Khi Linh Nguyệt tiên tử bước vào trong gian phòng này, sau lưng cô ta xuất hiện một đôi tay ôm lấy vòng eo của cô ta.
“Linh Nguyệt... Ta rất nhớ ngươi...”, tiếng thủ thỉ vang lên, một chiếc đầu tựa vào vai Linh Nguyệt tiên tử.
Người này chính là Thần t*nh d*ch.
Linh Nguyệt tiên tử mở miệng nói: “Lần này ngươi hành động phải tự chú ý cẩn thận, Tưởng Thu Liễu bỏ mình, các trưởng lão Tiên Hoàng, Tiên Thánh của Ngọc Thanh tiên cung bọn ta đều hết sức phẫn nộ, e là sẽ phải đánh một trận đẫm máu với Cảnh Hỏa tộc, Hàn Mị tộc”.
Bàn tay của Thần t*nh d*ch nhích dần lên trên, hắn ta nói: “Ta biết, ta biết… Có điều, ngươi và ta đánh một trận trước đã nhé”.
“Ngươi...”, rất nhanh, trong phòng ngập tràn cảnh tượng kiều diễm.
Cùng với đó là những tiếng động ồn ào.
Đột nhiên.
Advertisement
“Ôi!”
Trên chiếc giường trong phòng, Thần t*nh d*ch nhô đầu lên, trợn mắt há miệng.
“Dịch lang, ngươi... Ngươi sao vậy?”
Lúc này, Linh Nguyệt tiên tử đỏ bừng mặt, mái tóc dài hơi lộn xộn, váy rơi rải rác dưới đất, cô ta tựa vào sau lưng Thần t*nh d*ch, giọng điệu tỏ ý thắc mắc.
Thần t*nh d*ch run rẩy, cười nói: “Không, không sao cả...”, “Tiếp!”
Nói rồi, Thần t*nh d*ch kéo rèm che... Chỉ có điều không bao lâu sau.
“Dịch lang, để ta giúp chàng!”
... “Dịch lang, sao ngươi vẫn không được vậy?”
“Dịch lang, có phải ngươi… Không thích ta nữa phải không?”
“Ta thử lại lần nữa”.
“Vẫn không được…”, đằng sau rèm che, bầu không khí dần trở nên sống sượng.
“Ôi trời!”
Đột nhiên.
Thần t*nh d*ch c** tr*n hai bên mông, đứng bên giường, vừa hoảng sợ vừa ngạc nhiên, hai tay túm mái tóc dài, sắc mặt đầy kỳ lạ: “Ta... Ta ta ta... Ta không được?”
“Không đời nào, không đời nào!”
Lúc này, trên người Linh Nguyệt tiên tử khoác một mảnh lụa mỏng màu xanh, ngồi xổm trước người Thần t*nh d*ch, chậm rãi nói: “Để ta giúp ngươi”.
Chỉ có điều, sau một lúc lâu.
Thần t*nh d*ch thở phì phò, nằm vật ra giường, mặt mày chán chường.
“Sư phụ cho ta vật đại bổ, viên Cửu Chuyển Cự Dương đan và nhân linh tiên mệnh sâm đều là vật cực bổ, lúc ấy, máu trong người ta sôi lên, vừa nghĩ tới ngươi chỉ muốn ăn ngươi ngay lập tức!”
Thần t*nh d*ch lẩm bẩm nói: “Không thể nào, sao lại vậy được, dược hiệu đi đâu mất rồi?”
“Không đúng, không đúng, hừ, dược hiệu cái của khỉ gì, ông đây không cần thuốc cũng vẫn đầy dũng mãnh!”
Thần t*nh d*ch vừa lẩm bẩm nói một mình vừa hoảng hốt ra mặt.
Rốt cuộc là sao?
Linh Nguyệt tiên tử đỏ mặt nhìn Thần t*nh d*ch đầy ai oán: “Dịch lang, ngươi... Ngươi không còn như trước kia nữa rồi!”
Thần t*nh d*ch sầm mặt.
“Liệu có phải là ngươi có người phụ nữ khác nên không cần ta nữa rồi phải không?”
Thần t*nh d*ch đáp ngay: “Nói linh tinh gì vậy, cho dù Thần t*nh d*ch ta có ba nghìn mỹ nữ thì ngươi vẫn là người đứng đầu”.