Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 227



Phải mau chạy tới hoàng thành!

Hoa Thành nói: “Nơi này huynh không phải lo nữa, chúng nó sẽ tự biết phải xử lý thế nào.”

Quốc sư đặt thi thể Dẫn Ngọc lên con cá xương. Nó liền chở đầu con cốt long, cả Quyền Nhất Chân cùng Dẫn Ngọc ra phía xa. Vừa bơi, nó vừa ngậm lấy những khúc xương rơi rụng của con cốt long, ghép lại với nhau, dần dần chữa trị.

Đúng là chúng có thể tự xử lý được.

Đang trong tình thế cấp bách, Tạ Liên cũng không nói thêm câu thứ hai, lập tức điều khiển tượng thần phóng lên trời.

Chúng thần quan thi nhau hỏi: “Thái tử điện hạ, ngươi đi đâu thế?”

“Không phải ngươi muốn đuổi theo hắn đấy chứ?! Vất vả lắm mới thoát được mà…”

Tạ Liên nói: “Không thể nào không đuổi! Hắn đang đến nơi có nhiều dân thường! Không còn thời gian đâu, các vị bám chắc vào!”

Hoa Thành cầm trên tay hai viên xúc xắc, trầm giọng: “Ca ca, chuẩn bị tinh thần chưa?”

Tạ Liên gật đầu.

Hắn tung xúc xắc, hô to: “Rút Ngàn Dặm Đất, khai triển!”

Tượng thần được cung cấp đủ pháp lực, dốc toàn lực phóng thẳng về phía trước!

Xuyên qua mấy tầng mây, quả nhiên trông thấy phía chân trời đen kịt bỗng đỏ rực lên ánh lửa của người khổng lồ.

Bọn họ cũng đã bay tới Hoàng thành rồi.

Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một con quái vật khổng lồ chậm rãi đáp xuống, những người trên mặt đất, kẻ thì sợ tới đứng hình, kẻ thì hét lên chói tai, kẻ thì chạy thục mạng.

Sư Thanh Huyền thấy vậy cũng lạnh cả sống lưng, thế nhưng y lập tức lấy lại tỉnh táo, khàn giọng quát: “Không việc gì phải sợ!!! Mọi người đừng hoảng! Nó sẽ không đáp xuống đây đâu, sẽ có người ngăn nó lại! Thần tiên trên trời sẽ giúp chúng ta!!!”

“Có thật không lão Phong! Con quái vật to như thế, một bàn tay cũng có thể bắt được hết cả lũ chúng ta!”

Sư Thanh Huyền cười trừ: “Thật mà! Các ngươi xem, không phải ta vẫn đang đứng ở đây sao! Có chết thì ta cũng chết trước! Ha ha ha ha ha… ”

Bản thân y cũng đang luống cuống đến mức loạn trí.

Tạ Liên vừa điều khiển tượng thần bay tới, vung tay bắt lấy người khổng lồ, liều mạng kéo nó lên trên, không cho đáp xuống mặt đất, vừa nói: “Các vị, mau đi xuống!”

Chúng thần quan ngồi trên tượng thần cả một quãng đường dài, ai cũng bị Tạ Liên dọa đến chết khiếp, chỉ ước mau mau được xuống dưới, vội vàng tranh nhau nhảy khỏi tượng.

Nhìn thấy Sư Thanh Huyền, họ liền sửng sốt: “Phong sư đại nhân? Tại sao ngươi lại ở đây?”

“Sao ngươi lại biến thành cái bộ dạng này…”

Sư Thanh Huyền cười lớn: “Đừng hỏi nhiều nữa, mau mau tới đây kết nối với pháp trận hỗ trợ chúng ta, không thể để lũ oán linh kia thoát ra ngoài được!”

Hầu hết thần quan đều do dự, chỉ có Lang Thiên Thu lập tức lao tới: “Để ta giúp ngươi!”

Có người xung phong lên trước, các thần quan mới lần lượt gia nhập. Pháp trận người sống lại trở nên mạnh mẽ, vững chắc hơn rất nhiều.

Tạ Liên tiếp tục kéo người khổng lồ bay lên cao, vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy một tiếng vang lớn phía dưới. Người khổng lồ lại phân tách một lần nữa!

