Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 711: Bỏ lỡ (2)



Edit: Sahara

****lúc mẹ của Vân Tiêu nói chuyện cùng Diệp Cảnh Thần, vì ngang hàng nên Sa edit là cô ta.

Nhưng đứng từ gốc độ của Vân Tiêu và Vân Lạc Phong thì hai người này là trưởng bối nên Sa sẽ edit thành bà ta, bà ấy, ông ấy...

_____

Thái độ của Vân Tiêu lãnh khốc, không nói một lời nào, thậm chí từ đầu đến cuối còn chưa nhìn đến nữ tử áo đỏ lấy một cái.

Tựa như bà ta không hề tồn tại vậy.

"Nam nhân của ta không thích nói chuyện!" Vân Lạc Phong mỉm cười lễ độ: "tên của chàng là Vân Mạch!"

Trong không gian thần điển, Tiểu Mạch nhà chúng ta đang bĩu môi với Vân Lạc Phong. Chủ nhân chẳng lẽ không biết tự mình bịa ra một cái tên nào khác sao? Tại sao một hai cứ phải lấy tên của hắn chứ?

"Đi thôi!" Diệp Cảnh Thần ôm lấy thân mình của nữ tử áo đỏ: "hai người họ không phải là người mà chúng ta muốn tìm!"

"Ừm!"

Nữ tử áo đỏ gật gật đầu với Diệp Cảnh Thần, rồi quay sang xin lỗi với hai người Vân Lạc Phong: "vừa rồi là do ta nhất thời nhận lầm người, thật là không phải! Diệp ca, chúng ta tiếp tục lên đường đi!"

Nữ tử áo đỏ chậm rãi xoay người, trong đối mắt phượng chợt hiện lên một tia thất vọng.

Vô Hồi Chi Sâm vốn dĩ có rất ít người lui tới, hiện tại lại có hai đứa trẻ bỗng dưng xuất hiện ở một nơi như thế này, làm cho nữ tử áo đỏ không thể không nghĩ rằng chúng nó chính là con trai và con dâu của mình.

Bây giờ xem ra, là do mình đã nhận lầm người....

"Tra!"

Sau khi leo lên lưng ngựa, Diệp Cảnh Thần để cho nữ tử áo đỏ ôm chắc lấy eo mình, rồi mới vung roi lên, thúc ngựa phi đi, tiếp tục lên đường tiến vào bên trong Vô Hồi Chi Sâm.

Vân Lạc Phong và Vân Tiêu cũng đồng thời xoay người, tính toán rời khỏi nơi này.

Thời khắc này, cả bốn người bọn họ đều không ngờ được, chính vì lần bỏ lỡ nhau này mà khiến cho thời gian đoàn tụ với nhau bị kéo thêm một khoảng thời gian khá dài....

Vân Lạc Phong lại càng không thể nào ngờ được, nữ tử vừa rồi chính là người mà họ đang vất vả tìm kiếm.

_____

Sau khi ra khỏi Vô Hồi Chi Sâm, thì chính là đã đặt chân lên mảnh đất của Vô Hồi Đại Lục.

Lúc này đây, trong một tòa thành trì cách Vô Hồi Chi Sâm không xa, Vân Lạc Phong đang ngồi ngay ngắn trong một quán trà, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Cũng đã có hơn nửa canh giờ rồi, tại sao Vân Tiêu còn chưa trở lại?"

Mới vừa rồi, sau khi hai người bọn họ bước chân vào tòa thành trì nhộn nhịp này, thì được biết rất nhiều khách điếm đều đã đầy khách cả rồi, Vân Tiêu vì không muốn để cho Vân Lạc Phong phải vất vả, nên bảo Vân Lạc Phong ở lại quán trà đợi mình, bản thân thì đi dò hỏi xem có còn khách điếm nào còn phòng trống hay không.

Tuy nhiên, Vân Tiêu vừa đi là đi hết nửa canh giờ, Vân Lạc Phong cũng đã ở đây chờ hắn suốt nửa canh giờ.

"Hữm?"

Đột nhiên, có một thân ảnh quen thuộc từ bên ngoài cửa sổ rơi vào mắt của Vân Lạc Phong, làm cho Vân Lạc Phong phải đứng phắt dậy, tùy tay để lại một đỉnh bạc lên bàn rồi nhanh chóng đuổi theo thân ảnh kia.

"Long Phi! Đã lâu không gặp! Không ngờ lại trùng hợp để ta gặp được ngươi ở nơi này!"

Trên đường lớn, Long Phi không để ý tùy tiện đi lại giữa đám đông, thì đúng ngay lúc này, một giọng nói có chút quen tai từ phía trước truyền đến, dọa hắn giật mình một cái, lúc hắn vừa ngẩng đầu lên thì liền đối diện ngay với một đôi mắt như cười như không.

"Chủ.... Chủ tử..." Long Phi ngẩn người, bỗng có chút chột dạ: "sao người lại ở nơi này?"

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "sau khi ta trở về từ thành Hoàng Tuyền, thì được báo lại là ngươi đã rời khỏi Vân phủ rồi! Thật không ngờ là lại gặp ngươi ở chỗ này. Hiện tại gặp nhau rồi, ngươi có cái gì muốn nói với ta không?"

Nhìn bóng dáng nữ tử tuyệt mỹ khuynh thành đang từ từ tiến gần về phía mình, Long Phi tự động theo bản năng mách bảo mà lùi lại về sau.

"Ta đến đây là vì có chút việc gấp, dự định sau khi làm xong thì sẽ trở về Long Nguyên Quốc ngay, chỉ là không ngờ nhanh như vậy thì chủ tử đã đuổi đến nơi này rồi!"

Trong mắt của Long Phi, Vân Lạc Phong nhất định là tức giận vì hắn đã làm trái giao hẹn của hai bên, cho nên mới đuổi theo đến tận nơi này.

"Long Phi!" Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại đôi mắt của mình: "lúc này đây, có một chuyện làm cho ta cảm thấy rất hiếu kỳ."

"Chuyện.. Chuyện gì?"

"Dựa vào thực lực của ngươi, vốn không thể nào đi qua Vô Hồi Chi Sâm được, cho nên, hiện tại ta rất muốn biết, ngươi làm cách nào mà bình an vô sự chạy qua chạy lại giữa hai phiếm đại lục này?"

Vân Lạc Phong nhìn Long Phi mà mỉm cười tà tứ.

"Cái này....." Long Phi có chút chột dạ nói: "bởi vì trong Vô Hồi Chi Sâm có một con thú vương từng nhận ân huệ của sư phụ ta. Cho nên... Cho nên ta mới có thể tự do ra vào Vô Hồi Chi Sâm."

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí