Muốn nàng tập trung mà cũng không biết đường lựa lời làm nàng vui, mà còn đi nói mấy lời nàng ghét, Bạch Chỉ tựa như muốn trút giận mà thò đầu tới, cắn một ngụm trên cổ Mộ Dung Dục, chọc cho hắn kêu lên một tiếng, một cái “bốp” đánh lên mông nàng.
Bạch Chỉ “ui da” một tiếng, giật mình một phát liền kẹp hai chân lại, thân hình Mộ Dung Dục cứng đờ, hàng mày kiếm hơi hơi nhướng lên, đuôi mắt phiếm hồng cũng xuất hiện chút lệ quang trong suốt, sau một lát, hắn mới bình tĩnh trở lại, giận dỗi liếc nàng một cái, “Nàng đừng dùng sức như vậy nữa, trẫm thiếu chút nữa chết trên tay nàng đấy.”
Bạch Chỉ chính là thích cái dáng vẻ này của hắn, từ sau khi làm hoàng đế, hắn ít cười đi hẳn, lúc nào cũng nghiêm nghiêm túc túc, đặc biệt là khi thượng triều, hắn ngồi trên long ỷ, đối mặt với đủ loại quan lại, lại phá lệ có một loại quyền uy mênh mông cuồn cuộn vô cùng khí thế của một bậc đế vương, không giống như hắn bây giờ, phảng phất như một khối ngọc mong manh dễ vỡ, chỉ cần thêm một chút sức liền có thể khiến hắn toàn thân run rẩy. Cái kiểu tương phản lớn thế này làm Bạch Chỉ càng thêm muốn ức h**p hắn.
Bạch Chỉ quơ quơ hai bàn tay của mình, vẻ mặt vô tội: “Là chết trên tay ta hả? Tay ta có làm cái gì đâu nè.”
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Dục đỏ lên, nếu đổi thành trước đây, khi nàng nói những lời này, hắn sẽ cảm thấy nàng ngây thơ ngốc nghếch, nhưng hôm nay, với kinh nghiệm ở chung lâu ngày, hắn phát hiện trong bụng nàng cũng bắt đầu ẩn chữa mấy ý nghĩ xấu rồi.
Chẳng lẽ là bị hắn dạy hư rồi sao? Ngay lúc Mộ Dung Dục đang suy nghĩ chuyện này, Bạch Chỉ bỗng nhiên duỗi tay tới c** q**n áo hắn.
Mộ Dung Dục lại luống cuống lên, đối mặt với ánh mắt có chút bỡn cợt của Bạch Chỉ, hắn không khỏi bật cười, hắn hôn lên môi nàng, “Đừng c** q**n áo nữa, bên ngoài còn có người, chờ trở về tẩm điện rồi nàng muốn thế nào liền thế đấy.”
Mộ Dung Dục dù sao cũng không “vô ưu vô lo” như Bạch Chỉ, có thân phận hoàng đế trang trọng đứng phía trước, còn có lễ nghi từ nhỏ trói buộc, ở trong Ngự Thư Phòng, ở trên cái ghế này, hắn đã là một người hoàn toàn khác rồi.
Bạch Chỉ biết hắn không thể thả lỏng ở nơi thế này, chỉ là muốn nhìn dáng vẻ hắn tay chân luống cuống mà thôi, nếu thấy được rồi thì cũng mãn nguyện mà thu tay, thực nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Ngự Thư Phòng là nơi bệ hạ cùng đại thần nghị sự, không thể làm bậy nha, nhưng ngươi một chút tiếng động cũng không phát ra, làm cho chúng ta giống như đang yêu đương vụng trộm vậy đó…” Bạch Chỉ ghé vào bên tai hắn, nhẹ nhàng thầm thì.
Hơi thở ấm áp luồn vào trong tai, từng câu từng chữ lại tựa như đang k*ch th*ch tà niệm của người khác, hô hấp Mộ Dung Dục nặng nề, đè gáy nàng lại, bỗng nhiên hung hăng mà hôn lên môi nàng.
Nếu lại dung túng nàng nói chuyện “chay mặn không kỵ” thế này, hắn sợ mình sẽ không kiềm chế được mà làm ra những hành vi thật hoang đường mất.
***
Mây nhẹ trăng trôi bên ngoài Ngự Thư Phòng, chỉ có mấy chiếc đèn cung đình lẳng lặng chiếu rọi trong đêm tối, trong phòng là một mảnh yên tĩnh, thời gian cứ thế từ từ mà trôi đi.
Sau một lát, giọng nói ôn nhu trầm thấp của Mộ Dung Dục vang lên, “Nàng cũng biết, chỉ cần một ngày nàng chưa gả cho trẫm, thì ngày đấy trẫm vẫn chưa thể yên lòng.”
Bạch Chỉ dựa vào trong lòng Mộ Dung Dục, bị hắn gắt gao ôm chặt từ phía sau, cằm hắn từ chống lên vai nàng, nhẹ nhàng mà cọ cọ, mang theo ý vị làm nũng.
Bạch Chỉ đang tùy ý lật xem vài tấu chương trên án thì động tác khựng lại, quay đầu xoa xoa gương mặt hắn, “Ngươi yên tâm, cho dù ta lại đi xa chăng nữa thì vẫn luôn có ngày trở về mà, mặc kệ có làm cái danh Hoàng hậu này hay không cũng thế. Chẳng qua là… nếu có một ngày ngươi thích nữ tử khác thì ta sẽ không trở lại nữa.”
Nói xong lại tiếp tục quay lại xem những tấu chương kia, xem có chút không hiểu, xem hiểu rồi lại cảm thấy thực nhàm chán, cũng không hiểu sao hắn có thể ngồi phê duyệt cả đống tấu chương thế này mỗi ngày nữa, hắn không cảm thấy phiền sao?
Mộ Dung Dục nghe nàng nói xong, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lại thở dài, nàng luôn thích nói mấy câu khiến người ta buồn vui lẫn lộn, không nhìn thấy được vẻ mặt nàng lúc này, hắn duỗi tay xoay mặt nàng về phía mình, sắc mặt bình tĩnh của nàng làm trong lòng hắn nghẹn muốn chết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng cũng phóng khoáng quá nhỉ, nói không trở lại liền không trở lại luôn ha.”
“Ta cũng chưa nói là sẽ không trở lại mà, ý ta là nếu ngươi phải lòng nữ tử khác rồi, ta liền không trở lại nữa a, chẳng lẽ ngươi đang định thích người khác rồi hả?”
Gương mặt Bạch Chỉ bị hắn nhéo nhéo, miệng chu ra, lúc nói chuyện thì môi trên không chạm được môi dưới, rõ ràng là rất kỳ quái, nhưng không hiểu thế nào, Mộ Dung Dục lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được thò lại gần hôn một cái, nụ hôn này hôn tới mức không dừng lại nổi, ngậm lấy cánh môi nàng ra sức m*t, mãi không biết đủ. m*t tới m*t lui, dây dưa một lát rồi mới lưu luyến không rời mà buông nàng ra, quay lại nói với nàng: “Nàng không sợ trẫm phải lòng người khác sao?”
Hắn có chút bực bội vì dáng vẻ chuyện gì cũng không bận tâm của nàng. Hắn không thể tưởng tượng nổi việc nàng thích một người đàn ông khác, nàng chỉ có thể thích một mình hắn! Còn những kẻ khác thích nàng kia, tất cả đều phải đi chết đi. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ôn hòa, nhưng đáy lòng đã đầy rẫy những suy nghĩ tàn độc không thể kiểm soát.
“Sợ có ích gì chứ?” Bạch Chỉ hướng đến sự tự do, phóng khoáng, nên cũng không muốn miễn cưỡng người khác, ép buộc người khác ở lại bên cạnh mình. Làm như vậy chỉ khiến cả hai khó chịu. “Ta muốn ngươi mãi mãi thích ta, vậy ngươi sẽ mãi mãi thích ta sao?”
Mộ Dung Dục nghẹn lời. Đương nhiên hắn hiểu lời nàng nói không sai. Nhưng hiểu là một chuyện, khó chịu vẫn là một chuyện. Hắn không thể kiểm soát được cảm giác lo được lo mất. Hắn từng cười nhạo nàng không hiểu chuyện tình yêu, nhưng rốt cuộc nàng mới là người thấu đáo nhất.
“Nàng nên cầu nguyện trẫm sẽ mãi mãi thích nàng đi, như vậy nàng mới có đủ bạc để tiêu xài vui chơi. Trẫm không phải người hào phóng, nếu không thích nàng, một đồng trẫm cũng sẽ không cho nàng.”
Mộ Dung Dục cười như không cười, mang theo vài phần uy h**p, tay siết lấy cổ tay nàng, càng lúc càng chặt.
Bạch Chỉ bất mãn hừ nhẹ: “Ngươi nói như vậy, chẳng phải khiến người ta nghĩ ta là kẻ tham tiền hay sao.”
“Chẳng lẽ không đúng à? Lần nào về cũng là lấy tiền trước.” — đều chẳng thèm liếc trẫm một cái… câu sau hắn nghẹn nơi cổ họng, không muốn để nàng nghe thấy.
Bạch Chỉ vừa thấy hắn mím chặt môi, liền biết hắn lại bắt đầu giở tính khí, kỳ lạ thật, đối với cảm xúc của người khác nàng vẫn luôn khó đoán, chỉ riêng hắn, nàng luôn dễ dàng nhận ra được hỉ nộ của hắn, có lẽ là vì sớm tối gần gũi bên nhau đi.
“Không đâu, ta còn là kẻ mê sắc tâm si nữa ấy chứ, so với tiền tài, ta càng yêu thân thể bệ hạ hơn.” Nàng cười hì hì, ngón tay khẽ chọc mấy cái lên ngực hắn, “Ai ui, rắn chắc thật đấy, căng chặt như thế này nè, thích ghê á.”
Khóe môi Mộ Dung Dục khẽ giãn ra, như có ý cười, nhưng rất nhanh lại ép xuống, trầm giọng nói: “Đừng nói mấy lời này, nói chuyện đứng đắn đi.” Ngự Thư Phòng thực không phải chỗ có thể làm càn.
Hắn thật ra cũng dễ dỗ, điểm này khiến Bạch Chỉ cảm thấy may mắn, nếu như hắn thật sự khó chiều, e là nàng phải đau đầu rồi, dù gì hắn hay tùy hứng như vậy, mà nàng lại không phải người giỏi ăn nói.
Vừa hay lúc này nàng nghĩ tới chút chuyện nghiêm túc, bèn nói: “Lúc trước ngươi nói ta cái gì ‘ướt vị’, món chay gì đó, ta biết chắc chắn chẳng phải lời hay ho gì rồi.”
Mộ Dung Dục chỉ cười cười, không đáp, chờ nàng nói tiếp.
“Ngươi chắc chắn là đang nói ta chẳng làm gì ra hồn đúng không?” Bạch Chỉ lườm hắn một cái. “Sau hơn một tháng này, ta đã nghĩ thông suốt một chuyện. Trong hoàng cung ta chẳng giúp được gì cho ngươi, nhưng ta có thể làm tai mắt của ngươi ở bên ngoài nha. Ta có thể đi đến những nơi non cao sông dài, ta ở đâu, tai mắt của ngươi ở đó.” Bạch Chỉ nói xong những lời này, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn hắn, nghĩ rằng hắn nhất định sẽ khen ngợi sự thông minh của mình.
Nhưng làm nàng thất vọng, Mộ Dung Dục không hề khen ngợi, thậm chí còn trở nên vô cùng nghiêm túc. Hắn đưa tay búng một cái lên trán nàng. Khi nàng ôm trán kêu đau, hắn lại ôm nàng vào lòng.
“Trẫm không cần nàng làm những việc này. Nàng đi đến những nơi non cao sông dài, trẫm đã đủ lo lắng rồi, nàng còn muốn làm bậy nữa, có phải muốn lấy mạng trẫm không?” Mộ Dung Dục thở dài nói.
“Ngươi không tin ta sao?” Bạch Chỉ có chút không vui, chỉ cảm thấy hắn nghĩ mọi chuyện quá nghiêm trọng và đáng sợ.
Mộ Dung Dục thấy vẻ mặt không phục của nàng, lại thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Không phải không tin nàng. Là trẫm nhát gan được chưa.” Hắn nắm tay nàng đặt lên ngực mình, lại bắt đầu làm nũng, “Nàng cảm nhận nhịp tim của trẫm đi, bệnh tim của trẫm sắp tái phát rồi.”
Bạch Chỉ nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc một lúc lâu, quyết định tạm thời gác lại chuyện này, tránh để hắn thật sự phát bệnh cho nàng xem.
___