Một chân của nó tách ra khỏi thân thể, lao xuống mặt đất. Chỉ cần một chân thôi cũng đủ dẫm nát một khoảng đất rộng. Không chỉ trận pháp người sống, chỉ sợ cả hoàng thành đều sẽ bị nó dẫm bẹp!

Ai ngờ, cái chân bay được nửa đường bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, vỡ tung giữa không trung.

Điểm trên nền trời đen kịt là hàng vạn mảnh đá còn rực ánh lửa, rơi xuống như mưa mà không hề có lực sát thương, trông chẳng khác nào một trận pháo hoa lộng lẫy.

Tạ Liên ngạc nhiên: “Nó tự nổ tung sao?”

Đột nhiên, một bóng người lao ra từ trận pháo hoa, đáp lên thân thể người khổng lồ.

Tạ Liên tập trung quan sát, mừng rỡ nói: “Bùi tướng quân, ngươi vẫn ổn sao, thật tốt quá!”

Quả nhiên trong lòng y vẫn luôn bận tâm về Bùi Minh và những người khác.

Bùi Minh một tay cầm kiếm, một tay vuốt tóc, phong độ vẫn không giảm, nói: “Xảy ra một số chuyện, nhưng không đáng ngại.”

Hết bị thiêu cháy lại bị nấu chín mà vẫn không sao, sinh mệnh của Võ thần quả nhiên rất ngoan cường.

Tạ Liên nói: “Bán Nguyệt và mọi người đâu?”

Hoa Thành xen ngang: “Họ không sao. Ca ca, huynh nhìn xem, họ ở đằng đó.”

Tạ Liên quay đầu, liền nhìn thấy ở phía xa xa, Bán Nguyệt đang đỡ lấy Bùi Túc, đứng trên mái nhà. Xem ra, lúc trước điện Minh Quang bị phong ấn kín mít, nước biển đun sôi cũng không thể tràn vào, vậy nên mọi người đều ổn cả.

Tạ Liên lại nói: “Thế còn Tuyên Cơ thì sao?”

Một giọng nói đắc ý vang lên: “Đương nhiên là bị ta đánh bại rồi!”

Giọng nói này vọng lại từ trên tay Bùi Minh. Bấy giờ, Tạ Liên mới phát hiện ra, thanh kiếm trên tay Bùi Minh thế nào lại chính là Minh Quang!

Y hốt hoảng: “Bùi tướng quân, sao ngươi lại cầm kiếm Minh Quang?”

Bùi Minh đáp: “… Chuyện này khá là phức tạp.”

Dung Quảng cười đắc ý: “Ha ha ha ha, có gì mà phức tạp, không phải ngươi quỳ xuống xin lỗi ta, nhận sai rồi xin ta tha thứ sao! Ha ha ha ha ha ha, thỏa mãn, quá thỏa mãn!”

“…”

“…”

Tạ Liên cũng đoán được đại khái mọi chuyện. Khi ấy, ba con quỷ vẫn chưa giết Bùi Minh, chúng còn đang mải tranh giành xem ai xứng đáng được giết, liền lao vào đánh nhau một trận. Dung Quảng giành chiến thắng, đá văng cả Tuyên Cơ và Khắc Ma. Đúng lúc đó, bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm, cả tòa kim điện lúc thì phi lên trời, lúc thì lao xuống đất, tình thế nguy hiểm nhưng không có cách nào chạy thoát, chỉ có thể phòng thủ trong điện. Hắn nhớ mãi không quên việc Bùi Minh đã hạ mình làm theo mong muốn của hắn, nhận sai và cầu xin hắn trợ giúp, thật sự khiến hắn vô cùng thỏa mãn.

Người khổng lồ đã mất đi một chân nhưng vẫn thong thả, ung dung như không có việc gì, từ từ hồi phục. Những hòn đá lớn cùng những tòa kim điện dần lấp kín chỗ bị khuyết thiếu. Chỉ trong chốc lát, nó đã hồi phục xong, trở lại hình dạng như ban đầu, có lẽ hơi nhỏ đi một chút.

Bùi Minh nắm chặt lấy kiếm Minh Quang, phóng thẳng tới điện Thần Võ.

Tạ Liên hô lớn: “Bùi tướng quân, cẩn thận!”

Có kiếm Minh Quang trên tay, lực tấn công của Bùi Minh đột nhiên tăng mạnh. Tuy rằng Dung Quảng kém cỏi, sống buông thả, làm nhiều điều sai trái, thế nhưng hắn không hổ danh là cộng sự bao nhiêu năm của Bùi Minh, hai người rất hiểu cách phối hợp với nhau. Quyền Nhất Chân chưa kịp tới gần điện Thần Võ đã bị đấm cho mấy chưởng, còn Bùi Minh dù gặp nhiều trở ngại hơn nhưng lại tiến xa hơn, trực tiếp lao tới trước cổng điện Thần Võ!

Từ bên trong kiếm Minh Quang, Dung Quảng nói vọng ra: “Ngươi thấy không! Ta đã sớm nói với ngươi rồi, hai người chúng ta kết hợp đúng là thiên hạ vô địch, không gì ngăn cản nổi! Nếu ngươi nghe ta sớm hơn thì bây giờ đã không còn là Minh Quang tướng quân tầm thường nữa!!”

Gân xanh trên trán Bùi Minh nổi lên: “Ngươi có thể ngừng nói được không?!”

Thích Dung đứng ở cửa điện Thần Võ, kêu gào: “Con ngựa chết chủ, ta khuyên ngươi, đừng có lao vào đây tìm chết!”

Kiếm Minh Quang chém xuống một nhát: “Cái thứ xanh lè kia, ngươi biết gì mà nói, đừng có chặn đường!”

Thích Dung suýt nữa bị một kiếm này chém đôi, xoay xoay mấy vòng, nhờ có Cốc Tử giữ chân mới đứng vững được.

Nó lo lắng hỏi: “Cha… Người không sao chứ?”

Thích Dung bị xấu mặt trước Cốc Tử, giận điên tiết, thế nhưng trông thấy Bùi Minh đằng đằng sát khí, hắn lại không dám lao lên đánh tay đôi, chỉ dám mạnh miệng: “Lại dùng thủ đoạn đê tiện!”

Ai ngờ, Cốc Tử không nói gì, ngược lại còn ngã ‘bịch’ một cái trên mặt đất. Hắn cúi đầu, thấy Cốc Tử không nhúc nhích liền nắm lấy cổ áo nó, lắc qua lắc lại, trừng mắt quát: “Đứa trẻ ngốc, ngươi làm trò gì đấy?”

Cốc Tử trông như đang ngủ say, nhắm nghiền hai mắt, trán nóng như lửa thiêu.

Tạ Liên đang liều mạng giằng co với người khổng lồ, chợt chú ý tới đằng đó, vội nói: “Thích Dung! Ngươi còn không mau chạy đi! Nơi đó vừa bị lửa thiêu, vừa bay lên cao vừa lao xuống biển, đứa trẻ đó còn quá nhỏ, nó sẽ chết mất!”

Thích Dung ngửa đầu quát: “Ngươi không cần phải dạy ta! Ngươi hù dọa ai chứ? Thằng bé này là do ta nuôi dưỡng, đâu dễ dàng chết như vậy! Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi chính là đang lừa ta. Chỉ cần ta rời khỏi chỗ này, ngươi liền dùng mọi thủ đoạn lấy mạng ta!”

Kể cả Tạ Liên không động vào hắn thì vẫn còn Lang Thiên Thu luôn trực chờ xé xác hắn kia mà!

Phía bên kia, Bùi Minh và Quân Ngô đã động thủ đánh tới.

Thích Dung bị lửa chiến đốt đến tận chân, la lên một tiếng, nhảy tới nhảy lui né tránh.

Tạ Liên giận giữ quát: “Một con quỷ như ngươi còn không chịu nổi ngọn lửa này, ngươi còn dám mong đợi một đứa trẻ con có thể chịu nổi?!”

Cốc Tử bị Thích Dung kẹp dưới nách, mặt mũi đỏ bừng. Thích Dung lại mạnh miệng: “Quân Ngô lão… lão đại! Ngươi có thể đừng đốt lửa to thế có được không? Đốt luôn cả ông… ta rồi đây này!”

Tạ Liên cảm thấy hắn thực ra định nói là “Quân Ngô lão tặc, ngươi đốt luôn cả ông nội ngươi rồi đây này!”, nhưng để bảo toàn mạng sống nên không dám nói ra.

Quân Ngô đời nào thèm để ý đến hắn, còn đang bận chiến đấu với Bùi Minh, khuôn mặt mỉm cười thật quỷ dị.

Ngọn lửa xung quanh Thích Dung càng ngày càng lớn, không còn chỗ nào có thể đặt chân. Tuy rằng hắn là quỷ, có đốt nữa hắn cũng không chết nhưng cũng vẫn cảm thấy đau, cần được nghỉ ngơi hồi phục. Một lúc sau, Cốc Tử bị hắn kẹp dưới nách cũng kêu thảm thiết, hình như bị bỏng mất rồi. Thích Dung nhấc nó lên, quả nhiên thấy trán nó chảy máu đầm đìa, bả vai bị bỏng một mảng lớn.

Cốc Tử tỉnh lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ôm Thích Dung khóc oa oa: “Cha ơi, đau quá! Con sợ lắm!”

Trán Thích Dung toát ra mồ hôi lạnh, khóe miệng giật giật, không biết nói gì.

Cốc Tử đưa tay che lại vết thương, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Cha ơi, có phải chúng ta sắp bị thiêu chết ở chỗ này không?”

Thích Dung ngập ngừng: “Cái này… Cái này…”

Cốc Tử mơ màng nói: “Tuy rằng địa bàn của người rất xinh đẹp, nhưng cũng không tốt lắm, mọi người ở đây đối xử với chúng ta cũng không tốt lắm, hay là, chúng ta chuyển sang nơi khác sống đi…”

Thích Dung nhịn không nổi.

Hắn lao vào trong điện, định đi lên tóm lấy Quân Ngô nhưng lại không dám tới gần, đứng phía xa hô to: “Lão… Lão đại! Ngươi đánh nhau thì cứ đánh, đốt lửa làm cái gì, dù sao nơi này cũng là địa bàn của ngươi, sao có thể tùy tiện đốt được chứ, ha ha ha…”

Tạ Liên trông thấy hành động ngớ ngẩn của hắn, nhảy xuống khỏi đỉnh đầu tượng thần, tức giận quát: “Đừng có mò vào chỗ chết! Ngươi biến khỏi chỗ đó đi, ta cam đoan sẽ không động đến ngươi!”

Thích Dung không chịu nghe y. Thấy Quân Ngô thờ ơ không để hắn vào mắt, Cốc Tử thì khóc ầm lên, Thích Dung cảm thấy lòng tự tôn bị chà đạp, lao lên mắng chửi: “Ngươi lấy đâu ra lửa mà đốt to thế? Bảo ngươi đừng có đốt nữa ngươi không nghe thấy sao?!”

Tạ Liên: “Thích Dung!!!”

Hắn còn chưa tới gần, Quân Ngô đã vung tay, một ngọn lửa vây quanh nuốt trọn lấy cả người hắn!

Thích Dung hét lên thật thảm thiết.

Tạ Liên hoảng hốt: “Cốc Tử!!”

Lửa lớn như vậy, Thích Dung không bị đốt đến tận xương thì cũng bị đốt tới nỗi tổn thương nguyên khí, còn Cốc Tử chẳng lẽ không trực tiếp hóa thành tro?

Bùi Minh cũng nhìn thấy đứa bé kẹp dưới nách Thích Dung, định chạy tới cứu, thế nhưng Quân Ngô còn đang nắm lợi thế, hắn lo thân mình còn chưa xong, lấy đâu thời gian mà cứu.Hắn nói: “Đế quân, đứa trẻ mới có vài tuổi, không đáng bị hành xác như vậy!”

Thế nhưng, cả Bùi Minh và Tạ Liên đều biết, trong mắt Quân Ngô, đứa trẻ nhỏ hay không nhỏ đã không còn quan trọng. Trong mắt hắn bây giờ chỉ có kẻ địch đang chắn đường hắn. Quân Ngô liền chém ra một chưởng, một ngọn lửa cuồn cuộn hất văng Bùi Minh ra ngoài.

Thần quan phía dưới kinh hãi hét lên: “Bùi tướng quân bị thiêu cháy rồi!”

Đúng lúc đó, một trận mưa tầm tã trút xuống, tuy rằng không dập tắt được lửa chiến của người khổng lồ nhưng lại dập được lửa trên người Bùi Minh.

Trong đám người, một thân hình áo đen nhảy lên giữa không trung, đỡ lấy Bùi Minh.

____________

Là nữ nhưng vẫn siêu ngầu éc éc ><

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí