Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 400: Khế ước cổ (2)



Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại có mấy người bọn họ.

- Bạch Thiềm y sư, hiện tại đã không có ai, không biết có thể nói được chưa?

Biết Mạc Vũ đi theo vị Bạch y sư này, Lộ quản gia không lại e ngại, cung kính ôm quyền.

- Ừ!

Trương Huyền gật đầu, không che giấu:

- Thật ra vừa rồi mới nhìn thấy dáng vẻ của đại dược vương, trong lòng ta lại có phán đoán. Trải qua bí pháp thôi diễn, đã xác định xuống...

Nói đến đây, hắn thở dài:

- Đại dược vương đây thực sự không phải bệnh, cũng không phải trúng độc, mà là một loại gọi là khế ước cổ! Vật này là do cùng người khác làm giao dịch nào đó lưu lại. Hiện tại người làm ra giao dịch đã chết, bị cổ trùng hạn chế, hắn tất nhiên cũng sống không lâu nữa!

- Khế ước cổ... đó là cái gì?

Lộ quản gia vẫn không hiểu.

Cho dù là hắn, mỗi ngày tiếp xúc với y sư, dược liệu, cũng chưa từng nghe qua cái tên này.

Đại dược vương rõ ràng biết thứ này, chỉ có điều hiện tại hắn không có cách nào nói ra. Cho dù có thể giao lưu, cũng chỉ là nói chuyện sơ qua, không có khả năng biểu đạt ra thứ phức tạp như vậy.

- Khế ước cổ, là do một vài người vì nhận được sự tín nhiệm, cùng đối phương ký kết khế ước đặc biệt, thuộc về một loại thủ đoạn của độc sư. Nói trắng ra là tương tự với khế ước sinh tử của thuần thú sư. Một khi ký kết, chẳng khác nào biến thành thuộc hạ trung thành của đối phương. Một khi chủ nhân tử vong, vậy thuộc hạ này cũng sống không lâu, rất nhanh sẽ đuổi theo.

- Vật này là do độc sư vì khống chế thuộc hạ, cố ý lấy ra. Chỉ cần ký kết, sinh tử không do mình khống chế. Chỉ cần vi phạm ý niệm của chủ nhân, sẽ gặp phải nỗi đau vạn cổ chui qua tim!

Ánh mắt Trương Huyền nghiêm trọng, chậm rãi nói.

- Trên thế giới... còn có loại vật này sao?

Lộ quản gia líu lưỡi, hoàn toàn không thể tin được.

Đối phương không nói, ngay cả hắn cũng chưa từng nghe nói qua.

Mạc Vũ tiểu thư ở một bên, đôi mắt thanh tú cũng trợn tròn.

Khế ước cổ, nàng không biết. Khế ước sinh tử, nàng lại biết rất rõ.

Loại khế ước này, chỉ cần chủ nhân tử vong, man thú không quan tâm thực lực mạnh tới mức nào, ở chỗ nào, đều sẽ ngừng hít thở.

Nghe giọng điệu của hắn, khế ước cổ này càng thêm lợi hại. Nếu quả thật là như vậy, chẳng phải sẽ xem người trở thành man thú tới ra lệnh, thuần dưỡng sao?

Điều này cũng quá kinh khủng!

- Lẽ nào... khế ước cổ này có liên quan tới bệnh của lão gia sao?

Sau khi hết khiếp sợ, sắc mặt Lộ quản gia trắng bệch.

- Đâu chỉ có liên quan đến. Đây chính là nguyên nhân dẫn tới!

Nhìn về phía đại dược vương trước mắt, Trương Huyền không nhịn được lắc đầu:

- Lão gia nhà ngươi, đường đường đại dược vương, bá chủ một phương Hồng Liên thành, hết lần này tới lần khác muốn làm thuộc hạ của người khác, cam tâm dùng loại độc cổ này, không phải tự làm bậy, không thể sống là cái gì?

Đại dược vương của Hồng Liên thành, ngay cả quốc vương bệ hạ của Thiên Vũ vương quốc cũng không muốn tùy ý đắc tội. Y sư tam tinh cũng tự nguyện cúi đầu. Địa vị cao, so với một ít quốc vương của vương quốc nhị đẳng cũng mạnh hơn gấp mấy lần.

Người như thế không ngờ cam tâm dùng khế ước cổ, trở thành thuộc hạ của người khác, không phải là tự mình đâm đầu vào chỗ chết, thì là cái gì?

Xuất hiện cục diện ngày hôm nay y, cũng không có thể oán người khác được.

Nghe nói như thế, gương mặt đại dược vương vốn đã khô quắt lại, thoáng ửng đỏ, trong mắt đầy hối hận.

- Vẫn mong Bạch y sư mau cứu lão gia nhà ta!

Biết được lão gia của mình bị bệnh gì, thân thể Lộ quản gia run lên, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Mấy ngày qua thấy lão gia càng ngày càng yếu, trước sau hắn không nghĩ ra. Lúc này rốt cuộc biết được nguyên nhân,hắn không thể tiếp tục kìm chế được.

Hắn từ nhỏ đến lớn đều ở trong phủ của đại dược vương, lòng trung thành không thể nghi ngờ.

Lão gia thật sự phải chết, bị dược vương khác công kích, dược vương phủ nhất định sẽ suy bại xuống. Làm quản gia, đứng mũi chịu sào, hắn cũng rất khó có thể sống lâu dài.

Bất kể là về công hay về tư, đều không thể xảy ra sự cố.

Bạch y sư trước mắt này, không chỉ liếc mắt nhìn ra được chứng bệnh của hắn, còn nhìn ra được nguyên nhân căn bệnh của lão gia, có lẽ lại có phương pháp giải quyết.

- Đứng lên trước đi!

Đưa tay nâng đối phương dậy, Trương Huyền lắc đầu:

- Khế ước cổ, khế ước ký kết thành, đã tiến vào máu xương tủy. Nếu muốn giải quyết, rất khó!

Sau khi ký kết khế ước, cổ trùng sẽ tiến vào trong cơ thể, nương theo máu bơi qua bơi lại. Muốn tìm được, cơ bản không có khả năng.

- Chỉ cần Bạch y sư ra tay, cứu chữa lão gia nhà chúng ta, đại dược vương phủ ta có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì...

Lộ quản gia cắn răng nói.

- Muốn cứu hắn, cần phải tìm được chỗ vị trí của cổ trùng, lấy nó ra, hoặc giết chết!

Trương Huyền không đáp ứng, mà giải thích:

- Bản thân cổ trùng là sống, sẽ bơi dọc theo máu. Một khi gặp phải nguy hiểm, nó sẽ lập tức chạy trốn, làm sao bắt được?

Khế ước cổ, quan trọng nhất chính là nuôi cổ trùng ở bên trong thân thể. Nếu muốn giải quyết rất đơn giản, chỉ cần bắt được, giết chết là được. Nhưng làm, thật sự quá khó khăn.

Thứ này ở bên trong máu, nhìn không thấy sờ không được, lại biết di chuyển khắp nơi, tránh né nguy hiểm, giết thế nào?

Sợ rằng cổ trùng không giết chết, người đã chết trước.

- Y sư nếu có thể nhìn ra vấn đề của lão gia nhà ta, nhất định có biện pháp giải quyết. Vẫn mong ngài ra tay!

Lộ quản gia lại quỳ xuống.

Tìm nhiều y sư như vậy, ngay cả chứng bệnh cũng không nhìn ra được. Vị Bạch Thiềm này đã là hi vọng duy nhất của bọn họ.

- Ta có thể ra tay cứu hắn, chỉ có điều... Ta có một điều kiện!

Trương Huyền có chút do dự, nói.

Người khác tìm cổ trùng rất khó. Hắn lại khác. Hắn nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, có thể đánh dấu rõ ràng chỗ vị trí của cổ trùng. Nếu thật sự muốn trị liệu, vẫn có thể làm được.

- Y sư mời nói!

Nghe được hắn thật sự có thể cứu chữa, Lộ quản gia kích động xiết chặt nắm đấm.

- Ta muốn đi tới Độc Điện. Hi vọng sau khi ta chữa trị tốt cho đại dược vương, có thể dẫn ta qua đó!

Trương Huyền thản nhiên nhìn qua.

- Điều này...

Không nghĩ tới là yêu cầu này, Lộ quản gia biến sắc:

- Độc Điện hiện tại rất nguy hiểm, không tiếp kiến người ngoài. Nhất là y sư, qua đó... vô cùng nguy hiểm!

Độc sư và y sư, tương đương với hai chức nghiệp đối địch. Một mình ngươi là y sư muốn đi tới Độc Điện, đây không phải là muốn chết sao?

- Hiện tại rất nguy hiểm? Có ý gì?

Nghe ra trong lời nói của đối phương có vấn đề, Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.

Liếc mắt nhìn lão gia, thấy hắn không phản đối, Lộ quản gia cắn răng một cái:

- Độc Điện hiện tại xuất hiện nội chiến, hoàn toàn đóng kín, ai cũng không gặp. Ngay cả lão gia còn không thể nào vào được. Hiện tại qua đó... Thật sự không phải là thời cơ tốt nhất!

- Nội chiến?

- Đúng!

Lộ quản gia nói:

- Nếu như y sư thật muốn qua, một năm sau nội chiến ngừng lại mới đi qua, có thể sẽ có thêm...

- Một năm sau? Quá muộn!

Trương Huyền lắc đầu.

Hắn phí hết tâm huyết đặc biệt tới tìm Độc Điện chính là để giải quyết độc khí trong người. Một tháng cũng không muốn chờ, còn chờ một năm?

Đùa gì thế!

- Chỉ cần đưa ta đến Độc Điện, tiến vào trong như thế nào, lúc nào đi, là chuyện của ta. Đáp ứng, ta lại ra tay cứu chữa. Không đáp ứng, vậy thì thôi!

Trương Huyền thản nhiên nói:

- Chỉ có điều, ngoại trừ ta ra, cho dù ngươi tìm hết mười ba vương quốc xung quanh, chỉ sợ cũng không ai có thể giải quyết được!

Nghe được giọng điệu của hắn kiên quyết, Lộ quản gia nhìn về phía lão gia cách đó không xa, thấy đối phương trợn trừng mắt, lúc này mới nhìn qua.

- Được, lão gia chúng ta đáp ứng!

- Ừ!

Lúc này Trương Huyền mới gật đầu:

- Để lão gia các ngươi nằm ngang, ta hiện tại liền bắt đầu trị liệu.

- Vâng!

Biết hai bên đều là người có thân phận, không có khả năng làm ra chuyện quỵt nợ, Lộ quản gia không nói thêm gì nữa, đặt ghế nằm tới, khiến cho lão gia nằm thẳng.

Cũng biết hắn lập tức trị khế ước cổ, trên gương mặt khô quắt của đại dược vương lộ ra vẻ khẩn trương.

Lộ quản gia, Mạc Vũ chưa từng nghe qua về khế ước cổ, biết không nhiều lắm. Hắn từng trải qua, tất nhiên biết, thứ này gần như không có cách nào giải được.

Người trước mắt này lại còn nói có thể trị liệu. Tuy rằng trong lòng hắn có chút không tin, cũng vẫn muốn thử một chút.

Vù!

Quyết định trị liệu, Trương Huyền không nói thừa. Cổ tay tay hắn một lần, một hộp ngân châm xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Tinh thần thoáng động, hắn mở ra sách đánh dấu trong Đồ Thư Quán. Chỗ thiếu hụt cũng chính là nơi cổ trùng của khế ước cổ đang tồn tại.

Chân khí trong cơ thể vận chuyển, hắn nhẹ nhàng bắn ra. Ngân châm lao thẳng tắp tới nơi sách ghi chép, đâm tới.

Ngân châm ẩn chứa chân khí thiên đạo của hắn. Chỉ cần đâm trúng cổ trùng, tuyệt đối có thể giết chết.

- A?

Sau khi đâm vào, chân khí dạo qua một vòng, sắc mặt Trương Huyền trầm xuống.

- Cổ trùng không ngờ di chuyển...

Sách vừa mới hình thành, một hồi qua vừa nói, lại vừa quan sát, cổ trùng trong cơ thể của đại dược vương không ngờ đã không còn ở vị trí đánh dấu.

Xem ra còn cần phải hình thành sách mới khác mới được.

Có chút do dự, Trương Huyền nhìn lại, có chút ngượng ngùng.

- Đại dược vương, thật sự ngại qua. Ngươi xem... Ngươi có thể thuận tiện, lại hôn mê một chút hay không?

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí