216-223: Tôi đã sớm quen với cuộc sống phiêu bạt không đoan chính (21-28)
Sau khi chấp nhận thực tế, Triều Từ lại nằm lên giường với lý do là: phải tận hưởng cho hết những giây phút cuối cùng.
Hứa Trạm cũng không buồn quản lý cậu nữa, dù sao cũng chỉ còn một ngày như Triều Từ nói.
Hắn tiếp tục ngồi bên cạnh Triều Từ, lấy máy tính ra làm việc. Mặc dù phòng làm việc thoải mái hơn nhiều, nhưng ở đó lại không có Triều Từ.
Triều Từ nằm trên giường chơi game, nhưng trong lòng thì đang gọi hệ thống ra.
【 Thống Tử à, tôi cảm thấy tình hình có vẻ không ổn lắm.】Triều Từ nói.
Hệ thống: 【?】
Ủa mọi chuyện vẫn ổn mà.
【Tôi đã nói rõ ràng với Hứa Trạm rồi, thế mà anh ta không hề tức giận — À, cũng không phải là không tức giận, nhưng ít nhất là anh ta không có ý làm hại tôi. Bây giờ tôi còn có cảm giác anh ta chăm tôi như chăm con...】
【Hahahahahahaha!】Triều Từ còn chưa nói hết câu, hệ thống đột nhiên cười phá lên cắt ngang lời cậu.
【......】Triều Từ cạn lời,【Cười cái gì mà cười?】
【Không có gì, tự nhiên thấy buồn cười thôi.】Giọng hệ thống vẫn mang theo ý cười không thể nhịn được, nó nhận ra Triều Từ dễ tự ái liền vội chuyển chủ đề,【Anh ta chăm cậu như chăm con thì có vấn đề gì à?】
Triều Từ trợn mắt:【Còn nói không có vấn đề à? Anh ta chăm tôi như chăm con, vậy có phải là tôi phải lo hậu sự cho anh ta không? Nhìn anh ta khỏe mạnh như thế này, chắc còn sống thêm được sáu mươi năm nữa!】
【Tốt nhất là cậu đừng tự làm khổ mình nữa. Tôi thấy giám đốc Hứa cũng tốt mà.】Hệ thống nói.
【Chắc tôi phải dùng đến biện pháp mạnh thôi.】Triều Từ hoàn toàn không nghe lời khuyên của hệ thống.
【...】
Thôi được rồi miễn là cậu vui, hệ thống nghĩ.
............
Dù sao cũng đã bị Hứa Trạm bắt trở về, Triều Từ không còn lý do gì để cắt đứt liên lạc với Phó Lâm nữa. Ngày hôm sau khi đến thành phố A, cậu liền thông báo với Phó Lâm rằng mình đã quay lại. Phó Lâm ban đầu lo lắng, sợ rằng Hứa Trạm sẽ làm khó dễ Triều Từ. Triều Từ liền trấn an Phó Lâm rằng bây giờ Hứa Trạm coi cậu như con trai mà nuôi. Phó Lâm vừa cười vừa cảm thấy khó tin nhưng cũng rất vui mừng, cuối cùng thì Triều Từ không cần phải sống chui sống lủi nữa.
Khó khăn lắm Triều Từ mới quay lại, Phó Lâm nhất định phải gặp cậu một lần. Thực ra, Triều Từ rất ngại ra ngoài, nhưng Phó Lâm cứ mời liên tục làm cậu không chịu nổi, cộng thêm việc hai người đã không gặp nhau suốt hai năm... Vậy nên, trong một thoáng bốc đồng, Triều Từ đã đồng ý.
Đã hứa rồi thì không thể nuốt lời, Triều Từ đành than thở bước ra khỏi nhà giữa trời đông gió lạnh, đi gặp Phó Lâm và uống một trận thỏa thích - thật ra chỉ có một mình Phó Lâm uống, còn Triều Từ sau mấy ly đầu chỉ uống nước ép trái cây. Phó Lâm uống say đến mức ôm chặt lấy Triều Từ mà vừa khóc vừa cười, như thể Triều Từ đã chịu biết bao nhiêu khổ cực trong những năm qua. Triều Từ dở khóc dở cười nhưng cũng không nỡ cắt ngang màn bộc lộ cảm xúc của Phó Lâm.
Không ngoài dự đoán, Phó Lâm uống đến say mèm. Triều Từ phải lo gọi xe rồi đưa Phó Lâm lên xe. Khó khăn lắm mới sắp xếp ổn thỏa cho Phó Lâm, trong lúc Triều Từ chuẩn bị gọi xe cho mình để về thì đột nhiên gặp phải một người không ngờ tới.
Tôn Lãm Chu.
Triều Từ chỉ gặp gã một lần nhưng lại có ấn tượng rất sâu. Dù sao đó cũng là một trong số ít những lần trong đời mà cậu cảm thấy hoảng sợ.
Khi bắt gặp Tôn Lãm Chu, Triều Từ định giả vờ như không nhìn thấy rồi lướt qua gã, nhưng khi đi đến gần bên cạnh, cánh tay của cậu bị Tôn Lãm Chu giữ lại.
Triều Từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Người này giữ mình lại làm gì?
"Hèn chi thấy quen mắt, hóa ra là tình nhân nhỏ của anh Hứa. Anh Hứa đã tìm em suốt hai năm, cuối cùng cũng tìm thấy được rồi à." Tôn Lãm Chu cười mỉm, đôi mắt hơi híp lại nhìn cậu với vẻ châm chọc.
"Chào ngài Tôn... đã lâu không gặp." Triều Từ gật đầu với gã, sau đó định bước đi tiếp.
"Ấy, sao vội vàng thế, anh Hứa quản lý em chặt chẽ đến vậy sao?" Tôn Lãm Chu nhướn mày hỏi.
"......"
Thực ra cũng không phải.
Hứa Trạm rất ủng hộ việc cậu ra ngoài.
Thấy thế, Tôn Lãm Chu cười nhẹ: "Nếu không phải thì cần gì phải vội? Mới có mấy giờ đâu?"
Đúng là hiện tại vẫn chưa muộn lắm. Triều Từ và Phó Lâm ra ngoài từ lúc hơn bốn giờ chiều, bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ.
"Vừa hay gần đây có khách sạn suối nước nóng mà tôi đầu tư rất đáng để thử, chi bằng nể mặt tôi mà đi thư giãn một chút?" Tôn Lãm Chu nghiêng đầu hỏi.
À thì... Tôi thực ra chỉ muốn về nhà nằm thôi.
"Ở đó có sushi và wagashi rất ngon, không muốn thử sao?" Tôn Lãm Chu tiếp tục thuyết phục.
Nghe cũng hấp dẫn thật...
Hơn nữa, thái độ của Tôn Lãm Chu có vẻ rất kiên quyết, giống như nếu không đạt được mục đích sẽ không buông tha cho cậu.
Triều Từ không hiểu sao lại gật đầu.
Gật đầu rồi mới thấy hối hận. Cậu và Tôn Lãm Chu có quen biết gì đâu, cùng nhau đi ngâm suối nước nóng nghe thật kỳ cục?
Nhưng đã đồng ý rồi cũng không tiện từ chối, Triều Từ đành cùng Tôn Lãm Chu đi suối nước nóng.
Chưa ngâm thì chưa biết, ngâm rồi mới thấy thật sự rất thoải mái! Triều Từ vốn là người miền Nam, ít khi được trải nghiệm tắm hơi hay tắm suối nước nóng. Hơn nữa, wagashi và sushi ở đây quả thực rất ngon, khiến cậu bắt đầu cảm thấy Tôn Lãm Chu cũng không đến nỗi nào.
Hai người tắm xong thì phát hiện ở tầng ba còn có một khu ẩm thực, không biết bằng cách nào mà cuối cùng lại trở thành cảnh tượng Tôn Lãm Chu nướng một miếng thịt, còn Triều Từ chỉ việc ăn miếng thịt đó.
Có lẽ là do thái độ của Tôn Lãm Chu quá tự nhiên.
Hơn nữa, kỹ thuật nướng thịt của Tôn Lãm Chu thật sự rất tốt.
Dường như gã rất am hiểu cách tương tác với kiểu người cá mặn* như Triều Từ. Ngoại trừ lúc đầu khi mời Triều Từ đi tắm suối nước nóng thái độ của gã có hơi cứng rắn ra, thì về sau thái độ lại rất dịu dàng. Triều Từ trong cơn mơ màng không kịp phản ứng, đã bị dẫn dắt theo nhịp điệu của Tôn Lãm Chu từ lúc nào không hay.
*Cá mặn: tiếng lóng của người Quảng Đông, ám chỉ những người lười biếng, thiếu ý chí, nghị lực sống.
Đúng là một người bạn thân thiện với những kẻ cá mặn.
Thời gian lướt qua đến gần mười một giờ, Hứa Trạm gọi điện giục Triều Từ.
"Ừm, tôi phải đi rồi." Triều Từ nói.
Kỳ nghỉ của Hứa Trạm đã kết thúc cách đây vài ngày, dù có làm Tổng giám đốc cũng vẫn phải đi làm. Nhưng hắn vẫn giống như trước đây, khoảng bốn năm giờ chiều là về nhà. Hôm nay Triều Từ đã nói với Hứa Trạm rằng mình sẽ ra ngoài, Hứa Trạm thậm chí còn mong Triều Từ có thể ra ngoài nhiều hơn nên không ngăn cản. Đến gần mười một giờ hắn mới gọi điện thoại thúc giục cậu về, xem ra cũng khá thoải mái lắm rồi.
"Quản lý khá nghiêm nhỉ." Tôn Lãm Chu không nhịn được cười.
Triều Từ gãi đầu, vẫy tay chào Tôn Lãm Chu: "Vậy... tạm biệt anh nhé?"
"Ở khu phía nam thành phố có một nhà hàng Trung Hoa rất ngon, ở đó có món bò sốt cà chua và hải sâm xào hành rất đặc sắc, lần sau chúng ta ra ngoài ăn nhé?" Tôn Lãm Chu hỏi.
"Để xem đã." Triều Từ hơi muốn ăn nhưng cũng hơi lười ra ngoài.
"Được thôi." Tôn Lãm Chu cũng không ép mà lấy điện thoại ra nói, "Ít nhất thì cũng nên thêm tôi vào WeChat chứ?"
*
Sau ngày hôm đó, Tôn Lãm Chu cứ ba ngày hai lần rủ Triều Từ ra ngoài chơi.
Sau vài lần bị rủ rê, từ một người thích chết gí trong nhà, Triều Từ đã trở thành một chuyên gia ăn chực uống ké, hễ gọi là có mặt, bởi vì ở cùng với Tôn Lãm Chu thực sự rất thoải mái.
Gã không như tưởng tượng ban đầu của Triều Từ là một tên nhà giàu biến thái, suốt ngày chơi những thứ lạ lùng. Tôn Lãm Chu thường gọi Triều Từ ra ngoài chỉ để ăn uống hoặc mời về nhà của gã để chơi game. Đúng vậy, chỉ là chơi game thôi.
Cả hai người cùng nằm ườn trên ghế sô pha chơi game song đấu, thậm chí Tôn Lãm Chu còn sưu tầm nhiều trò chơi offline đã ngừng sản xuất, bên cạnh chất đầy đồ ăn ngon, quả thật là thiên đường dành cho những kẻ lười biếng. Điều quan trọng nhất là thái độ của Tôn Lãm Chu rất dễ làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Khi chơi mệt, Triều Từ sẽ nằm trên sô pha xem phim, còn Tôn Lãm Chu thì ngồi bên cạnh đọc sách. Hai người không giống như mới quen mà lại như những người bạn thân thiết, ra ngoài chỉ để nằm dài cùng nhau.
Dĩ nhiên, có một lý do quan trọng khác khiến Triều Từ thường xuyên đến chỗ Tôn Lãm Chu chơi. Khi ra ngoài chơi, Hứa Trạm sẽ không ép buộc cậu tập thể dục buổi sáng, vận động hay đọc sách. Lúc ở nhà Hứa Trạm, cậu chẳng thể sống nổi, ngay cả chơi điện thoại cũng phải ngồi thẳng lưng, sáng nào cũng bị Hứa Trạm lôi ra ngoài tập thể dục... mà không được chơi điện thoại khi đang nằm trên giường thì còn ý nghĩa gì nữa?
Nhưng chỉ cần Triều Từ ra ngoài, Hứa Trạm sẽ không nghiêm khắc nữa. Thế nên, Triều Từ lúc nào cũng luôn sẵn sàng khi Tôn Lãm Chu gọi.
Hứa Trạm không biết Triều Từ đi chơi với ai, chỉ nghĩ đó là bạn bè. Ban đầu, hắn rất vui khi Triều Từ hay ra ngoài chơi vì suốt ngày ở nhà cũng không tốt. Nhưng lâu dần, hắn bắt đầu cảm thấy không hài lòng và sinh ra nghi ngờ.
Mỗi ngày tan làm sớm về nhà đều không thấy người đâu, còn phải đợi đến tận mười một, mười hai giờ đêm Triều Từ mới lững thững về nhà, có ai mà hài lòng cho được?
Hơn nữa, theo như Hứa Trạm biết thì Triều Từ căn bản không có nhiều bạn bè, sao mà ngày nào cũng ra ngoài được?
Sinh nghi trong lòng, Hứa Trạm không kìm được mà cho người đi điều tra, kết quả lại nhận được một đáp án không ngờ tới: đó là Tôn Lãm Chu.
Triều Từ sao lại có qua lại với Tôn Lãm Chu?
Hắn cau chặt mày, cảm thấy không vui.
Triều Từ sao có thể gần gũi với loại người như Tôn Lãm Chu, gã là kẻ phóng túng không kiêng dè gì và còn chơi bời bẩn thỉu như vậy?
Lúc này là hai giờ chiều, sáng sớm tám giờ Triều Từ đã bị Hứa Trạm kéo dậy đi tập thể dục, mệt đến mức không còn buồn ngủ nữa, đến khi ăn trưa xong mới cảm thấy buồn ngủ nên đi ngủ trưa. Đang ngủ ngon lành thì bị một tin nhắn của Tôn Lãm Chu đánh thức, Triều Từ mơ màng xem tin nhắn.
【Chu: Hôm nay có mời thầy đầu bếp về nhà làm món ăn Hàn Quốc, còn có cả trò Arknights mà em muốn chơi nữa, tôi đã mua lại máy và cài đặt xong rồi, có muốn qua đây không?】
【Từ: Đợi chút, để tôi ngủ thêm một tiếng nữa.】
Bảo một người lười biếng thức dậy ngay lập tức thì còn đau khổ hơn cả việc giết người đó. Tôn Lãm Chu rất hiểu điều này nên gửi lại một biểu tượng "OK".
【Tôn Lãm Chu thật là đáng sợ.】Hệ thống ở bên cạnh xuýt xoa ngạc nhiên.
Triều Từ cũng gật đầu đồng ý, quả thật là một tri kỷ hiểu rõ tâm hồn của mấy con cá mặn.
Cậu trùm chăn kín mít, tiếp tục ngủ.
Khi đã ngủ đủ, tỉnh dậy nhìn đồng hồ, cậu phát hiện đã là ba giờ rưỡi, rõ ràng đã quá giờ hẹn với Tôn Lãm Chu nửa tiếng rồi, nhưng cậu cũng không để ý lắm, dù sao Tôn Lãm Chu cũng hiểu rõ bản chất lười biếng của cậu.
Triều Từ tùy tiện mặc quần áo, rửa mặt qua loa rồi đi xuống lầu. Hôm nay vừa khéo là cuối tuần, Hứa Trạm cũng ở nhà, hơn nữa lại đang làm việc ở phòng khách tầng dưới trông rất khác thường.
"Hứa Trạm, tôi ra ngoài chơi đây." Triều Từ vẫy tay với Hứa Trạm, chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã," lần này Hứa Trạm không đồng ý liền như lần trước mà hỏi cậu, "Em đi với ai?"
Triều Từ quay lại nhìn Hứa Trạm, gãi đầu: "À, bạn bè thôi."
"Bạn nào?"
Hứa Trạm gấp máy tính lại, đôi mắt sâu thẳm: "Tôn Lãm Chu tính là loại bạn nào?"
"Hả, có vấn đề gì sao?"
"Tôn Lãm Chu có lối sống bừa bãi, thủ đoạn hèn hạ, danh tiếng rất xấu trong giới. Em chơi chung với tên đó sớm muộn gì cũng bị tên đó ăn tươi nuốt sống, đến cả xương cũng không còn," Hứa Trạm nói.
Hắn không ngần ngại mà kể xấu gã cho Triều Từ biết.
"Vậy thì sao?" Triều Từ chớp mắt.
Hứa Trạm híp mắt lại, đôi môi mím chặt thốt ra ba từ: "Không được đi."
Triều Từ nhún vai: "Được thôi, vậy tôi quay lại ngủ."
Dường như cậu không có ý định phản kháng, nhưng bóng lưng rời đi thoải mái của cậu lại khiến Hứa Trạm cảm thấy bất an.
Hắn biết mình lại vượt quá giới hạn.
Triều Từ không thích việc mình bị kiểm soát, vậy mà hắn vừa điều tra cậu, lại còn hạn chế quyền tự do giao lưu của cậu.
Thực ra ngay sau khi điều tra xong, Hứa Trạm đã cảm thấy hối hận nên mới chủ động hỏi Triều Từ. Nhưng khi hắn hỏi hai lần mà Triều Từ đều lảng tránh, nên hắn mới quyết định nói thẳng ra.
Hơn nữa, Tôn Lãm Chu... quả thật không phải là người thích hợp để giao du. Nếu là ai khác thì còn được, nhưng với Tôn Lãm Chu thì không được.
Triều Từ không buồn nghĩ nhiều đến tâm trạng của Hứa Trạm. Sau khi trở về phòng, cậu nhắn tin cho Tôn Lãm Chu:【Hứa Trạm biết là anh nên không cho tôi đi.】
Tôn Lãm Chu gửi cho Triều Từ một biểu cảm con gấu trúc cười lớn, sau đó nhắn:【Không sao đâu, chờ chút đi.】
Triều Từ thấy tin nhắn này cũng không trả lời, tiếp tục nằm trên giường lướt video ngắn để giết thời gian.
Nếu Tôn Lãm Chu bảo chờ thì cậu cứ chờ thôi.
Video ngắn chẳng có gì bổ ích, xem xong cũng không có cảm giác thỏa mãn gì, nhưng lại không nhịn được mà bấm vào rồi liên tục lướt xuống. Khi nhận ra thì đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.
Cậu đang lướt, chợt nghe thấy Hứa Trạm nghe điện thoại.
Tôn Lãm Chu sẽ không gọi điện cho Hứa Trạm thật chứ?
Triều Từ lơ đãng nghĩ, khoảng mười phút sau, cậu cảm thấy tiếng nói chuyện của Hứa Trạm ở phòng khách đã ngừng, rồi nhìn thấy điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn:【Chu: Xong rồi, đến đi.】
Quả nhiên là đã nói chuyện với Hứa Trạm.
Triều Từ lại xỏ giày đi xuống lầu, nhìn thấy Hứa Trạm đang ngồi trên ghế sô pha, cậu thử thăm dò: "Vậy tôi đi nhé?"
"Về trước mười giờ rưỡi." Hứa Trạm nói.
Còn có cả giờ giới nghiêm nữa.
Vài giây sau, ở đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại âm thanh của cánh cửa lớn khép lại.