Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1152: Hóa ra là muốn giết Diệp Mặc



Trương Ô vốn dĩ là muốn báo thù cho Triển Thủy Ung mới đến, gã căn bản cũng muốn đi xuống, bây giờ Vu Thông đi lên là vì Văn Thái Y, gã cũng biết không phải đối thủ của Vu Thông, ôm quyền nói:

- Anh Thông đã là Nguyên Anh hậu kỳ rồi, Trương Ô tự nhận không địch lại được.

Căn bản không đánh, người cũng đã bước xuống rồi.

Đợi Trương Ô sau khi đi xuống, lúc này mới có vài đệ tử nòng cốt của một số môn phaí lớn bước ra tỉ thí, những người này đều là vì Văn Thái Y mà bước ra.

Cục diện lại một lần nữa náo nhiệt, Văn Thái Y cuối cùng cũng thoát khỏi sự lúng túng.

Diệp Mặc lại không chú ý đến trận đấu, tinh thần hắn đều tập trung hết vào Lạc Ảnh. Nếu như không phải lần này hắn căn bản không thể đi, hắn sớm đã dẫn Lạc Ảnh rời khỏi chỗ này rồi.

Một canh giờ sau, một tiếng nổ kinh hoàng khiến Diệp Mặc đang nói chuyện cùng Tố Tố và Bắc Vi ngẩng đầu lên chú ý, lại phát hiện ra hai người trong cuộc đấu trên hiện trường đã là tu vi Hư Thần rồi, một người tu vi Hư Thần tầng thứ năm, còn người còn lại là tu vi Hư Thần tầng thứ bảy.

Tên tu vi Hư Thần tầng thứ năm chính là đệ tử của Huyền Băng phái, còn tu vi Hư Thần tầng thứ bảy không ngờ lại là một đệ tử của Nam Cung sơn trang.

Nam Cung sơn trang là tông môn tám sao, vốn dĩ Diệp Mặc không để ý đến tông môn này, nhưng từ khi nghe Thiện Băng Lam của Thanh Mộng trai nói một hồi, hắn lại rất để ý đến môn phái này. Vì Nam Cung sơn trang chính là sơn trang chín sao ngày trước, cũng là Ngư Dược Long Môn trang. Vốn dĩ hắn định đợi tu vi của mình sau khi hoàn thiện, đến Nam Cung sơn trang một chuyến, không ngờ ở đây lại tiếp xúc với tu sĩ của Nam Cung sơn trang.

Lúc trước khi vừa mới đến, hắn trong lòng chỉ chú ý đến Tố Tố và Bắc Vi mà không để ý đến cái gì khác, bây giờ Tố Tố đã ở bên cạnh, Diệp Mặc lập tức chú ý đến tu sĩ của Nam Cung sơn trang này.

Tiếng nổ vừa nãy chính là trận đấu của hai người này tạo nên, tên tu sĩ của Nam Cung sơn trang kia rõ ràng lợi hại hơn tu sĩ Huyền Băng phái một chút, lúc này anh ra đã đánh trọng thương tu sĩ Hư Thần tầng thứ năm của Huyền Băng phái, căn bản không còn lực trả đòn lại.

Đối mặt với màn này, sắc mặt của mấy vị trưởng lão và môn chủ Ngạn Quan của Huyền Băng sơn trang đã rất khó coi rồi, tỉ võ chọn hôn phu là ý kiến của Huyền Băng phái và Vô Cực tông cùng đưa ra, nhưng bây giờ Huyền Băng phái hoàn toàn bị tiêu diệt. Đệ tử tu vi Hư Thần tầng thứ năm cuối cùng cũng bị đánh bại rồi. Nhưng nói là chủ nhà, không có gì có thể mất thể diện hơn cái này.

Vốn dĩ vợ thuộc về Huyền Băng phái bị môn phái khác cướp đi trong tay không nói, còn là cướp đi trước mặt nhiều đại môn phái như vậy. Nhưng cho dù là mất mặt, bọn họ cũng không có cách nào, không phải không có đệ tử lợi hại hơn, nhưng điều kiện là từ sáu mươi tuổi trở xuống thì Huyền Băng phái thật sự không có.

Đừng nói Huyền Băng phái, cho dù là người của môn phái khác cũng không giải thích được. Nam Cung sơn trang chỉ là một tông môn tám sao mà thôi, cho dù muốn đánh bại đệ tử của Huyền Băng phái, cũng không cần đánh trọng thương như vậy? Hơn nữa còn ở cửa nhà người ta, cách làm của Nam Cung sơn trang quả thực không thể hiểu nổi.

Thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm tu sĩ của Nam Cung sơn trang, Nỉ Chân Kiệt của Kiếm Cốc biết được Diệp Mặc vừa nãy không chú ý xem trận đấu, chủ động truyền âm đến Diệp Mặc nói:

- Đó là đệ tử thiên tài của Nam Cung sơn trang Nam Cung Nghi Huy, nghe nói đã là tu vi Hư Thần tầng thứ bảy rồi. Hơn nữa còn xếp thứ 39 trên bia đề danh Hư Thần, vừa nãy đã tiên liếp thắng 12 vòng rồi.

Diệp Mặc gật đầu, hắn không ngờ khí phách của Nam Cung sơn trang lại lớn như vậy, không ngờ lại không nể mặt Huyền Băng phái chút nào.

Lúc này chủ trì trận đấu đã là một trưởng lão của Huyền Băng phái, mặc dù Nam Cung Nghi Huy đã thắng đệ tử của Huyền Băng phái, nhưng lão vẫn không thể không đứng ra tuyên bố:

- Nam Cung Nghi Huy của Nam Cung sơn trang thắng, còn có ai vì Văn Tiên Tử mà muốn khiêu chiến với Nam Cung Nghi Huy hay không?

Trưởng lão liên tiếp hỏi mấy lần, cũng không có ai đứng ra trả lời. Rõ ràng những đệ tử nòng cốt kia sau khi thấy sức mạnh của Nam Cung Nghi Huy, đều đã bỏ đi dũng khí tiếp tục ra sân tỉ thí.

Nam Cung Nghi Huy khóe miệng hơi nhếch lên, rõ ràng vô cùng tự tin, anh ta nhìn Văn Thái Y, ánh mắt cực kỳ vui sướng. Rất rõ ràng, anh ra cho rằng Văn Thái Y đã là người của anh ta rồi.

Không đợi Nam Cung Nghi Huy đi về phía Văn Thái Y, lại có một tu sĩ mặt chữ điền đi ra. Nam Cung Nghi Huy đánh đến bây giờ vẫn chưa tìm được đối thủ, bây giờ nhìn thấy một tu sĩ Hư Thần tầng thứ sáu bước ra, lập tức hai mắt sáng lên, dừng bước chân.

- Tôi đang lo không có ai đánh, vị bằng hữu kia bước ra thật đúng lúc, phóng pháp bảo của anh ra đi. Tôi nhường anh ba chiêu.

Nam Cung Nghi Huy giơ Nguyệt Đao Hoàn trong tay lên, không thèm để ý nói một câu.

Tên tu sĩ mặt chữ điền kia thản nhiên nói:

- Anh không phải là đối thủ của tôi. Người mà tôi khiêu chiến không phải là anh, anh tránh ra.

Nam Cung Nghi Huy đánh đến bây giờ vẫn chưa có ai dám nói mình không phải là đối thủ của họ, nhất thời sắc mặt lạnh lùng. Nếu như không phải trưởng lão môn phái nhiều lần dặn dò, anh ta sớm đã bắt chước Diệp Mặc một đao bổ thẳng về hướng địch thủ. Nhưng đáng tiếc là, trưởng lão nhiều lần dặn dò nơi này tuyệt đối không được giết người.

Mà tên tu sĩ mặt chữ điền trước mặt này, nhất thời khiến cho anh ra có ý định giết người ngay lập tức.

- Vậy thì phải xem xem anh sao lại nói tôi không phải là đối thủ.

Nam Cung Nghi Huy nói xong, lại càng không để ý đến, Nguyệt Đao Hoàn trong tay đã bị phóng ra.

Nguyệt Đao Hoàn vừa mới phóng ra, lập tức trên bầu trời vang lên những tiếng “Ti ti” chói tai, mang theo một đường đao giống như vòng tròn trong nháy mắt bao phủ lấy tu sĩ mặt chữ điền. Hơn nữa vòng tròn này càng ngày càng gia tăng, dường như không có giới hạn.

Những người xung quanh thấy Nam Cung Nghi Huy động thủ đều rất biết rõ chiêu này của Nam Cung Nghi Huy rất lợi hại, còn những người đã bị Nam Cung Nghi Huy đấu bằng chiêu này lại càng biết sự lợi hại của nó. Nguyệt Đao Hoàn này rất quỷ dị, một khi bị vòng đao hoàn vây lấy, thì rất khó thoát thân. Cuối cùng không thể không thua dưới tay Nam Cung Nghi Huy. Đây còn là người mà Nam Cung Nghi Huy không dễ giết, nếu không tu sĩ đấu với anh ta không có một ai có thể thoát mạng được.

Tên tu sĩ mặt chữ điền bị vòng tròn màu trắng của Nguyệt Đao Hoàn của Nam Cung Nghi Huy vây lấy, sắc mặt không đổi, nhưng gã lại nhanh chóng kêu một tiếng đau đớn, đánh vài thủ quyết ra. Trên thân mình gã liền xuất hiện một màn sương khí màu đỏ nhạt, vòng đao màu trắng vây quanh người gã trong nháy mắt tan rã, chỉ trong chốc lát, tên tu sĩ mặt chữ điễn đã hoàn toàn thoát khỏi đao vòng màu trắng.

Lúc này đỉnh đầu của gã xuất hiện một chiếc chuông lớn, sau đó lạnh lùng nhìn Nam Cung Nghi Huy nói:

- Anh có tư cách đánh cùng tôi một trận.

Nhưng không đợi Nam Cung Nghi Huy nói xong, lại có một tu sĩ trẻ tuổi bước ra, tên tu sĩ này còn phóng khoáng hơn nhiều so với tên tu sĩ mặt chữ điền kia, hơn nữa trên mặt vẫn mang theo một nụ cười. Y ngăn tên tu sĩ mặt chữ điền ra phía sau, sau đó ôm quyền nói với Nam Cung Nghi Huy:

- Văn Thái Y là sư muội của chúng tôi, chúng tôi không phải đến cướp đoạt Thái Y của anh, vị này là sư đệ Thiết Bách Phỉ của tôi, cậu ấy ngưỡng mộ phong thái của Tố Tố tiên tử, nên mới đến. Anh Nam Cung, anh hẳn là không có tâm tư gì với Tố Tố tiên tử đúng không?

Nam Cung Nghi Huy vội khua tay nói:

- Không thể, sao có thể được, tôi chỉ có tấm lòng si tình với Văn tiên tử, người khác chẳng liên quan gì đến tôi.

Thấy Nam Cung Nghi Huy trả lời như vậy, người thanh niên có khuôn mặt tươi cười mặc dù trong lòng rất thất vọng, nhưng vẫn nói:

- Bây giờ đã không có ai khiêu chiến anh rồi, sư muội chúng tôi ở bên kia, anh tự động qua đó nói chuyện đi.

- Được, được, vừa nãy đắc tội rồi, Nam Cung Nghi Huy xin lỗi vị sư huynh này.

Nam Cung Nghi Huy nghe thấy người thanh niên này nói vậy, mới biết Văn tiên tử mà mình theo đuổi chính là sư muội của người ta, mà mình lại còn đắc tội với sư huynh của Văn tiên tử nữa, sau này rõ ràng là khó khăn đây. Cho nên Hư Thần tầng thứ bảy như anh ta, hơn nữa với tính cách mình bao giờ cũng là thứ nhất, không ngờ cũng biết gọi Thiết Bách Phỉ - Hư thần tầng thứ sáu tiếng sư huynh, quả thực quá yêu thích Văn Thái Y rồi.

Đợi sau khi Nam Cung Nghi Huy bước về phía Văn Thái Y, người thanh niên mặt cười mới khinh thường liếc nhìn bóng lưng của anh ta, sau đó vô vỗ vai của tu sĩ mặt chữ điền, nhưng cũng không nói gì.

Lúc này cho dù tu sĩ mặt chữ điền không nói gì, tất cả mọi người trong đại điện cũng biết, ngừơi này đến là vì làm khó Diệp Mặc, thậm chí rất có khả năng mượn cuộc đấu này để giết Diệp Mặc.

Ngạn Quan thấy trong này bỗng nhiên sáng lên, Vô Cực tông quả nhiên không muốn bỏ qua cho Diệp Mặc, xem ra thù hận giữa Vô Cực tông và Diệp Mặc cũng không nhỏ, nếu không sẽ không cố ý gọi hai cao thủ trong môn phaí lên. Từ Vô Cực tông đến Huyền Băng phái, trong thời gian ngắn như vậy đã đến, cho dù có truyền tống trận, cũng cần phải dùng độn phù không gian cao cấp, nếu không căn bản không đến kịp.

Nếu như Vô Cực tông giết Diệp Mặc trong này thật, thì Huyền Băng phái cũng phải gánh vác một phần sự tức giận của Đan thành. Buồn cười thay lúc trước mình vẫn cho rằng Diệp Mặc cuối cùng cũng sẽ thắng. Bây giờ cái mạng cũng sắp mất rồi, còn thắng gì nữa?

Ngạn Quan nhìn hiểu, những người còn lại đương nhiên cũng hiểu. Một số tu sĩ có thiện cảm với Diệp Mặc ai ai cũng thở dài thay Diệp Mặc, còn một số môn phái tức giận Diệp Mặc thì lại bắt đầu có chút hả hê. Vô Cực tông nếu như dễ đắc tội như vậy, Kiếm Cốc sẽ không bị diệt môn rồi. Diệp Mặc đắc tội với Vô Cực tông, còn có chuyện tốt sao? Hơn nữa Vô Cực tông giết Diệp Mặc ở đây, còn quanh minh chính đại.

Quả nhiên tu sĩ mặt chữ điền sau khi đợi hai người rời khỏi, bỗng nhiên ôm quyền hắng giọng nói:

- Thiết Bách Phỉ của Vô Cực tông trong lòng yêu thích Lạc Tố Tố của Huyền Băng phái, cố ý khiêu chiến, có ai thích Tố Tố tiên tử, Thiết Bách Phỉ đều cung kính tiếp đãi.

Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, vừa nãy mặc dù hắn không có hứng quan sát trận đấu này, nhưng hai tu sĩ của Vô Cực tông và hai tu sĩ của Lôi Vân tông, còn cả những tu sĩ của những môn phái còn lại bước vào, hắn cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Lúc đó hắn liền cảm thấy những người này tiến lên rất có khả năng là nhằm vào hắn, không ngờ lại là như vậy thật.

Tố Tố vẻ mặt nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, mình không phải là cùng Diệp Mặc đến hay sao, sao lại có người nói vì mình mà khiêu chiến? Tin tức của Triệu Dung cũng không hoàn chỉnh lắm, cô và Đường Bắc Vi cũng chưa nghe xong, sau khi đến đại điện rồi, lập tức bị Diệp Mặc dẫn đi, hai người họ còn cho rằng Huyền Băng phái đã đồng ý chuyện họ đi cùng Diệp Mặc rồi, không ngờ bây giờ lại còn muốn khiêu chiến.

Cũng may cô và Đường Bắc Vi đều nhìn không ra tu vi của Thiết Bách Phỉ, nếu không hai người bây giờ chắc chắc vô cùng lo lắng, thậm chí còn không cho phép Diệp Mặc đánh nhau với họ cũng nên.

Thiết Bách Phỉ là Hư Thần tầng thứ sáu khiêu chiến với Diệp Mặc, có thể nói không có ai coi trọng Diệp Mặc, Diệp Mặc mặc dù mạnh, nhưng cảnh giới so với Hư Thần tầng thứ sáu kia thì lại kém quá nhiều. Hơn nữa Thiết Bách Phỉ thậm chí có thể so sánh với Hư Thần tầng thứ bảy như Nam Cung Nghi Huy, sự lợi hại của Nam Cung Nghi Huy mọi người ở hiện trường đều nhìn rõ.

Ngay cả Nhạc Dao cũng thầm than, cô vừa mới kết giao với Diệp Mặc, Diệp Mặc lại phải hiến mạng. Cho dù cô có giúp Diệp Mặc, cũng không có cách nào. Chiêu này của Vô Cực tông, rõ ràng là muốn giết Diệp Mặc.

Diệp Mặc an ủi Tố Tố và Bắc Vi, bước tới trước mặt Thiết Bách Phỉ ở giữa đại điện, trực tiếp phóng Tử Đao ra, không nói một câu thừa thãi nào, sát ý đã bắt đầu kéo lên, đồng thời Tử Đao cũng phát ra từng đợt âm thanh ong ong, dường như còn mong đợi trận chiến này hơn Diệp Mặc.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí