứng dậy và tiến về phía cô, mọi linh cảm của cô lập tức báo động, khiến đôi chân yếu ớt như bị đóng băng.

Phùng Chi kịp thời chạy trốn, nhưng dường như mọi nỗ lực của cô đều trở nên vô ích. Người đàn ông nhanh chóng đuổi kịp, bắt lấy eo cô một cách dễ dàng, như thể cô chỉ là một con gà non. Cô muốn hét lên cầu cứu, nhưng miệng cô lại bị cắn kín, chỉ có thể thốt ra những tiếng “ưmmmmm” rời rạc giữa không khí ngột ngạt. Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng lan tỏa khắp cơ thể, khiến cho mọi giác quan của cô như bị tê liệt. Cô bị đẩy lên ghế sô pha, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, nước mắt rơi không ngớt, trong khi người đàn ông từ từ đóng cửa lại, tạo nên một bức tường ngăn cách giữa cô và ánh sáng của tự do.

Trong khoảnh khắc ngột ngạt đó, khi mọi thứ trở nên hỗn loạn, Phùng Chi biết rằng mình không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy. Hai tay run rẩy, cô cố gắng lấy điện thoại ra và giảm âm lượng xuống mức thấp nhất, trong lòng bắt đầu đếm ngược từng giây – ba giây, bốn giây – trước khi dám dần chạy về phía cửa phòng ngủ xa xăm. Mỗi bước chân như mang theo nỗi sợ hãi của cái chết, nhưng cũng là niềm hy vọng mỏng manh rằng, nếu cô trốn thoát thành công, có lẽ còn cơ hội sống sót, có lẽ sẽ có ánh sáng sau cơn bóng tối.

Nhưng số phận không hề dễ lòng. Người đàn ông ngoài kia phản ứng rất nhanh, dù cô đã kịp phất tay đóng cửa phòng ngủ, nhưng tiếng “bốp” của cánh cửa vang lên như lời báo hiệu sự tấn công không khoan nhượng. Cánh cửa bật tung, khiến cho Phùng Chi chỉ kịp ngã xuống đất trong cơn hoảng loạn. Đôi tay cô run rẩy, cơ thể cô dường như không còn sức lực để đứng vững, và nỗi sợ hãi lan tỏa đến từng tế bào. Người đàn ông không hề chần chừ khi tiến vào, giọng nói lạnh lùng và đầy châm chọc vang lên: “Vốn nghĩ sẽ để lại cho cô một cái mạng, hiện tại xem ra không cần nữa rồi!”

Trong giây phút đó, mọi thứ dường như chậm lại, thời gian trôi qua như những khoảnh khắc dài đằng đẵng của sự tuyệt vọng. Phùng Chi, với tất cả nỗi sợ hãi và đau đớn, cố gắng nắm lấy tay người đàn ông, lời cầu xin vang vọng khắp căn phòng: “Tôi cầu xin anh đừng giết tôi, làm ơn… tôi sẽ không chạy trốn, cũng sẽ không uy hiếp anh, làm ơn… đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm.” Lời nói ấy, dù rối ren và yếu ớt, chứa đựng một niềm khao khát sống mãnh liệt, một mong ước đơn giản chỉ là được sống, được thở, được cảm nhận mỗi khoảnh khắc của cuộc đời.

Người đàn ông, với ánh mắt xanh lam lạnh lùng như băng giá, nắm chặt cổ áo cô, đẩy cô về phía tường, tạo nên một cảm giác đau đớn tột cùng. “Người tôi cũng đã giết rồi, thêm một cái mạng chắc cũng chẳng sao,” hắn nói, giọng nói của hắn mang theo sự khinh miệt và lạnh lùng không chút ân hận. Trong khoảnh khắc ấy, Phùng Chi như nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập khi nhận ra rằng, dù đã cố gắng trốn thoát, có lẽ số phận của cô đã bị chốt lại từ trước. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của người đàn ông như được dệt nên từ những sợi chỉ của cái chết, khiến cho ánh sáng của hy vọng dần tắt lịm trong bóng tối.

Tuy nhiên, "Thức giấc" không chỉ là câu chuyện về một đêm kinh hoàng, về một cuộc chiến sinh tồn giữa người và ác mộng. Nó còn là bức tranh khắc họa những cung bậc cảm xúc đa chiều, là sự đan xen giữa nỗi sợ hãi, nỗi cô đơn và cả khát khao được sống – khát khao để được tự do, để được làm chủ số phận của chính mình. Trong những giây phút tưởng chừng như định mệnh đã chốt lại cuộc đời, Phùng Chi vẫn không từ bỏ hy vọng, vẫn dám khao khát một điều kỳ diệu – thức giấc từ cơn ác mộng, từ sự tù túng của quá khứ để tìm lại chính mình.

Từng mảnh ký ức về ngôi nhà trống trải, những tiếng TV vọng lại giữa không gian lạnh lẽo, những cuộc gọi điện thoại đầy ấm áp của mẹ, và cả những giây phút hoảng sợ khi bị người lạ tấn công, tất cả đã tạo nên một bức tranh sống động, chân thật về một tâm hồn non trẻ đang dần trưởng thành qua những thử thách không mấy dễ dàng. "Thức giấc" không chỉ dừng lại ở mức độ của một câu chuyện kinh dị hay trinh thám thông thường; nó còn mở ra những suy ngẫm sâu sắc về bản chất con người, về sự cô đơn trong xã hội hiện đại, và cả về cái giá của tự do khi phải đối mặt với những hiểm nguy ẩn sau mỗi góc tối.

Đối với Phùng Chi, cuộc sống bỗng trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Nỗi sợ hãi, niềm cô đơn và áp lực từ một xã hội không ngừng thay đổi đã khiến cho cô phải đối mặt với nhiều quyết định khó khăn, với những mảnh vỡ của quá khứ và cả những giấc mơ mong manh của tương lai. Nhưng chính trong những khoảnh khắc đó, khi mọi thứ dường như sụp đổ, khi tiếng tim cô như sắp ngừng đập, thì khát khao được sống, được yêu và được tự do lại càng trở nên mãnh liệt, thúc đẩy cô phải đứng dậy, dù chỉ là để bước thêm một bước trên con đường tìm lại chính mình.

"Thức giấc" là câu chuyện của những người bị số phận bắt nạt, của những tâm hồn lạc lõng giữa những cơn ác mộng và của những khao khát được sống trọn vẹn từng giây phút. Nó mời gọi người đọc cùng hòa mình vào thế giới của Phùng Chi – nơi mà nỗi sợ hãi, sự bất an xen lẫn với khát khao tự do và hy vọng, nơi mỗi giây phút đều là một trận chiến giữa cái thiện và cái ác, giữa quá khứ và tương lai. Đây không chỉ là câu chuyện của một đêm kinh hoàng, mà còn là bản hùng ca của tinh thần chiến đấu, của lòng dũng cảm khi đứng trước hiểm nguy và của niềm tin vào một ngày mai tươi sáng hơn.

Với phong cách viết chân thực, ám ảnh và giàu cảm xúc, "Thức giấc" hứa hẹn sẽ khiến người đọc không chỉ trải qua những phút giây rùng mình mà còn suy ngẫm về giá trị của cuộc sống, về ý nghĩa của tự do và về sức mạnh nội tâm mà mỗi con người sở hữu. Dù số phận có chật vật, dù nỗi sợ hãi có bao trùm lấy tâm hồn, thì chỉ cần một tia hy vọng, chỉ cần một giấc mơ được sống, con người vẫn luôn có thể thức giấc – thức giấc để chiến đấu, để yêu và để sống trọn vẹn từng khoảnh khắc của cuộc đời.

Như vậy, "Thức giấc" không chỉ là một tác phẩm kinh dị hay trinh thám đơn thuần; nó còn là một lời nhắc nhở rằng, trong cuộc sống này, dù có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu đêm tối, thì ánh sáng của niềm tin và hy vọng vẫn luôn tồn tại, chờ đợi mỗi chúng ta dám vươn lên, dám thức giấc và nắm lấy số phận của chính mình.



Sau khi đọc xong bộ truyện Thức giấc full miễn phí bạn có cảm nhận gì không? Hãy đánh giá 10 sao nếu nó thực sự hay, rồi thử đọc tiếp truyện Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài khá là hay cùng với truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Mỗi Ngày Đều Bị Nam Chính Trêu Chọc Đến Đỏ Mặt, Tim Đập cũng đang được rất nhiều độc giả đánh giá cao và cho thang điểm tuyệt vời, trải nghiệm ngay nào.


Từ khóa tìm kiếm: đọc truyện Tiên Nghịch full Thức giấc review chương mới nhất, truyenfull, trumtruyen, zingtruyen, wikidich, dtruyen, sstruyen, truyenyy, wattpad, noveltoon, truyenchu, truyenhdx, tamlinh247, truyencv, medoctruyen, truyendocnhieu, thichtruyen, truyencuatui, truyenvip, monkeyd, truyen30h.

Danh sách chương của truyện Thức giấc

Bình luận truyện

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí