Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 33: Điện Thần Võ, Thái tử gặp Thái tử



Tạ Liên biết, đây nhất định là thứ mà Hoa Thành để lại. Y cầm trong tay, trầm ngâm chốc lát, nghĩ thầm: "Thứ gì thế này?"

Tạ Liên làm Thái tử, lớn lên trong hoàng cung nước Tiên Lạc. Nước Tiên Lạc vốn đã yêu thích những thứ đẹp đẽ quý báu, đã thành tập tục theo đuổi tung hô, hoàng cung lại càng tráng lệ phi phàm, cột bằng vàng ròng, thềm bằng ngọc thạch, kỳ trân dị bảo nhiều không đếm xuể, đám trẻ con xuất thân vương công quý tộc thường xem đá quý đủ màu như bi mà bắn chơi, nhìn của báu mãi thành quen. Tạ Liên nhìn chiếc nhẫn, trông nó như được mài thành từ kim cương. Tuy nhiên, hình dạng chiếc nhẫn tuyệt mỹ, e rằng thợ giỏi tay nghề xuất sắc cỡ nào cũng không mài ra được thứ đẹp tự nhiên như thế, hơn nữa còn lóng lánh trong suốt và rực rỡ sáng chói hơn tất cả kim cương mà y từng nhìn thấy, khiến người ta nhìn mà si mê, làm Tạ Liên cũng không biết chính xác rốt cuộc đây là thứ gì.

Có điều cho dù không biết chính xác rốt cuộc nó là cái gì, nói chung chắc chắn là thứ cực kỳ quý giá và quan trọng. Chưa kể nếu đã đeo trên cổ y, vậy không phải là đối phương sơ ý đánh rơi, tám phần mười là tín vật mà Hoa Thành gửi tặng trước khi đi. Nhận được tín vật, Tạ Liên cảm thấy hơi bất ngờ, y mỉm cười quyết định cất kỹ nó, lần sau gặp mặt sẽ hỏi thiếu niên nọ đưa cái này cho mình với ý gì.

Tạ Liên chỉ có một gian đạo quán xập xệ, không có chỗ giấu bảo vật, y ngẫm nghĩ một lát, cách ổn thỏa nhất vẫn là giấu bên mình, thế là lại đeo sợi dây bạc cực mảnh kia lên cổ lần nữa.

Chạy liên tục hai chuyến đến núi Dữ Quân và cửa ải Bán Nguyệt, sau khi trở về, Tạ Liên nằm xải lai ở Bồ Tề quán chừng mấy ngày, nếu không phải thường xuyên có thôn dân quá đỗi nhiệt tình bưng một ít cháo và bánh bao ăn không hết đến đây cúng, sợ rằng mấy bữa nay y cứ nằm xải lai như thế suốt. Đến khi bình thường như cũ, y mới từ từ bắt tay vào làm việc trở lại. Cứ thế qua vài hôm, một ngày nọ, Linh Văn bỗng nhiên báo tin cho y: Mau mau lên trời.

Nghe giọng của nàng, hình như có chuyện lớn không xong, ít nhiều Tạ Liên cũng đoán được đôi chút, trong lòng đã chuẩn bị sẵn, hỏi: "Sao thế? Là chuyện về cửa ải Bán Nguyệt à?"

Linh Văn nói: "Đúng vậy, sau khi về Tiên kinh ngươi đến thẳng điện Thần Võ đi."

Nghe đến điện Thần Võ, Tạ Liên sửng sốt, lòng biết Quân Ngô đã trở về.

Kể từ sau khi phi thăng lần ba, y vẫn chưa gặp được Quân Ngô. Bởi vì thân là đệ nhất Võ Thần, quanh năm suốt tháng nếu không bế quan thì ra ngoài tuần tra, hoặc là đi trấn núi trấn biển, tất nhiên không có duyên được gặp. Nếu nói như vậy, chuyến này không thể không đi, thành ra Tạ Liên chưa nghỉ ngơi được mấy ngày lại trở lên Tiên kinh.

Tiên kinh có một con đường, gọi là đường Thần Võ. Tuy nhân gian cũng từng xây rất nhiều đường Thần Võ để tưởng niệm Quân Ngô, song như đã nói từ trước, rất nhiều thứ ở nhân gian chỉ là ảnh phản chiếu và mô phỏng theo những thứ ở Thiên giới, do đó, chỉ có con đường trên Tiên kinh mới là đường Thần Võ đích thực. Men theo con đường rộng thênh thang này, Tạ Liên đi về hướng Thiên cung. Điện thần của thần tiên mọi nơi đều tụ tập trong Thiên cung, thành đàn thành đống, cùng nhau khoe sắc. Bên này rường cột chạm trổ (ý nói nhà cửa hoa lệ), bên kia cầu nhỏ nước chảy róc rách. Gió tiên lượn lờ khắp chốn, khói mây lan tràn dưới chân. Dọc đường đi, Tạ Liên gặp phải không ít thần quan hối ha hối hả, nhưng mà không có người nào dám để ý đến y.

Thật ra ngày xưa Tạ Liên đi trong Thiên cung cũng chẳng ai để ý, chỉ là "chẳng ai để ý" khi đó ý bảo các vị tiên quan không đi sóng vai với y sẽ không chủ động trò chuyện với y, nhưng phép lịch sự cơ bản như gật đầu chào hỏi vẫn phải có. Còn bây giờ, quả thật giả vờ không nhìn thấy y, như thể liếc thêm một cái sẽ rước họa vào thân, người trước mặt y thì đi nhanh, người sau lưng y thì đi chậm, chỉ hận không thể cách xa một trượng tám xích (gần 6m). Tạ Liên đã sớm quen với việc này nên cũng không cảm thấy gì nhiều, suy cho cùng y vừa mới hạ bệ đem một vị tân quý quyền to thế mạnh là Tiểu Bùi tướng quân, người ta không tránh xa một chút mới là lạ. Nào ngờ đi một hồi, chợt nghe có người ở phía sau gọi: "Thái tử điện hạ!"

Nghe tiếng, Tạ Liên kinh ngạc, nhủ thầm lúc này mà còn có người dám gọi mình, quả là can đảm đáng khen. Nhưng khi quay đầu lại nhìn, tiểu thần quan gọi "Thái tử điện hạ" kia lại vội vã lướt qua y, chạy ào về phía một người khác đằng trước, vừa chạy vừa nói: "Ôi chao Thái tử điện hạ của ta ơi! Ngài đến điện Thần Võ bàn việc sao có thể quên mang lệnh bài chứ, vậy làm sao qua được!"

Bấy giờ Tạ Liên mới kịp phản ứng.

Thảo nào, thì ra tiếng "Thái tử điện hạ" này không phải đang gọi y. Vốn dĩ trong Thượng thiên đình đã có vài vị Thái tử điện hạ, gọi lẫn lộn cũng không phải chuyện gì lạ.

Nhưng khi Tạ Liên lia mắt qua, lia đến trên mình một vị Thái tử điện hạ khác ở đằng trước, y không khỏi sửng sốt.

Chàng thanh niên nọ mày kiếm mắt sáng, miệng cười tươi rói. Nụ cười này khác hẳn nụ cười của các thần quan khác trên Thượng thiên đình, là kiểu cười vui vẻ không hề chứa đựng tâm cơ, khiến cho gương mặt rõ ràng anh tuấn ngời ngợi của cậu ta mang chút gì đó ngây thơ. Nếu đổi sang một vị thần quan có phần nghiêm khắc, chẳng hạn như Mộ Tình, nếu bảo hắn đánh giá, có lẽ hắn sẽ nói là đần độn. Người nọ mặc quân phục, hùng dũng phi phàm, song bộ quân phục này khoác lên người cậu ta lại không bộc lộ khí sát phạt của tướng sĩ nơi sa trường, mà lại bộc lộ khí chất hoàng tộc khoáng đạt chói sáng.

Tạ Liên ngừng bước, nhìn chằm chằm thanh niên đi phía trước. Phát hiện Tạ Liên dừng chân, hai người kia cũng quay đầu lại nhìn y. Vừa thấy là Tạ Liên, tiểu thần quan tức thì biến sắc. Tạ Liên khẽ gật đầu một cái, cười với thanh niên nọ: "Xin chào, Thái tử điện hạ."

Rõ ràng vị Thái tử điện hạ này là một người thường ngày không quan tâm sự đời, cho nên không nhận ra mặt Tạ Liên, thấy có người bắt chuyện với mình, cậu ta lập tức cười tươi như hoa, lớn tiếng đáp: "Chào ngươi!"

Tiểu thần quan bên cạnh lẳng lặng đẩy cậu ta một cái, nói: "Đi thôi, đi thôi, điện hạ, còn phải đến điện Thần Võ bàn việc nữa."

Thanh niên nọ không hề có tính tự giác, hoàn toàn chẳng hiểu vì sao thuộc hạ bỗng dưng ùn ùn đẩy mình, ngạc nhiên hỏi: "Mắc gì ngươi đẩy ta???"

Tạ Liên phì cười, sau đó vội vã chỉnh lại sắc mặt, tiểu thần quan kia đẩy càng mạnh hơn, thúc giục: "Chỉ e Đế Quân đã chờ sẵn từ sớm, điện hạ mau đi đi!" Vị Thái tử điện hạ kia chỉ có thể vừa ngờ vực quay đầu nhìn Tạ Liên, vừa đi về phía trước.

Bọn họ đi rồi, Tạ Liên vẫn còn đứng yên tại chỗ. Không lâu sau, tiếng thầm thì to nhỏ của vài thần quan cấp thấp vọng vào tai y.

"... Thế này thì lúng túng quá rồi, nhân sinh hà xứ bất tương phùng."

*Đời người có nơi nào mà chẳng gặp nhau, đời người luôn gặp lại nhau.

"Đều ở Thượng thiên đình cả, sớm muộn gì cũng có ngày đó thôi. Theo ta thấy, chạm mặt Nam Dương tướng quân với Huyền Chân tướng quân vẫn thú vị hơn."

"Ha ha, ngươi gấp cái gì, chẳng phải sắp chạm mặt rồi sao? Bọn họ đang ở trong điện Thần Võ chờ y chứ đâu."

Bỗng nhiên, có người nói: "Nhân sinh hà xứ bất tương phùng cũng không có gì, người chọc nhau tức chết mới là thật. Người này lại còn đặc biệt hơn người nữa, đều là Thái tử điện hạ cả, nhưng Thái Hoa điện hạ mới gọi là thật sự có khí chất của con cháu hoàng tộc. Nếu là cậu ta, dẫu có sa sút nghèo túng thế nào cũng sẽ không làm việc mất mặt như thế đâu."

"Nước Vĩnh An mạnh hơn nước Tiên Lạc mà, nên Thái tử điện hạ của nước Vĩnh An cũng mạnh hơn Thái tử điện hạ của nước Tiên Lạc rồi. Đất thế nào sản sinh người thế nấy, đạo lý đơn giản quá mà."

Võ Thần trấn giữ phía Bắc, là Bùi Minh của Minh Quang điện. Võ Thần phía Tây, là Quyền Nhất Chân của Kỳ Anh điện; Võ Thần phía Đông Nam, là Phong Tín của điện Nam Dương. Võ Thần phía Tây Nam, là Mộ Tình của điện Huyền Chân. Còn Võ Thần trấn giữ phía Đông, chính là Lang Thiên Thu của điện Thái Hoa.

Lang Thiên Thu, lúc làm người cũng là một vị Thái tử điện hạ giống như Tạ Liên. Hơn nữa, cậu ta còn là Thái tử điện hạ của nước Vĩnh An, mà nước Vĩnh An chính là quốc gia chiếm chỗ của nước Tiên Lạc. Tổ tiên khai quốc của nước Vĩnh An, chính là thủ lĩnh của đám phản quân công phá Tiên Lạc hoàng thành.

Lúc Tạ Liên lưu lạc nhân gian đã từng đến phía Đông, đương nhiên biết Thái tử điện hạ của nước Vĩnh An cũng phi thăng. Làm thần trên cùng một bầu trời, y đã lường trước sớm muộn gì hai Thái tử điện hạ cũng sẽ chạm mặt trên Thượng thiên đình, cho nên không thấy có vấn đề gì. Đám tiểu thần quan bép xép kia tuy nói là thầm thì to nhỏ, nhưng thật ra giọng không hề nhỏ chút nào, nếu đổi sang người khác, chắc bọn họ còn sợ bị nghe thấy, nhưng cho dù bị Tạ Liên nghe thấy, có lẽ bọn họ cũng chẳng sợ hãi gì, chi bằng nói bị y nghe thấy càng kích thích hơn. Tạ Liên vờ như không nghe được gì hết, đi thẳng về phía trước đi. Lúc này, phía sau có một người kêu lên: "Thái tử điện hạ!"

Tạ Liên nhủ thầm: "Không phải chứ, lại nữa hả?" Lần này quay đầu lại, người đó thật sự gọi y. Mặt mày đeo hai quầng thâm, tay cầm vài cuộn giấy, Linh Văn đi tới, nói: "Mọi người trở về đến điện Thần Võ bàn việc cả rồi, lát nữa lên điện ngươi nhớ cẩn thận một chút."

Tạ Liên thừa biết chuyện gì xảy ra, hỏi: "Cuối cùng Tiểu Bùi tướng quân bị sao thế?"

Linh Văn nói: "Lưu đày."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Vậy cũng tạm, không tính là nặng."

Lưu đày, xem như "Tạm thời giáng chức", đồng nghĩa với thần quan phạm lỗi, nhưng việc này không phải hết đường thương lượng, vẫn còn cơ hội phục chức, ngày nào đó biểu hiện tốt, nói không chừng lại được vớt lên, ba mươi năm mươi năm có, một trăm hai trăm năm cũng có. Nhưng mà, y nói "cũng tạm" tất nhiên là so với tiêu chuẩn của y, còn với Bùi tướng quân thì lại là chuyện khác.

Chợt nghĩ tới một việc, Tạ Liên hỏi: "Đúng rồi Linh Văn, thiếu niên nhiễm dịch mặt người lần trước ở núi Dữ Quân, bên các ngươi điều tra thế nào rồi? Có tin tức gì chưa?"

Linh Văn nói: "Thật sự xin lỗi, Thái tử điện hạ, tạm thời chưa có, bên ta sẽ đẩy mạnh tìm kiếm."

Coi như là thần quan trên Thiên giới, muốn tìm một người trong biển người mênh mông cũng không phải chuyện dễ dàng. Tốc độ thì tăng thật, nhưng chỉ tăng ở mức nhân gian cần mười năm, Thiên giới cần hai năm thôi. Tạ Liên nói: "Vất vả rồi." Bấy giờ vừa khéo đi đến đầu cuối cùng, một tòa cung điện hùng vĩ hiện ra trước mặt y.

Tòa cung điện này đã phần nào bị tháng năm mài giũa, nhưng chỉ thấy thăng trầm, không thấy già cỗi, từng tầng từng lớp đỉnh vàng lưu ly, lấp lóe hào quang chói mắt. Tạ Liên ngẩng đầu lên nhìn, dưới đỉnh vàng, ba chữ "điện Thần Võ" hùng hồn đanh thép vẫn hệt như mấy trăm năm trước, không hề thay đổi, y lại cúi đầu, nhấc chân bước vào. Trong đại điện, vài vị thần quan đã tụ tập từ sớm, hoặc là ba hai người cùng đứng, hoặc là im lặng đứng một mình.

Có thể đứng trong điện này, tất cả đều là thần quan Thượng thiên đình từng phi thăng, đâu đâu cũng là thiên chi kiêu tử, bá chủ một phương, người nào người nấy linh quang chói lọi, ngạo mạn bễ nghễ, Tạ Liên nhìn mà hoa cả mắt. Giờ phút này, tất cả đều ngưng thần tụ khí, không dám to tiếng. Trên bảo tọa ở đầu cuối đại điện, một Võ Thần mặc áo giáp trắng ngồi tại đó.

Võ Thần này mặt mũi tuấn tú, hai mắt nhắm nghiền không nói tiếng nào, nghiêm nghị uy nghi, sau lưng là điện Thần Võ huy hoàng, dưới chân là đỉnh mây trắng như tuyết. Sau khi Tạ Liên vào điện, dường như cảm ứng được y đã tới, Quân Ngô mở hai mắt ra.

Cặp mắt ấy đen láy mà trong suốt cùng cực, hệt như tuyết từ đầm băng vạn năm biến thành. Sau khi mở mắt, vị Võ Thần này mỉm cười, nói: "Tiên Lạc, ngươi đến rồi."

Tạ Liên khẽ cúi đầu trước đối phương, không nói gì.

Quân Ngô vừa mở miệng, vẫn chưa phát ra tiếng, giọng nói trầm thấp đó đã vang vọng khắp điện Thần Võ, mà tầm mắt của các thần quan khác trong điện thờ đều tập trung sang đây. Trong lòng Tạ Liên đã hiểu.

Xem ra lần tập hợp này, không phải chỉ thảo luận lỗi lầm của Tiểu Bùi tướng quân ở cửa ải Bán Nguyệt. Màn kịch chính, dường như nằm trên người y.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí