Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 902: Tất cả đều bất lực (2)



- Tiết vườn chủ, có phải là tuổi thọ của cây Địa Mạch Linh Đằng này đã hết hay không?

Suy nghĩ một lát, Lưu lão mở miệng.

- Tuổi thọ? Sẽ không! Địa Mạch Linh Đằng đủ để sống hơn nghìn năm. Cây này đến bây giờ chỉ có hơn một trăm năm, làm sao có thể tuổi thọ hết?

Tiết vườn chủ lắc đầu.

Điểm ấy nàng cũng đã sớm suy nghĩ đến, cũng chuyên môn phân tích qua, phát hiện cả cây dây leo sức sống bừng bừng, căn bản không phải tình trạng hấp hối nên có.

- Lại nói, nếu như là tuổi thọ hết, chắc là dần dần héo rũ, bắt đầu thối rữa từ hệ rễ. Nhưng bây giờ lại là lá cây úa vàng trước, sau đó nhánh cây chết, rõ ràng không phải tuổi thọ hết!

Thực vật, hạn lớn tuổi thọ của dược liệu đến, cơ bản đều là hệ rễ khô vàng, rễ cây khô quắt, sau đó mới là lá cây. Hiện tại cây này lá cây úa vàng trước, rõ ràng trình tự không đúng.

- Đúng vậy!

Nghe được đối phương phân tích, Lưu lão thật sự không nhịn được lắc đầu:

- Tại hạ tư chất ngu dốt, trải qua quan sát điều tra, thật sự tìm không ra vấn đề ở chỗ ở nào. Vẫn mong Tiết vườn chủ thứ lỗi!

- Vẫn là làm phiền Lưu lão!

Thấy hắn bất lực, ánh mắt Tiết vườn chủ ảm đạm đi vài phần, chỉ có điều vẫn tinh là lễ phép trả lời một câu.

- Cũng không giúp được chuyện gì! Xin lỗi!

Lưu lão lui về phía sau mấy bước, đứng ở một bên đau khổ suy nghĩ tìm hiểu.

Hình như tình hình của Địa Mạch Linh Đằng trước mắt thực sự khiến cho hắn không có biện pháp tốt hơn.

- Lưu lão thật sự không có giải quyết được?

Nhìn thấy được Lưu lão quả nhiên nói mình không có cách nào, Lư Trạm nhớ tới lời cảm thán của người thanh niên vừa rồi, không nhịn được trợn tròn mắt.

Vị Trương huynh mới quen này, rốt cuộc là trong lúc vô ý nói đúng, hay là thật sự có bản lĩnh này, có thể liếc mắt nhìn ra Lưu lão trị không hết?

Hắn không phải hoàn toàn không biết gì về trồng thuốc sao?

- Lưu lão không được, ta chỉ sợ cũng không được. Chỉ có điều, vẫn có ý định thử một chút!

Lư lão đi ra.

Đứng ở trước nhánh dây leo, hắn cẩn thận gõ một cái, lại cắt một mảnh vỏ cẩn thận nhìn một chút, không biết trầm tư bao lâu, cuối cùng giống như Lưu lão, lắc đầu.

Có phải bị bệnh hay không, bọn họ tiếp xúc với dược liệu nhiều năm như vậy, có thể rất nhanh nhìn ra, Địa Mạch Linh Đằng trước mắt xuất hiện chứng bệnh, bọn họ chưa từng thấy qua, tất nhiên cũng lại không có cách nào trị liệu.

Lưu lão, Lư lão hai người có tuổi nghề lâu nhất cũng không có cách nào, những người khác lục tục đến đây quan sát, cũng đưa ra không ít kiến nghị. Chỉ có điều, những kiến nghị này đều bị Tiết vườn chủ bác bỏ.

Bởi vì những thủ đoạn này, đều rất bình thường. Trước đây nàng đều sử dụng qua, hoàn toàn không có tác dụng.

Một lúc lâu sau, các vườn chủ, người trồng thuốc đi tới nơi này đã quan sát hơn phân nửa, đều bất lực. Những người còn lại, gần như đều đi cùng trưởng bối của bản thân, hoặc chỉ là qua mở mang kiến thức một chút, tài nghệ chân chính so với đám người phía trước kém hơn quá nhiều. Những người trước mặt đều không có cách nào, bọn họ tất nhiên cũng nghĩ không ra phương pháp tốt hơn.

- Các vị còn có biện pháp gì tốt không?

Thấy triệu tập nhiều dược sư như vậy, cũng không có cách nào giải quyết, sự thất vọng của Tiết vườn chủ càng lúc càng đậm.

- Không!

- Biện pháp ta có thể nghĩ ra, Tiết vườn chủ đều thử nghiệm qua. Xem ra quả thật không được!

- Lưu lão, Lư lão và Tiết vườn chủ đều không có cách nào, chúng ta làm sao có thể nghĩ được phương pháp tốt...

- Thảo nào Tiết vườn chủ cho ra thù lao lớn như vậy. Thù lao này, quả thật không phải người nào cũng có thể nhận được!

...

Nghe được câu hỏi của Tiết vườn chủ, mọi người đồng loạt lắc đầu.

Phần lớn mọi người đã đi lên một lượt tự mình quan sát. Loại bệnh này của Địa Mạch Linh Đằng đã vượt ra khỏi phạm trù có thể hiểu được. Cho dù là người trồng thuốc nhiều năm, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

- Vậy được rồi, làm phiền các vị. Phòng khách đã chuẩn bị tốt yến tiệc. Vẫn mong các vị thưởng thức xong hãy đi...

Thấy mọi người lại không có cách nào, Tiết vườn chủ lắc đầu.

Lần này lấy danh nghĩa bữa tiệc mời người qua, tất nhiên lại sớm chuẩn bị xong thức ăn ngon rượu ngon.

- Không giúp được chuyện gì, thật sự hổ thẹn. Bữa tiệc hay là thôi đi...

- Cả nhà còn có việc, nên rời đi trước...

Tuy rằng Tiết vườn chủ có thịnh tình mấy đi nữa, sắc mặt mọi người lại đều khó coi.

Cũng đúng. Bọn họ đều là người trồng thuốc có tiếng. Mọi người tới nhiều người như vậy, nhưng ngay cả nguyên nhân căn bệnh của cây còn chưa từng điều tra ra, cũng khó trách cảm thấy xấu hổ.

- Gốc cây Địa Mạch Linh Đằng này, bệnh cổ quái. Mọi người tìm không ra chứng bệnh, cũng không tính là gì cả. Ta cũng không tìm được. Mong rằng các vị lưu lại, ăn xong yến tiệc lại đi. Vừa vặn Tiết mỗ cũng có chuyện muốn nhờ cậy các vị...

Thấy vẻ mặt xấu hổ của mọi người, Tiết vườn chủ biết bọn họ suy nghĩ điều gì, an ủi một câu. Nàng đang muốn nói tiếp, đột nhiên sửng sốt một cái:

- Vị công tử này, ngươi muốn làm gì?

Nghe được lời nói của nàng, mọi người đồng loạt nhìn lại. Chỉ thấy một người thanh niên, chẳng biết từ lúc nào đã ở trong đám người đi ra, đi tới trước dây leo lớn, xòe bàn tay ra nhẹ nhàng xoa ở phía trên một chút.

Xoa xong, hắn lại lập tức đi dạo qua một vòng, không coi ai ra gì, lại liên tục sờ mấy gốc dược liệu trân quý, lúc này mới dừng lại.

- Làm cái gì vậy?

Tất cả mọi người đều choáng váng mơ hồ.

Dược liệu sinh trưởng cần môi trường đặc biệt. Thậm chí có vài dược liệu cực kỳ mẫn cảm đối với người, kiêng kị nhất là đụng vào. Bởi vậy, mọi người tuy rằng nghiên cứu chứng bệnh của Địa Mạch Linh Đằng là gì, nhưng cơ bản không có ai tới gần.

Cho dù tiếp xúc, đều mang theo găng tay các loại.

Dù sao, mỗi một người tu luyện công pháp khác nhau, làm không tốt sẽ có phản ứng với dược liệu, xuất hiện cục diện không có cách nào tưởng tượng được.

Trước đây, lại có một vị cường giả công pháp thuộc tính dương đụng vào một gốc cây dược liệu thuộc tính âm, dẫn đến dược liệu sống không bao lâu, liền trực tiếp thối rữa.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao người trồng thuốc đều tu luyện công pháp trung hòa.

Hiện tại, nhiều người trồng thuốc như vậy đứng ở bên cạnh, quan sát chẩn đoán triệu chứng căn bệnh, không dám tới gần, người này tự nhiên len lén chạy vào đi sờ loạn, không kiêng nể gì cả...

Làm gì vậy?

Có hiểu quy củ hay không?

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí