Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 549: Ai ác hơn ai



Em sẽ không ly hôn, vĩnh viễn không!" Lý Mạn Ni nắm chặt tay, ngữ khí vô cùng cứng rắn, một chút cũng không giống có ý nói giỡn.

Sở Luật uống ly rượu, môi mỏng lạnh lùng cong lên, nói: "Cô cho rằng cô có thể làm được, vẫn cho rằng thủ đoạn sẽ mạnh hơn so với Sở Luật?" Sở Luật cười trào phúng: "Cô hẳn phải thấy may mắn tôi không phải là Sở Luật vô tình tàn nhẫn bốn năm trước kia, nếu không cô hiện tại không phải đứng ở chỗ này mà là phần mộ cỏ mọc xanh tốt, hoặc là ngồi tù."

Lý Mạn Ni đến gần anh, sau đó ngồi xổm xuống, đặt tay lên eo anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Luật, anh sẽ không, bởi vị nếu em thật sự ở phần mộ cỏ mọc xanh tốt đó, tất cả mọi người sẽ biết sự thật là anh không có khả năng sinh sản nữa, nếu em ngồi tù, như vậy, chuyện này mọi người cũng vẫn sẽ biết."

"Anh không muốn để cho người khác cười anh chứ, anh không muốn để bố mẹ anh còn có Sở gia trở thành trò cười cho thiên hạ chứ?" Giọng nói cô thật nhẹ nhàng, nhưng cũng thật uy hiếp.

Ánh mắt anh hơi nheo lại, khoé môi nhàn nhạt cười, anh buông ly trong tay xuống, vươn tay nắm cằm Lý Mạn Ni: "Kì thật cô cũng không hiểu tôi."

Sở Luật không phải người chịu bị người khác uy hiếp: "Cô cho rằng tôi không dám, nhưng cô sai rồi, bởi vì tôi sẽ không chịu bất luận sự uy hiếp của kẻ nào, cũng không chịu bất cứ chuyện uy hiếp gì, bất quá tôi cũng bị nhạo báng thôi, nhưng mà cô yêu chính mình như vậy, hạ độc chồng mình, cắm sừng chồng, cái chính là cô sẽ thân bại danh liệt."

"Cô nói xem ai thảm hơn, mà tôi không ngại để cô xuống địa ngục, tôi không đối phó cô không phải là tôi sẽ không hận cô, trái lại tôi hận không thể giết chết cô, tôi cũng không muốn ô uế tay mình."

Sở Luật vung tay, xác thật cảm giác ngón tay mình chạm vào Lý Mạn Ni cực bẩn.

Sở Luật cả đời anh gặp được quá nhiều phụ nữ nhưng chỉ có hai người anh nhìn nhầm, một là Hạ Nhược Tâm, một chính là Lý Mạn Ni. Hai người phụ nữ, một người anh vẫn luôn tìm không biết mà vứt bỏ, làm tổn thương cô ấy mà ngu xuẩn yêu một người phụ nữ khác, anh càng thêm không biết mà cưới cô ta làm anh hối hận cả đời, mà cô ta hiện tại ở đây uy hiếp anh.

Cô biết người cô uy hiếp là ai không?

Sở Luật bị coi là người vô tâm vô tình, anh có thể chỉ dùng một bàn tay dễ dàng làm người phụ nữ sống không bằng chết, giống như đối với Hạ Nhược Tâm.

Thân thể Lý Mạn Ni giống như lá rụng nhẹ nhàng run rẩy, dường như vẫn nghĩ Sở Luật quá mức đơn giản, người đàn ông này sẽ không dễ dàng bị người khác sai khiến, bị người khác uy hiếp.

"Cô tốt nhất mau chóng kí lên đơn thoả thuận ly hôn, nếu cô không muốn làm cha mẹ cô lưu lạc đầu đường, nếu cô không muốn nửa đời sau chỉ có khốn cùng để hình dung, như vậy, tốt nhất là nghe tôi nói."

"Hiện tại tôi đối với cô đã nhân từ lắm rồi, không cần khiêu chiến nguyên tắc của tôi, cũng không càn thử thách sự nhẫn nại của tôi, như vậy, là cô không còn cách nào thừa nhận, tin tôi đi, cô hẳn là biết, tôi chưa bao giờ sẽ nói khoa trương hậu quả của người khác."

Sở Luật quay lưng, cầm ly rượu trên bàn, lại một lần nữa đi tới trước quầy rượu, không nhìn Lý Mạn Ni lúc này đã sớm ngã ngồi trên mặt đất, cuối cùng đối với cô một chút thương tiếc cùng trách nhiệm tại thời điểm này cô biết anh cũng đã toàn bộ biến mất.

Anh sẽ đối xử với cô như thế nào, nếu cô vẫn tiếp tuc xuất hiện trước mặt anh, như vậy anh thật sự không dám đảm bác chính mình sẽ làm ra cái gì?

Lý Mạn Ni đứng lên, trước mắt là Sở Luật đưa lưng về phía cô, thực vắng vẻ, cũng thực tuyệt vọng, cô chậm rãi xoay người, từng bước từng bước một rời khỏi nơi này, cô thua rồi, có lẽ cô trước nay đều không thể thắng được Sở Luật, bởi vì anh thật sự có thể làm được, anh sẽ biến cô thành một Hạ Nhược Tâm thứ hai, chỉ cần anh nghĩ đến anh tuyệt đối có thể cho dù thanh danh của mình.

Anh cũng sẽ không chịu bất luận sự uy hiếp gì.

Xong rồi, thật sự xong thật rồi, cô lắc đầu, thật sự không muốn tin, cô thật sự mất đi tất cả, rõ rang mấy ngày trước, cô vẫn là một người mẹ hạnh phúc, sao hiện tại bất hạnh lại dừng hết trên người cô.

Cô phải làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Cô ngồi xổm xuống, mà hướng cô đi một đôi vợ chồng cũng dừng lại.

"Mẹ..." Cô nói có chút do dự, mà Tống Uyển vẫn chỉ khuôn mặt thâm trầm lãnh đạm: "Cô không cần gọi tôi là mẹ, tioi không quen biết người đọc ác như cô, cô cũng dám hạ độc con tôi, làm nó biến thành như vậy, Lý Mạn Ni cô thật sự không có tâm sao, nó đối với cô không tốt sao? Cô muốn cái gì nó cũng sẽ cho cô, cô còn không thỏa mãn sao?"

Sở Giang gắt gao ôm lấy vợ đã sắp suy sụp rồi, ông hít sâu một hơi: "Chúng ta đi thôi, không cần ở đây nói lí lẽ với cô ta."

Tống Uyển nhẹ nhàng gật đầu một cái, lúc này bà bị Sở Giang ôm lấy, cũng nhờ sức lực của ông, nếu không có chồng ở đây bà đã không thể duy trì được, bà chỉ có một đứa con, đó là đứa con duy nhất của bà và Sở Giang. Bọn họ về sau không có cháu, không bao giờ sẽ có.

Lý Mạn Ni cúi đầu, có thể nhìn thấy từng giọt nước mắt của mình rơi trên mắt đất, anh đối với cô tốt lắm, cái gì cũng cho cô,  hỉ là anh không có chô tình yêu thôi. Nếu anh không nghĩ đến cô ta thì sao cô lại làm như vậy.

Cô ngẩng đầu, đở đẫn đi về phía trước. Đây là cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cô cuối cùng cũng biết rồi, cũng cảm nhận được. Hạ Nhược Tâm, cô hiện tại cứ vui vẻ đi, bởi vì tôi và cô giống nhau. Cô phá lên cười, hơi điên cuồng.

Mà lúc này Hạ Nhược Tâm đang mua sắm vừa bỏ vào xe một bó rau xanh, cô thỉnh thoảng nhìn đồ phía trên, nghĩ xem còn cái gì cô cần mua.

"Các cô biết không? Sở Luật lại ly hôn!" Thanh âm có người hô to gọi nhỏ truyền vào lỗ tai cô, cô tính không muốn nghe nhưng cũng đã nghe được, đặc biệt là hai chữ Sở Luật, trát đau thần kinh thính giác của cô.

"Anh ta sao lại ly hôn rồi, không phải rất yêu vợ sao? Cô xem trên báo lúc nào cũng có ảnh chụp bọn họ có bao nhiêu tình cảm đâu!"

"Vậy cô cũng không biết à, kì thật lại nói tiếp Sở Luật cái này cũng thật đáng thương. Vợ trước của anh ta là bị bắt gian trên giường cho nên mới ly hôn, mà vợ hiện tại còn mang thai con người khác, lại cắm sừng anh ta, tôi cũng không rõ một người đàn ông tuổi trẻ, đẹp trai lại nhiều tiền như vậy, sao lại có người phụ nữ nào lại nghĩ đến người đàn ông khác, nếu là tôi, tôi chỉ cần có anh ta thì tốt rồi."

"Cô? Cô hiện tại đã 40 rồi đó thím à." Có người không khách khí châm chọc.

"40 thì làm sao, cô không có nghe nói, phụ nữ 40 là một đoá hoa sao? Có lẽ Sở Luật bị phụ nữ trẻ làm tổn thương, ngược lại sẽ thích người phụ nữ lớn như mẹ cũng không phải không có khả năng. Có lẽ anh ta thiếu cảm cảm giác an toàn đấy."

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí