Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 127: Cho mặt mũi mà không cần







Giọng nói không thân thiện vang lên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người Hoa Nhật Tâm đang hứng chí gọi món, vừa cảm thấy mặt mũi được vớt lại một ít, lập tức bị giọng nói không thân thiện lại phá hỏng tâm trạng tốt “Đây là phòng bao tôi đặt, ông dựa vào đâu mà muốn đòi, chúng tôi không đối”

Hoa Nhật Tâm nhìn menu đều không có ngẩng lên, vô cùng ngạo nghe nói Tuy Hoa Nhật Tâm còn chưa đủ đi ngang về dọc ở Hán Thành, nhưng Hoa Nhật Tâm cảm thấy dựa vào nhân mạch của mình, cũng không cần sợ ai.

Dù sao trừ những nhân vật lớn cao cao tại thượng đó, người thành công bình thường, ở trong mắt Hoa Nhật Tâm đều là đàn em.

Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên mặc vest, đầu hói chỉ còn ít tóc, đeo gọng kính tơ vàng, có gương mặt béo tròn, nụ cười giống phật Di Lặc trên mặt dần dân thu lại.

Sau đó gương mặt béo tròn của người đàn ông trung niên ngẩng cao, nhìn Hoa Nhật Tâm một cách đầy khinh thường, nói: “Hậu quả không nhường, cậu không gánh nổi”

Hoa Nhật Tâm vân không có ngẩng đâu Lúc này, Hoa Nhật Tâm chính là kiếu Thái Sơn có sụp xuống mặt cũng không đổi säc, ít nhất khí thế không thế thua.

Cố Tuấn Hào nhìn dáng vẻ của Hoa Nhật Tâm, trong lòng trâm like cho Hoa Nhật Tâm, sau đó thấp giọng nói: “Người này là ai, lúc này chạy ra con ruồi muỗi gì thế, đây không phải thuần túy là không mở mát à”

“Nhìn mặt mũi cũng không quen, đoán chắc là tên đâu đó chui ra, nhân vật lớn thật sự đều sẽ không nói chuyện như thể, uy hiếp người như vậy, đều là những kẻ mới giàu”

“Những kẻ mới giàu đó đều là người mọi rợ, nghe nói thường xuyên vì tranh giành phòng bao mà đánh nhau gì đó”

“Tôi thấy chúng ta hay là đổi phòng bao khác, nếu không vì chút chuyện này chọc họa vào người, vậy thì không đáng.”

Bạn bè người thân của nhà họ Cố đều có hơi lo lăng, dù sao những kẻ mới giàu này rất nhiêu người đều xuất thân từ đào quặng, đó là mọi rợ thật sự, vì chút sĩ diện mà đánh nhau, vậy thì không đáng Mà người của nhà họ Cố tuy cũng kiều ngạo, đó cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi Ở trong mät chủ mỏ quặng có lượng tiền ra vào mỗi ngày đó, người ở đây ai cũng nghèo hơn, bảo gôm cả Hoa Nhật Tâm trong đó.

Đương nhiên, Lý Phàm không tính.

Trong lòng Cố Thiệu Huy cũng rất lo lắng, thật sự nếu như xung đột, đó không phải là điều Cố Thiệu Huy muốn nhìn thấy.

Hơn nữa hôm nay là sinh nhật của Cố Thiệu Huy, tùy tiện va chạm nhẹ thì có thể va chạm nhẹ, nếu như xúc động lớn rồi, nói không chừng cuối cùng gây ra họa, đêu sẽ đổ lên đầu cúa Cổ Thiệu Huy, “Khu khụ, Nhật Tâm à, chú thấy hay là chúng ta van là…”

Hoa Nhật Tâm ngoảnh đầu nhìn người đàn ông trung niên ở cứa, nghe thấy lời cúa Cố Thiệu Huy, bong trong lòng vui vẻ, cơ hội của mình đến rồi.

“Chú Cố không cần lo lảng, người này cháu biết, ông ta và bà cháu cũng có chút giao tình, cháu chỉ cân nói với ông ta một tiếng, thiết nghĩ ông ta sẽ không tiếp tục nói nhiêu nữa, yên tâm đi”

Thấy biểu cảm bình tĩnh của Hoa Nhật Tâm, Cố Thiệu Huy bỏng cảm thấy ổn định, dù sao hôm nay là sinh nhật của Cố Thiệu Huy, có thể không đổi phòng bao là tốt nhất “Ô, như thế à, vậy thì trông vào Nhật Tâm cháu rồi Cố Thiệu Huy nói rồi, còn đưa tay vô nhẹ vào vai của Hoa Nhật Tâm, giống như đang ám thị cái gì đó.

Lý Phàm đem tất cả thu vào trong mắt, nhưng không có nói gì, càng không có làm gì, như một người ngoài ngồi xem.

Cố Tuấn Hào không nhịn được mà thấp giọng nói: “Xem đi, đây chính là khác biệt, có vài người nhặt được đồ tốt rồi, nhưng thời gian mấu chốt này là hèn như cái răm, vân là một tên vô dụng, một lời cũng không dám nói ra”

“Thời khác mấu chốt thấy lòng người, có ai đó ẩy, thời khäc mấu chốt thì buông giáp đầu hàng, người đàn ông như thế một chút cũng không đáng dựa vào, chọn đàn ông làm chồng văn là phải lau cho sáng mát”

Cố Bội Sam thâm ý nói.

€ó lời của Hoa Nhật Tâm chống trận, những người này bắt đầu rân rần lên, cảm thấy Hoa Nhật Tâm vài phút thì có thể xử lý ổn mọi thú Vương Cẩn Mai nhìn Hoa Nhật Tâm, cảm thấy van là Hoa Nhật Tâm có thể cho mình mặt mũi, so với Lý Phàm trầm mặc không nói ở đối diện, đó thì tốt hơn gấp triệu lần, con rể này nhất định phái đổi người khác!

Hoa Nhật Tâm cũng rất đắc ý, người của nhà họ Cố khinh thường Lý Phàm, Hoa Nhật Tâm cảm thấy cảng vui vẻ.

Đứng dậy chỉnh lại quân áo, Hoa Nhật Tâm đi vẽ phía cửa phòng bao, trên mặt đã ẩn hiện nụ cười tươi rói: “Chú Hoàng, cháu là Nhật Tâm, ba cháu là Hoa Thiên Thành, trước đây cháu với ba đã từng đến thăm chú.

“Hửm?”

Hoàng Văn Cấm hơi suy nghĩ, nụ cười không chạm đến đáy mắt nói: “Là cậu à, vậy cậu không không thức thời mau chóng nhường phòng bao”



lớn đó ngủ cùng ông ta một tháng, cuối cùng vần là chỏ dựa của ngôi sao lớn kia ra mặt, mới dẹp yên được chuyện này.

Nhìn sảc mặt của Hoàng Văn Cấm thay đổi, Hoa Nhật Tâm thầm kêu khổ trong lòng, hối hận vừa rồi chỉ mải giả bộ sĩ, không có nói rõ thân phận của người này cho người nhà họ Cố.

Đây chính là nhân vật trực hệ của nhà họ Hoàng!

Tuy trong lòng còn đằng hơn cả ăn hoàng liên, nhưng Hoa Nhật Tâm vấn cứng đầu đối diện với Hoàng Văn Cẩm: “Chú Hoàng, giờ nháo sự cũng không hay, cháu ở đây tổ chức sinh nhật cho người trong nhà, cháu xem có thể thông cảm một chút, lấy thân phận mặt mũi của chú, phòng bao tốt của Quan Nhân Đường không phải để tùy ý chú chọn hay sao, hà tất gì cứ phải dùng phòng này của chúng cháu”

“Đừng nói mấy lời vô dụng đó, đây là chúng tôi…”

Không đợi Hoàng Văn Cẩm nói xong, Cố Bội Sam đứng dậy lớn tiếng nói: “Ông có thôi đi không?

Anh Nhật Tâm đã cho ông mặt mũi như thế, ông vậy mà còn ở đó mà lăng nhằng, đây là Quan Nhân Đường, ông còn tiếp tục gây sự chúng tôi sẽ mời bảo vệ của Quan Nhân Đường tới!”

Hoàng Văn Cẩm sững ra, sau đó không nhịn được bật cười to.

“Ha ha ha, mấy người thật là có ý tứ, các người biết tôi là ai không? Phòng bao này là chủ tịch của chúng tôi đặt muốn dùng!”

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí