Phong Thần Châu

Chương 10410: Vừa rồi ai khóc lóc cầu xin ấy nhỉ?



 

Tần Ninh tiếp tục tập trung quan sát xác của cô gái Thanh Giác tộc.  

 

“Phương pháp khắc ấn Khôi Lỗi Phù rất cao mình, hơn nữa còn khắc ngay khi cô gái này còn sống, sau đó luyện nàng ta thành con rối, thủ đoạn thật là tàn nhẫn”.  

 

Nhưng đối với Tần Ninh mà nói.  

 

Tàn nhẫn với Dị tộc là nhân từ với mọi sinh linh trong thế giới Đại Thiên.  

 

Hắn thích phương pháp chế tạo con rối này.  

 

Nếu cho hắn cơ hội, hắn cũng sẽ làm vậy!  

 

“Các ngươi bảo vệ cho ta, tranh thủ một chút thời gian, ta phải nhìn xem sự lợi hại của thi khôi lỗi này”.  

 

“Vâng”.  

 

Diệp Nam Hiên đứng ở cửa tháp, tay ôm một thanh đao, sau lưng đeo Thôn Dương Tiên Đao, trông rất lạ.  

 

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đứng ở hai bên của quan tài.  

 

Hình ảnh này cứ lởn vởn trong đầu Diệp Nam Hiên… Sư phụ ở trong quan tài, đùa nghịch một cái xác, hơn nữa còn là xác phụ nữ, hai sư nương đứng hai bên quan sát học tập…  

 

“Eo!”  

 

Diệp Nam Hiên giật mình, vội vàng xua tan suy nghĩ trong đầu đi.  

 

… Cùng lúc đó.  

 

Thần t*nh d*ch lại đi tìm Linh Nguyệt tiên tử.  

 

Khi Linh Nguyệt tiên tử trông thấy Thần t*nh d*ch lại đến, thấy được ngọn lửa d*c v*ng bùng cháy trong đôi mắt của hắn ta, Linh Nguyệt tiên tử cau mày.  

 

“Dịch lang…”, “Đi!”  





 

Thần t*nh d*ch kéo tay Linh Nguyệt tiên tử đến một góc của đại điện.  

 

“Dịch lang, chàng tạm thời không làm được, ta…”, “Lần này chắc chắn sẽ được!”  

 

“Dịch lang, không sao, ta sẽ không bởi vì chàng tạm thời không được mà…”, “Ta nhất định sẽ được!”  

 

“Dịch lang, đừng miễn cưỡng chính mình… Ta sẽ lo lắng…”. Thần t*nh d*ch hừ một tiếng: “Chắc chắn có thể!”  

 

Roẹt.  

 

Linh Nguyệt tiên tử cảm thấy hơi lành lạnh, ngay sau đó sắc mặt thay đổi.  

 

Đây đã là chiếc váy thứ ba rồi! Hầy! Thần t*nh d*ch tội gì phải vậy chứ?  

 

“Dịch lang, trong Tam Dạ cung có không ít bảo vật thần kỳ, chúng ta không vội, ta tin tưởng chàng nhất định có thể chữa… Á…”   

 



Chẳng bao lâu sau.  

 

Bên trong cung điện, tiếng cơ thể va chạm bắt đầu vang lên.  

 

Một lát sau.  

 

Trong đại điện.  

 

Linh Nguyệt tiên tử lấy một chiếc váy ra mặc vào, che lấp dấu vết trên cơ thể.  

 

Ở bên cạnh, Thần t*nh d*ch đứng chắp tay ở chỗ cửa sổ, không một mảnh vải che thân.  

 

Sư phụ không lừa ta! Lần này thành công rồi! Thần t*nh d*ch hắn đây có được cơ thể Huyền Hoàng, đã ngủ với vô số người phụ nữ, sao có thể không được?  

 

Linh Nguyệt tiên tử tựa vào Thần t*nh d*ch, cáu giận: “Sao lần này lại được rồi?”  

 

Thần t*nh d*ch nói với giọng kiêu ngạo: “Ta đã bước đầu dung hợp giáp tiên rồi, đấy là thiên phú đấy!”  

Linh Nguyệt tiên tử nở nụ cười, khuôn mặt nàng ta phiếm hồng: “Quỷ sứ”.  

 

 

“Gì, coi thường ta à?  

 

 

Vừa rồi ai khóc lóc cầu xin ấy nhỉ?  

 

 

Nàng dám xem thường ta này!”  

 

 

 

 

Tần Ninh thở phào một hơi, hắn xoa mồ hôi trên trán, nói: “Phù, cuối cùng cũng xong!”  

Hắn phủi tay, đứng trong quan tài nhìn xác cô gái tr*n tr**ng trước mặt, cười nói: “Tiên Giới phát triển đã lâu, tuy ta tự nhận đạo khôi lỗi của mình xuất chúng hơn xa người khác, nhưng thế gian luôn có người tài ba xuất hiện”. 


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí