Tất cả các tu sĩ vừa ra khỏi Vẫn Chân điện vốn vẫn đang khổ cực dưới áp bức của tu sĩ Hóa Chân, lúc này nhất thời chấn động. Đệ tử thiên tài Viên Quan Nam của Vô Cực tông không ngờ bị chết trong Vẫn Chân điện? Gã mới hơn ba mươi tuổi đã là tu sĩ Nguyên Anh tầng năm rồi, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Hơn ba mươi tuổi là tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, phỏng chừng là do mạnh mẽ áp chế lại. Nếu như không phải sợ là căn cơ bất ổn, noi không chừng gã hiện tại đã là tu sĩ Hư Thần rồi. Một người như vậy không ngờ lại không trở ra được từ trong Vẫn Chân điện, điều này thật sự là có chút khó có thể tin được.
- Có ai dám giết Viên Quan Nam?
- Tôi đoán là ở cấm địa Vẫn Chân chưa ra khỏi...
- Đúng vậy, Viên công tử xếp thứ hai trăm mười hai tại Bia đề danh Nguyên Anh, ai có thể giết được chứ?
Những tiếng nghị luận hào hứng vang lên, đủ loại nghi vấn đều có, cũng có một số người nói Viên Quan Nam hẳn là đã bị giết.
Cảnh Anh Ly âm thầm bội phục cách suy nghĩ chu đáo của Diệp Mặc, tuy rằng lúc đó cô cũng đã nghĩ tới cái chết của Viên Quan Nam có thể kinh động đến tu sĩ Hóa Chân, biện pháp ẩn nấp "Hồn ký" của cô không nhất định có thể dùng tốt. Nhưng khi đó thì cô chỉ muốn tìm Diệp Mặc để mượn Diệp Mặc hỗ trợ, về phần sau khi đi ra, Diệp Mặc có thể bị người khác phát hiện hay không thì đó không phải là chuyện mà cô muốn xen vào.
Hiện tại xem ra sự cẩn thận của Diệp Mặc đã cứu mạng của hắn, nếu như không phải lúc ấy hắn tự mình xóa đi "Hồn ký" thì hiện tại hắn đã bị bại lộ rồi.
Tu sĩ Hóa Chân nghe thấy những nghị luận của đám người phía dưới, nhất thời hừ lạnh một tiếng, những tiếng nghị luận này lập tức dừng lại rồi im lặng hẳn. Đắc tội một tu sĩ Hóa Chân, coi như là người ta giết anh rồi thì anh có kêu ông trời cũng vô ích.
- Thái Y, cô đem chuyện nói ra một lần đi.
Lúc này lại có một gã tu sĩ Thừa Đỉnh đi tới trước mặt mọi người nói.
Diệp Mặc nhìn thoáng qua tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia, hiển nhiên cũng là người của Vô Cực tông. Chỉ là lúc này sắc mặt của y âm trầm không gì sánh được, không biết tên Viên Quan Nam bị mình giết có phải là đệ tử của y không.
Văn Thái Y xinh đẹp đi tới, đầu tiên là khom người thi lễ với hai gã tu sĩ Hóa Chân, sau đó mới nói với tu sĩ Thừa Đỉnh kia:
- Phùng trưởng lão, lúc đó con và Viên sư huynh ở Vẫn Chân điện tầng thứ năm, Viên sư huynh nói muốn đi có chút việc, bảo con đợi anh ấy một nén nhang. Thế nhưng con đợi mấy canh giờ sau, cũng không đợi được Viên sư huynh trở lại, lúc ấy con biết Viên sư huynh hẳn là đã xảy ra chuyện rồi.
Tu sĩ Hóa Chân kia nghe đến đó, y lại lần nữa nhìn về phía hai nghìn tu sĩ nói:
- Những người đã từng tới được Vẫn Chân điện tầng năm lưu lại, còn lại đều tản đi.
Rất nhanh hơn hai nghìn người đứng ở trước tế đàn đã rời đi tới hơn một ngàn người, thần thức của Diệp Mặc quét qua một chút, phát hiện những người lưu lại chỉ nhiều nhất có năm trăm người mà thôi.
Nhân số trong chốc lát đã thiếu đi nhiều như vậy, hiển nhiên nguy cơ của bản thân lớn hơn nhiều rồi, cái phép loại trừ này thật nguy hiểm.
Một tí tu sĩ tu vi không đến Nguyên Anh tầng ba cũng dần dần bị loại trừ, tới cuối cùng, Diệp Mặc phát hiện hiện trường chỉ còn lại có hơn một trăm tu sĩ. Mà hắn vừa vẹn là một trong hơn một trăm người còn lại.
Ban đầu Diệp Mặc thấy hơn mười người tu sĩ Hư Thần tiến vào Vẫn Chân điện, thế nhưng hắn lúc này phát hiện chỉ có hai người trở ra được, vị tu sĩ Hư Thần tên Khổ Tâm của Kim Cương tự cũng không có đi ra.
- Ngươi tên là gì?
Tu sĩ Hóa Chân bỗng nhiên đem ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người của Diệp Mặc, Diệp Mặc đeo mặt nạ, tu vi Nguyên Anh tầng bốn, thế nhưng khí tức chân nguyên mà y cảm giác được từ người của Diệp Mặc là rất cường liệt, hiển nhiên không giống với các tu sĩ bình thường.
Trong lòng Diệp Mặc mắng to, ở đây tuy rằng chỉ có hơn một trăm người, nhưng tu vi của hắn cũng là thấp so với hơn trăm người trong này rồi. Tên tu sĩ Hóa Chân này lẽ nào có Độc tâm thuật? Có thể biết mình suy nghĩ gì trong lòng?
Diệp Mặc đợi một chút, phát hiện biểu tình đạm mạc của Cảnh Anh Ly, không để ý chút nào đến chuyện của hắn, không thể làm gì hơn là kiên trì đứng ra nói:
- Vãn bối là nội môn đệ tử Tịch Phỉ của Huyền Âm các, theo mệnh lệnh môn chủ đi theo bảo hộ cho Anh Ly tiểu thư.
Nghe xong Diệp Mặc nói, tên tu sĩ Hóa Chân đem ánh mắt nhìn về phái Cảnh Anh Ly. Tuy rằng tu sĩ Hóa Chân một chữ cũng không nói ra. Thế nhưng chính Cảnh Anh Ly lại tiến lên cúi mình thi lễ, ngữ khí bình thản nói:
- Đúng vậy, thưa tiền bối.
Cô trả lời giống như là tu sĩ Hóa Chân đã hỏi qua cô vậy.
Tu sĩ Thừa Đỉnh của Vô Cực tông bên cạnh tu sĩ Hóa Chân kia lên tiếng:
- Đây là gia sự của Huyền Âm các.
Tu sĩ Hóa Chân kia gật đầu, không tiếp tục hỏi Diệp Mặc nữa.
Diệp Mặc lúc này mới có chút hiểu ra, nếu như Cảnh Anh Ly vội vã trợ giúp hắn giải vây, đó mới là chuyện xấu. Có vẻ như cô ta không có hảo cảm gì với mấy người hộ vệ kia.
- A, không đúng, Lâm đạo hữu!
Lúc này lại có một tu sĩ Hóa Chân khác tựa hồ như đã phát hiện ra cái gì, a một tiếng rồi nói.
- Chuyện gì vậy, Ngũ huynh?
Tu sĩ Hóa Chân của Vô Cực tông cũng có chút nghi hoặc nhìn tu sĩ vừa mới lên tiếng.
Tu sĩ kia liền cau mày nói:
- Lâm đạo hữu, tôi khẳng định, trong số những tu sĩ này không có ai là hung thủ sát hại Viên Quan Nam cả, bởi vì "Hồn ký" cẳn bản không phải là một tu sĩ bình thường có thể tiêu hủy. Chứ đừng nói rằng những tu sĩ ở đây cao nhất chỉ có tu vi Hư Thần mà thôi.
Tu sĩ Hóa Chân của Vô Cực tông thở dài, gã làm sao mà không biết điểm ấy, thế nhưng tiềm lực của Viên Quan Nam là rất lợi hại, lại cứ thế mà ngã xuống ở trong Vẫn Chân điện, thế nên gã không cam lòng.
- Hơn nữa, anh có thấy lúc tiến vào có mười một tu sĩ Hư Thần, nhưng trở ra đây lại chỉ có hai người hay không? Ngay cả các tu sĩ Hư Thần cũng có thể ngã xuống huống chi là tu sĩ Nguyên Anh? Huống hồ lần này Vẫn Chân điện mở ra là đối với toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt, ai có thể khẳng định những nơi còn lại sẽ không có nhân vật nghịch thiên đi vào?
Tu sĩ Hóa Chân gọi là Ngũ huynh nói. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.com
- Quả đúng là như vậy.
Tu sĩ Hóa Chân của Vô Cực tông kia cuối cùng cũng nhìn rõ ràng tình trạng trước mắt, lập tức có chút cảm thán nói. Lúc trước tức giận bởi vì Viên Quan Nam bị giết, gã không có chú ý đến, hiện tại xem ra đúng là như vậy rồi.
Tu sĩ gọi là Ngũ huynh bỗng nhiên tiến lên nói với những tu sĩ còn lại:
- Những tu sĩ đã tiến nhập Vẫn Chân điện tầng sáu đứng ra.
Diệp Mặc nhìn quanh thấy ngoài hắn và Cảnh Anh Ly thì chỉ có bốn mươi nữa đứng ra.
- Tốt, vậy có tu sĩ nào tiến nhập Vẫn Chân điện tầng bảy không?
Tu sĩ họ Ngũ lại lần nữa cao giọng hỏi.
Lần này không có một tu sĩ nào đứng ra, Diệp Mặc hiển nhiên sẽ không đứng ra. Hắn tin tưởng rằng với sự thông minh của Cảnh Anh Ly, khẳng định sẽ không đứng ra.
Cảnh Anh Ly quả nhiên sắc mặt băng lãnh, ngay cả động một chút cũn không có.
Hai gã tu sĩ Hóa Chân liếc nhau, tựa hồ đều nhìn được một ít lo lắng trong mắt đối phương. Tu sĩ Hóa Chân của Vô Cực tông kia cũng không tiếp tục hỏi chuyện tình của Viên Quan Nam nữa mà phất tay lên nói:
- Tất cả mọi người tự mình giải tán đi.
Nói xong gã hướng tới tên tu sĩ Hóa Chân bên cạnh nói:
- Ngũ huynh, ta cuối cùng cảm giác được Vẫn Chân điện không giống với trước đây rồi, không nói cấm địa Vẫn Chân đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lần này lại hao tổn nhiều tu sĩ Hư Thần thiên tài như vậy, thật sự là rất khác biệt.
Diệp Mặc tuy rằng không biết hai gã tu sĩ Hóa Chân nói cái gì, nhưng hắn đoán chừng là có quan hệ với Vẫn Chân điện. Thế nhưng lúc này đã không còn liên quan gì đến hắn nữa rồi, hắn lúc này ước gì có thể đi càng nhanh càng tốt.
Chiếc thuyền lớn đưa bọn họ tới đã neo sẵn ở một bên rồi. Diệp Mặc một câu cũng không nói, chỉ là đi theo bên người Cảnh Anh Ly. Sau khi thuyền lớn mở ra, Diệp Mặc cuối cùng cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.
Phòng của hắn ở bên cạnh phòng của Cảnh Anh Ly, khi hắn đi vào trong phòng, Cảnh Anh Ly truyền âm cho hắn nói:
- Thiên hỏa và linh châu đều không thể để lộ, bằng không chính là con đường chết.
Coi như là Cảnh Anh Ly không truyền âm nhắc nhở, Diệp Mặc cũng sẽ không có ngu ngốc mà đi tuyên truyền mình có Tịnh linh châu thậm chí còn có cả thiên hỏa. Hắn lo lắng chính là Cảnh Anh Ly sẽ nói ra, hiện tại Cảnh Anh Ly nói như vậy, hiển nhiên là biết nặng nhẹ, trong lòng Diệp Mặc thật rất cảm kích cô.
Cảnh Anh Ly nói những lời này, chính không phải là để nhắc nhở mình không tiết lộ ra ngoài mà chính là lời cam đoan rằng cô sẽ không nói ra.
Trong chớp mắt vài ngày đã qua. Tuy rằng người trên thuyền so với trước đây ít hơn nhiều, thế nhưng so với trước càng thêm náo nhiệt. Nhưng Diệp Mặc cũng không đi ra ngoài, vẫn ở lại trong phòng. Trong thời gian đó hắn cảm nhận được Cảnh Anh Mộng đã đi đến một lần, thế nhưng cô ta chỉ đứng do dự ở cửa một chốc lát rồi rời đi.
Sau khi tới quảng trường thành Vẫn Chân, Diệp Mặc luôn đi theo sát Cảnh Anh Ly, nhưng Cảnh Anh Ly bỗng nhiên lấy ra một thanh phi kiếm lạnh giọng nói với Diệp Mặc:
- Họ Tịch kia, nếu như nhà ngươi còn dám theo ta, đừng trách ta một kiếm giết chết ngươi. Nhà ngươi đi làm chuyện của mình đi, ta không cần ngươi đi theo. Chỉ là một tên nội môn đệ tử Nguyên Anh tầng bốn mà cũng dám cuồng ngôn nói rằng sẽ bảo vệ ta.
Nói xong Cảnh Anh Ly liền xoay người rời đi, cũng không liếc mắt nhìn Diệp Mặc lấy một cái.
Nội tâm Diệp Mặc thật rất cảm kích, hắn biết đây là Cảnh Anh Ly cho hắn một cơ hội để rời khỏi. Nói mình đi làm chuyện của mình là nhắc nhở hắn nhanh đi Đan thành, sau đó hai người lại hội họp ở Đan thành.
Diệp Mặc tựa hồ có chút bất đắc dĩ mở mắt nhìn trừng trừng bóng dáng Cảnh Anh Ly rời khỏi, đột nhiên nhiên xoay người lại rời đi, rất nhanh đã liền biến mất không thấy nữa. Sở dĩ Diệp Mặc nhanh như vậy đã ẩn núp khí tức của chính mình đó là vì hắn đã nhìn thấy Cảnh Anh Mộng đang đi tới phía hắn.
Lúc này hắn nào có tâm tình đi gặp Cảnh Anh Mộng, hắn phải nhanh chóng trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành, đem Mặc Nguyệt Chi Thành giao phó cho Hứa Xương Cát.
Cảnh Anh Mộng nhìn bóng lưng Diệp Mặc rời khỏi mà nhíu mày, cô vừa rồi luôn tập trung vào Diệp Mặc. Thế nhưng trong nháy mắt đối phương liền biến mất rồi, cha phái ra người nào mà lợi hại như vậy?
Diệp Mặc tìm được một nơi khá bí mật, thay đổi một bộ quần áo, ẩn nấp khí tức của bản thân, mang "Cửu biến" lên rồi biến đổi thành một người có tướng mạo hoàn toàn khác, lúc này mới đi về phía quảng trường thành Vẫn Chân.
Hắn từ xa đã nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ của Vưu Phiên Bình và Cát Liên, hai người này vây quanh Cố Vị, hiển nhiên không ngờ Diệp Mặc đã chết còn Cố Vị lại có thể đi ra ngoài.
Thần thức của Diệp Mặc cẩn thận quét ra ngoài, rất nhanh hắn liền tìm được Lý Thiên Bình đang thất vọng bày bán hàng trên quảng trường.
Diệp Mặc đi qua đó, phát hiện sạp hàng của cô chỉ có rất ít linh thảo cấp bốn và mấy thư linh khí cấp thấp. Mà Lý Thiên Bình cũng đang thấp thỏm không yên lòng, hiển nhiên tâm tư của cô không đặt ở việc buôn bán.
- Linh thảo này ta lấy.
Diệp Mặc cầm lấy một gốc linh thảo, tiện tay đem một chiếc hộp có hạ cấm chế đưa cho Lý Thiên Bình nói:
- Đây là thù lao.
Nói xong liền xoay người đi, không để cho Lý Thiên Bình có cơ hội hỏi một câu nào.
Lý Thiên Bình kinh ngạc cầm lấy cái hộp gỗ kia, thần thức quét qua một chút, nhất thời trên mặt hiện lên sự kinh hỉ, không chút nghĩ ngợi đem hộp cất vào trong nhẫn của mình. Lúc này cô lại lần nữa sử dụng thần thức tìm hình ảnh của Diệp Mặc, nhưng không phát hiện thấy bóng dáng của Diệp Mặc.
- Anh quả nhiên là một người giữ chữ tín, đúng là đã mang đầu của Bác Dung về đây.
Lý Thiên Bình thì thào nói, xong cô rất nhanh thu dọn sạp hàng của mình, sau đó biến mất khỏi ngoại vi quảng trường.