Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 155: Đứa bé đâu?



Editor: Ngạn Tịnh.

Mà lúc này, Hạ Nhược Tâm ôm con gái của mình, thỉnh thoảng đùa giỡn với cô bé. Cô cứ như vậy ngồi ở bên giường gỗ, thậm chí động cũng không động. Cho dù bây giờ tay cô đã tê cứng đến chết lặng, cô vẫn không muốn buông thân hình mềm mại này ra.

Mà đứa bé trong lồng ngực qua hôm sau đã mở được mắt, đôi mắt tròn tròn, có cuống lông mi cực dài, đáng yêu xinh đẹp như mẹ của bé vậy.

"Bảo bối, cười một cái cho mẹ xem nào, được không?" Cô chỉ nhẹ nhàng chạm vào chiếc môi hồng nhạt của bảo bảo, mà đứa bé trong lòng dường như nghe hiểu được lời nói của cô, môi bé nhỏ nứt ra, nụ cười nhỏ bé kia thật khiến nhìn phải đau lòng.

Đứa bé rất nhỏ, nhưng ngoài ý muốn là cười thập phần đáng yêu, chỉ cần Hạ Nhược Tâm thoáng đùa giỡn cô bé một chút, cô bé liền sẽ cười.

"A, bảo bối ngoan, con chính là bảo bối của mẹ, là tiểu thiên sứ của mẹ" Cô cúi đầu, hôn hôn gương mặt cực kỳ phấn nộn của con gái. Mà bàn tay nho nhỏ của đứa bé bắt lấy tóc của cô, đôi mắt không ngừng chuyển động, mới sinh ra một ngày, cực kỳ hiếu kỳ với những thứ xung quanh.

Tay nhỏ của bé mở ra, rồi lại nắm chặt, cái miệng nhỏ giống như những cánh hoa, có thể nhìn ra được, sau này lớn lên nhất định là một đại mỹ nữ.

"Bảo bối, đói bụng rồi đúng không, để mệ cho con bú sữa" Cô kéo một bên áo của mình lên, đặt con gái lên đùi. Mà đứa bé đói bụng theo bản năng liếm mút, cô bị bé mút rất đau, nhưng là, vẫn cứ yêu thương nhìn con gái của mình.

Bảo bối của cô, thật sự xinh đẹp, còn rất ngoan.

Tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mông đứa bé. Tình thương của mẹ là bản năng, cô từ trước đến giờ chưa từng chăm nuôi trẻ, nhưng bây giờ vẫn có thể chăm sóc cho con của mình rất tốt.

Thật ra chẳng có ai biết, cô đã hơn một ngày chẳng ăn cái gì, bởi vì, cô không biết làm cách nào buông đứa bé mềm mềm trên tay này ra. Cô không muốn rời khỏi bé, chỉ muốn cứ mãi thế này ôm lấy bảo bối của mình.

Cô thật sự, rất yêu con gái của mình.

"Rầm rầm..." Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, giống như muốn phá nát cánh cửa mục nát kia vậy. Hạ Nhược Tâm vội vàng đứng dậy, chỉnh sửa lại áo của mình. Đứa bé trong ngực đã ăn no, hiện tại đã ngủ rồi. Cô kéo chăn qua đắp lên người đứa bé, sau đó đi ra mở cửa.

Cửa mở, người bên ngoài lập tức vọt vào.

"A! Nhược Tâm, cháu không bị làm sao đấy chứ?"

"Cháu thật đúng là hù chết chúng ta rồi!"

Một đám người đứng ở cửa, không ngừng lo lắng hỏi thăm cô. Đôi mắt Hạ Nhược Tâm có chút ửng đỏ, lắc lắc đầu, cười cười trả lời, cháu không sao, rất ổn.

Thực cảm tạ bọn họ, nếu không có bọn họ, cô cũng không biết đi nơi nào để sống, có lẽ đã chết, cũng có lẽ phải đi làm ăn xin. Sở Luật đã cắt đứt tất cả đường sinh sống của cô, nếu không phải bọn họ, nếu không có bọn họ, có lẽ cô đã sớm chết ở góc nào đó rồi.

"Không có việc gì thì tốt rồi" Một bác gái cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện, bụng của Hạ Nhược Tâm thực bằng phẳng, run rẩy vươn ngón tay của mình, "Nhược Tâm, bụng của cháu sao lại bằng phẳng như vậy, đứa bé đâu? Con của cháu đâu rồi?"

Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp nói gì, bên trong truyền ra tiếng khóc nho nhỏ. Lòng cô cả kinh, vội vàng chạy qua, ôm thật chặt đứa bé đang không ngừng khóc lớn. Có lẽ bọn họ ồn ào, dọa cho bé hoảng sợ rồi. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí